Có lẽ ý chí của Quận chúa không mạnh bằng Hoàng thúc.
Quận chúa nghe thế thì không phục lắm: “Tớ không tin là mình lại kém chú tớ mọi mặt, ít nhất tớ không… ít hơn ổng đâu…”
Gió lớn quá không nghe rõ đoạn giữa.
Quận chúa nói: “Để tớ thử lại!”
Quận chúa tiếp tục nhắm mắt tập trung tụ khí.
Quận chúa còn giơ một ngón tay lên theo tư thế ninja.
Hoạt động tập trung tụ khí của Quận chúa còn rất có hiệu quả.
Trẫm cảm thấy hồn mình càng lắc mạnh hơn trong thể xác.
Đầu óc trẫm sắp tan ra vì bị lắc.
Trẫm thấy nếu Quận chúa còn tiếp tục thi triển trí lực thế này.
Có lẽ trẫm sẽ oẹ ra vì choáng mất.
Trẫm dùng một tay vỗ ngực mình cho dễ thở bớt buồn nôn, tay kia ngăn Quận chúa lại.
Trẫm nói: “Trẫm biết đằng ấy rất yêu trẫm, nhưng đằng ấy yêu nhầm hướng rồi.”
Quận chúa kinh ngạc hỏi lại: “Ô, hoá ra gái biết lâu rồi hở?”
Tiếng gió gào thét, cát vàng đầy trời.
Trẫm: “…”
Quận chúa: “…”
Hình như lại phát hiện một chuyện rất khó lường á biết làm sao bây giờ?
Xấu hổ ghê, phải nói tiếp thế nào đây?
Lúc này mà bảo ‘anh rất tốt nhưng em rất tiếc’ thì có thiếu đạo đức quá không?
May mà Quận chúa mở miệng phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước.
Quận chúa nhìn qua chỗ khác, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ồ? Hướng sai chỗ nào?”
Trẫm giơ tay lên vẽ một đường cong trên không trung, sau đó lắc mạnh sang hai bên: “Hướng đúng chắc là phải như Hoàng thúc, từ từ đi lên theo phương vuông góc, hướng của đằng ấy là lắc điên cuồng theo phương ngang rồi.”
Quận chúa nghẹn họng trước lời trẫm nói.
Quận chúa tức giận lườm trẫm.
Trẫm cũng nhìn cậu ta đầy vẻ đúng lý hợp tình.
Ý trẫm là hướng hồn thoát khỏi xác ý!
Quận chúa lườm một lát, thở dài nói: “Được rồi, vậy tớ cũng thử theo phương vuông góc xem.”
Lần này Quận chúa không bắt chước động tác ninja, cũng không nhắm mắt.
Quận chúa nhìn chằm chằm vào mắt trẫm, sau đó chậm rãi ngước lên trên.
Sau khi lắc lư vài cái trái phải, trẫm rốt cuộc cũng cảm thấy mình có di chuyển vị trí theo phương vuông góc, lòng bàn chân như đang bay lên.
Trẫm kích động nói: “Đúng đúng đúng chính là như vậy!”
Trẫm vừa mở miệng là rớt phịch xuống ngay.
Quận chúa đảo mắt cạn lời nhìn trẫm: “Khống chế ý chí khó lắm ok? Đừng ngắt lời quấy nhiễu tớ.”
Ờ…
Quận chúa lại nói: “Hình như tớ nắm được bí quyết rồi, thử thêm lần nữa đi, lần này nhất định có thể thành công!”
Trẫm vội vàng xen mồm: “Chờ đã, tớ có một câu muốn hỏi đằng ấy!”
Quận chúa nói: “Ờ, từng yêu. Đừng rầy rà nữa nhanh lên đi, lát trời tối sa mạc sẽ hạ nhiệt độ siêu nhanh. Tớ còn phải chạy bộ về, tớ không muốn chết lạnh ở đây đâu. Gái cũng chuyên tâm chút đi!”
Ai hỏi bạn cái này đâu ở bạn!
Cái trẫm muốn hỏi là nhà đằng ấy ở đâu trong thời hiện đại ý!
Để sau khi vượt thời gian trở về trẫm còn có thể đi xem rốt cuộc đằng ấy có bị người khác chiếm thân thể không, có làm quen với mẹ đằng ấy được không.
Nhỡ đằng ấy thành hũ tro rồi tớ vẫn có thể đốt vàng mã cho đằng ấy mà!
Quận chúa lại tập trung tụ khí lần nữa.
Trẫm lảo đảo lắc lư bay lên.
Có thể thấy Quận chúa tốn rất nhiều sức để tập trung, mồ hôi túa ra trên trán.
Hồn trẫm bay lên cũng rất tốn sức, như thể trẫm không phải linh hồn vô hình, mà mang sức nặng ngàn cân vậy.
Trẫm bay lên một khoảng cao bằng nửa người.
Thân thể không còn linh hồn mất khống chế lả đi, xem chừng sắp ngã xuống.
Ngay khi trẫm sắp ngã xuống.
Một con ngựa đột nhiên lao ra giữa làn sương cát bụi dày đặc!
Khoảng cách còn hơn một trượng, cây roi dài quất tới trước, tiếng gió xé không trung. Cây roi quất ngã Quận chúa đang niệm chú, làm cậu ta đứt mạch đọc.
Trẫm đang lơ lửng giữa không trung lập tức rơi xuống.
Con tuấn mã chạy như bay xẹt qua trẫm, người trên ngựa rướn mình khom lưng, kịp thời đỡ được thân thể đang ngã xuống của trẫm.
Trẫm thấy mắt mình hoa lên. Khi tỉnh táo lại, trẫm nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Hoàng thúc.
Hoàng thúc đuổi theo trẫm thật này!
Tuy rằng ảnh không mang theo thiên quân vạn mã.
Hoàng thúc tới một mình thôi.
Một người một ngựa, một thân một mình đi qua cơn bão cát gió giật cấp 9 oanh tạc khắp nơi.
Còn khắc cốt ghi tâm oanh liệt đất trời rúng động tâm can hơn cả thiên quân vạn mã ấy chứ!
Trẫm cảm thấy dù không có ba lần một đêm, trẫm cũng không tiếc nuối!
Quận chúa bò dậy khỏi mặt đất, phun cát trong miệng ra phì phì.
Quận chúa đuổi theo hô to: “Thúc phụ! Nếu người thật sự yêu cô ấy, thì nên tôn trọng lựa chọn của cô ấy!”
Hoàng thúc thít chặt dây cương, dừng ngựa lại.
Gió cát lại to thêm. Dù ở cách nhau rất gần, trẫm cũng chỉ nghe được giọng nói đứt quãng mơ hồ của ảnh.
Hoàng thúc nhìn trẫm đăm đăm, hỏi: “Em thật sự… không thể không rời đi sao?”
Trẫm ở rất gần Hoàng thúc, nhìn kỹ vào mắt ảnh. Bỗng nhiên trẫm cảm thấy mắt Hoàng thúc hơi giống mắt trẫm, dù gì hai bọn trẫm cũng có quan hệ huyết thống không thể dứt bỏ.
Đôi mắt trẫm rất giống mắt em Tĩnh, nên khi trang điểm trông trẫm phải giống em Tĩnh đến 70%.
Đôi mắt em Tĩnh được di truyền 100% từ mắt của má trẫm.
Nên giờ phút này ngắm nhìn Hoàng thúc.
Trẫm không khỏi nhớ đến một người khác có đôi mắt tương tự như thế.
Tuy rằng má không còn xinh đẹp như ngày nào, khóe mắt chùng xuống, da đã dão, có nếp nhăn và nốt đồi mồi.
Dạo này má nhớ thương tôi ngủ không ngon giấc, e là quầng thâm và bọng mắt của má sẽ càng sâu thêm.
Suốt cuộc đời này, chúng ta có thể yêu rất nhiều người.
Nhưng mẹ thì chỉ có một mà thôi.
Sau này Hoàng thúc sẽ còn gặp được một cô gái hàng thật giá thật nhanh mồm dẻo miệng, xinh đẹp đáng yêu.
Hoặc ảnh sẽ đổi gu từ đây, cưới một cô tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục về làm Vương phi.
Với quyền thế và địa vị của ảnh, ảnh có thể có được bất cứ kiểu phụ nữ nào, một tá mỗi loại cũng chẳng đùa.
Mà tôi thì lại là đứa con gái duy nhất, không thể thay thế được của má.
Trẫm trả lời: “Đúng vậy, bởi vì có người đang đợi em.”
Hoàng thúc mím chặt môi không nói gì.
Quận chúa đuổi tới trước ngựa, nói với Hoàng thúc: “Thúc phụ, chuyện người có thể làm, thật ra con cũng làm được. Nhưng chỉ với sức của một người thì không đủ, xin người hãy giúp con một tay.”
Hoàng thúc và Quận chúa đều khiến trẫm bay lên trong chốc lát.
Nhưng trẫm chưa xuyên không về nhà được.
Dù trước kia Hoàng thúc không biết nội tình chưa khống chế được suy nghĩ, nhưng lúc xuyên không về trẫm cũng không thể tỉnh lại, dường như lực đẩy vẫn còn chưa đủ.
Nếu bây giờ Hoàng thúc hợp lực với Quận chúa, có lẽ trẫm có thể tỉnh lại rồi.
Trẫm nhìn Hoàng thúc nói: “Chàng có mong em biến thành con gái không?”
Hoàng thúc vẫn không nói gì.
Trẫm thấy gợn sóng nhấp nhô ẩn sâu trong đôi mắt ảnh.
Nhưng trẫm không bay lên.
Chút kỹ xảo này không đủ để làm ý chí của Hoàng thúc dao động.
Trẫm ôm mặt Hoàng thúc, nói: “Cầu xin chàng.”
Sau đó trẫm hỏi lại lần nữa: “Chàng có mong em biến thành con gái không?”
Hoàng thúc rốt cuộc cũng mở miệng, giọng ảnh khàn khàn nghẹn ngào trong gió cuốn.
Hoàng thúc nói: “Đương nhiên là ta mong, nhưng ta càng mong…”
Trẫm không nghe được đoạn sau của câu nói ấy.
Bởi vì trẫm đã bay lên rồi.
Trẫm bay tới giữa không trung, cúi xuống chỉ thấy đỉnh đầu Hoàng thúc, ảnh đang ôm thân thể hôn mê bất tỉnh của trẫm trong lòng.
Trẫm thật sự rất muốn biết rốt cuộc lời cuối cùng Hoàng thúc nói với trẫm là gì.
Tựa như sau khi bay lên trẫm mới bắt đầu hối hận, trẫm đã ôm mặt Hoàng thúc rồi, tại sao không nhân cơ hội ấy tặng ảnh một nụ hôn triền miên để từ biệt.
Trẫm sẽ buồn bã tiếc nuối cả đời.
Nhưng cuộc đời con người luôn có tiếc nuối, không thể trọn vẹn được.
Để lại chút tiếc nuối đặng sau này nhớ nhung, thi thoảng gặm nhấm dư vị, cũng chẳng có gì là không tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Lần này xuyên về thật rồi nè.
[HẾT CHƯƠNG 62]