Tại sao trẫm chỉ hạ lệnh tổ chức lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên trong hai ngày 15-16 cơ chứ?
Rõ ràng tiếng lòng của dân chúng là muốn tổ chức 3 ngày, thậm chí 5 ngày.
Cổ đại ít thú giải trí, mọi người đều rất cần hoạt động về đêm.
Sao trẫm không thuận theo ý dân cho rồi, tổ chức từ Rằm tới cuối tháng luôn.
Vậy thì tối nào trẫm cũng có thể ra ngoài gặp gỡ hò hẹn trước hoa dưới trăng với Hoàng thúc!
Tối ngày 17 không có hội đèn lồng, hơi khó rời cung.
Nhưng trẫm vẫn có thể thay đổi thân phận đi lại trong cung.
Sau khi trời tối, trẫm lại đi ngủ sớm, treo biển xin đừng quấy rầy ngoài cửa.
Sau đó trẫm thay quần áo, trang điểm chải chuốt, cầm cái hộp mây tre đan Quận chúa cho, chuồn ra ngoài theo đường cửa sau đi tìm cô nàng.
Cửa sau tẩm cung của trẫm liền với cửa trước cung của Quận chúa.
Dọc đường trẫm không đụng phải ai cả.
Lý do không đụng ai thì ngoài việc hai cung rất gần.
Còn là vì Quận chúa hành xử cực kì khác người.
Bên ngoài tẩm cung của Quận chúa chẳng có bất cứ một ai.
Con gái con lứa sống một thân một mình mà không có ai canh cửa!
Nhưng trẫm ngẫm lại.
Quận chúa có phải gái lứa bình thường đâu.
Chưa nói đến hoàng cung – khu dân cư xa hoa có an ninh đảm bảo nhất trong mạng lưới bất động sản khắp thiên hạ.
Thì dù chỗ này là nơi ở bình thường
Nếu tên trộm không có mắt nào dám lẻn vào nhà Quận chúa.
Trẫm cũng muốn cầu nguyện cho anh trộm đó.
Trẫm vừa thầm cầu nguyện cho an nguy của anh trộm.
Vừa lén la lén lút lủi vào tẩm cung của Quận chúa.
Trẫm đi vào trong cùng, rốt cuộc cũng thấy một căn phòng sáng đèn.
Trẫm nhìn vào trong qua ô cửa lờ mờ, tính coi Quận chúa có ở trong phòng này không.
Trẫm vừa chui lên, còn chưa nhìn thấy thứ gì, cửa sổ đột nhiên vỡ đánh rầm, Quận chúa phá cửa sổ nhảy ra khỏi phòng!
Quận chúa giật phắt cổ áo trẫm ấn trẫm lên sàn, gí nắm đấm sắt vào mặt trẫm: “Hừ! Tên trộm vặt ở đâu ra đây, xem đấm của ta đi!”
Chuyện này dạy chúng ta một điều.
Nhất định không được gáy linh tinh.
Lời cầu nguyện ban nãy của trẫm.
Hóa ra là chuẩn bị cho chính mình.
Quận chúa giơ quả đấm thép thụi vào mặt trẫm!
Trẫm băng hà, hưởng thọ 24 tuổi.
Bad ending.
Hết truyện.
—— Lấy đâu ra.
Nếu đúng thế, chắc cuốn sách này phải là kiệt tác trời ban.
Đáng tiếc số trẫm đã định chỉ có thể làm nữ chính trong một quyển truyện đần độn nhảm nhí.
Mà có phải nữ chính không thì còn phải bàn nhiều.
Quận chúa kịp thời dừng đấm: “Sao lại là đằng ấy?”
Tuy rằng Quận chúa đã thôi đấm, nhưng vẫn không đổi tư thế.
Cả người Quận chúa cưỡi trên trẫm, tay trái còn ấn lên ngực trẫm.
Chẳng những tư thế này rất không phù hợp với thuần phong mỹ tục.
Mà bộ ngực phẳng của trẫm còn bị Quận chúa sờ sạch.
Quận chúa vô cùng sửng sốt trước cái sân bay của trẫm.
Quận chúa lại cẩn thận sờ mấy cái để kiểm chứng, thật sự chẳng có tí gì.
Mặt Quận chúa lộ rõ vẻ hoài nghi.
Quận chúa dịch mắt xuống, tư duy đã vẹo về hướng không hay lắm.
Trẫm vội vàng che ngực lại: “Làm gì đấy? Chưa thấy ngực lép bao giờ sao? Người ta còn chưa dậy thì.”
Quận chúa kinh ngạc hỏi: “Gái bao nhiêu tuổi? Còn chưa dậy thì á?”
Trẫm xụ mặt nói: “Sinh tháng Chạp, tuổi mụ 16, tuổi thường vừa hết 14. Hồi nhỏ nhà nghèo thiếu dinh dưỡng, nên không thể dậy thì nở nang như đằng ấy được rồi.”
Trẫm mang linh hồn 24 tuổi, ở trong thể xác cùng số tuổi ấy, bô bô bảo mình 16.
May mà hồi xưa trẫm thường xuyên tự nhận mình 16 tuổi trên Weibo, đã thành công tẩy não bản thân, nên cũng không cảm thấy đỏ mặt xấu hổ.
(Weibo: Mạng xã hội của Tàu, tương tự Twitter và Facebook)
Quận chúa nghe trẫm khen cô nàng dậy thì nở nang.
Quận chúa cũng hơi xấu hổ ngượng ngùng.
Quận chúa buông trẫm ra, đứng lên, vô thức chùng vai rụt ngực để che giấu hai quả núi sừng sững kia.
Trẫm chỉ đống băng vệ sinh vung vãi quanh mình, chứng minh luận điểm của bản thân: “Bây giờ người ta chưa dùng đến thứ này, nên trả trước cho đằng ấy đấy.”
Thật ra trẫm mang chúng nó đến để làm bằng chứng buộc tội.
Trẫm ngồi xổm trên nền đất, nhặt từng miếng băng vệ sinh bỏ vào hộp. Trẫm thấy Quận chúa đứng một bên, mặt đầy vẻ ghét bỏ, dường như rất không muốn giúp đỡ trẫm.
Trẫm nhớ ra ý đồ hôm nay mình đến.
Trẫm vốn định lòng vòng ướm thử Quận chúa.
Nhưng bây giờ về cơ bản trẫm đã nắm chắc.
Trẫm quyết định nói thẳng, tung đòn hiểm để cô nàng trở tay không kịp.
Trẫm hỏi thẳng thừng: “Đằng ấy là con trai đúng không?”
Quận chúa giật mình vì câu hỏi của trẫm.
Quận chúa còn cãi bướng, ưỡn bộ ngực 36D lên: “Nói linh tinh gì đấy? Tớ giống con trai chỗ nào?”
Trẫm khịt mũi coi thường: “Còn vờ vịt nữa.”
Trẫm nhặt một miếng băng vệ sinh hàng nhái lên, khinh thường quơ quơ: “Nhìn là biết chỉ có lí luận suông, thiếu kinh nghiệm đời sống. Đằng ấy tạo ra thứ quái quỷ gì đây, còn chẳng có keo, hình dạng cũng không tiện dụng chút nào. Đừng nói với tớ là trước khi vượt thời không đằng ấy cũng chưa dậy thì, không biết dùng thứ của nợ này kiểu gì nhé.”
Quận chúa cố đấm ăn xôi nhìn trẫm trừng trừng.
Quận chúa trừng mắt một lát, chậm rãi gục mặt xuống.
Quận chúa đưa tay lên ấn trán mình: “Mình trụ qua bao nhiêu năm, chưa ai hoài nghi bao giờ, không ngờ lại vấp ngã vì món đồ vệ sinh nhỏ xíu.”
Chờ đã Quận chúa ơi, bạn có chắc chưa ai hoài nghi bạn bao giờ không?
Tôi thấy khí khái nam nhi và hormone giống đực của bạn không giấu nổi ai đâu!
Tể tướng và Cao tổng quản còn cảm thấy bạn lạ lùng đó!
Chẳng qua khả năng tư duy của họ không khủng bằng trẫm mà thôi.
Nếu không phải trẫm tự mình trải nghiệm, có lẽ cũng chẳng tư duy được đến đấy.
Nghĩ đến chuyện rốt cuộc cũng tìm được đồng loại, trẫm còn hưng phấn hơn cả khi biết Quận chúa là dân xuyên không.
Dù gì dấu chân của “Hội những người vượt thời gian”đã trải rộng khắp dòng sông lịch sử, cổ kim nội ngoại, thậm chí còn ra cả hành tinh khác từ lâu, nhưng tới giờ xuyên nhầm giới tính vẫn chưa phổ biến.
Trẫm rốt cuộc không còn cô đơn nữa!
Trẫm sốt sắng muốn phỏng vấn Quận chúa về những trải nghiệm và cảm tưởng sau khi biến thành phái nữ của cậu ta.
Quận chúa đã nhìn thấu ánh mắt sốt sắng của trẫm.
Quận chúa quay mặt qua một bên: “Đừng nói nữa, có quỷ mới biết mấy năm nay tớ đã trải qua những gì. Làm người khó, làm con gái càng khó hơn, làm con gái trong thời đại này thì đã khó nay càng thêm khó.”
Cũng đúng, cùng phận ngã vực xuyên không chuyển giới, nỡ lòng nào vạch sẹo làm đau nhau thêm.
Nếu có sức hóng, chẳng bằng dùng sức đấy để nghiên cứu vì đâu nên nỗi, mai này sống sao còn hơn.
Nền văn minh Trung Hoa trải dài xấp xỉ 5000 năm, trẫm và Quận chúa còn vượt thời không về cùng một thời đại, cùng thay đổi giới tính, đàn ông biến thành phụ nữ, phụ nữ biến thành đàn ông, rốt cuộc là vì vận mệnh rối loạn hay suy đồi đạo đức?
Trẫm ngẫm nghĩ một lát, nói: “Đằng ấy đã từng nghĩ về lý do mình vượt thời gian bao giờ chưa?”
Mặt Quận chúa lạnh te: “Cái này mà còn phải hỏi hả? Bị xe đụng đó.”
Trùng hợp thế, trẫm cũng vậy.
Nhưng thôi, trong quân đoàn xuyên không, số người bị xe đụng không 1000 cũng phải 800.
Hình như cũng chẳng phải là điểm chung ghê gớm gì.
Trẫm lại hỏi: “Lúc ấy có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Mặt Quận chúa vẫn lạnh te: “Chuyện đặc biệt? Ăn sinh nhật có tính không? Hôm đấy tớ với mẹ tớ cùng ra ngoài ăn hàng chúc mừng. Lúc qua đường mẹ tớ không để ý, tớ đẩy mẹ tớ một cái, tớ thì bị xe đụng. Chắc đúng năm tuổi nên gặp vận xui đấy.”
Chờ đã, vào ngày sinh nhật của năm tuổi à?
Trùng hợp thế, trẫm cũng vậy!
Đến đây rốt cuộc đã có điểm chung đặc biệt rồi chứ nhỉ?
Tuy rằng nếu xét theo góc độ mê tín, năm tuổi Âm vốn đã xui tận mạng rồi.
Chuyện kì quái xảy ra vào ngày sinh nhật năm tuổi Âm, hình như cũng rất hợp logic.
Hơn nữa nó chẳng liên quan gì đến việc thay đổi giới tính cả.
Quận chúa nghe xong suy đoán và nghi vấn của trẫm thì phát cáu: “Nói đến chuyện này lại càng oan hơn. Mẹ tớ thích con gái, lúc siêu âm người ta cũng bảo là con gái, nhưng cuối cùng lại đẻ ra con trai. Mẹ tớ không cam lòng, nuôi tớ như con gái từ bé, nào là mặc váy nào là buộc tóc các thứ…”
Mặt Quận chúa ra chiều chuyện cũ nghĩ lại còn kinh.
“Tớ đã hai mấy tuổi đầu, tới tuổi tìm đối tượng rồi, vậy mà mẹ tớ cứ làu bàu mãi sao con không phải con gái, là con gái thì tốt biết bao. Hôm đấy sinh nhật tớ mà bả còn càm ràm, vừa càm ràm vừa qua đường, nên mới suýt bị xe đụng trúng. Tớ cảm thấy mình bị nỗi oán giận của mẹ ám nên mới nhập vào con gái đấy.”
Sao! Trùng! Hợp! Thế!
Trẫm! Cũng! Vậy!
Tuy rằng trẫm không bị má trẫm làu bàu.
Nhưng hôm đó, trước khi bị xe đâm, quả thật có kẻ đã nghiến răng nghiến lợi nói mấy câu kiểu “Tại sao cô không phải là đàn ông” với trẫm.
Sau đó xô mạnh trẫm vào dòng xe cộ.
Có thể thấy oán giận cũng dữ dội gớm.
Cho nên, tổng kết lại trải nghiệm của trẫm và Quận chúa.
Hai bọn trẫm đều vượt thời không vì bị tai nạn giao thông vào hôm ăn sinh nhật năm tuổi.
Thay đổi giới tính chỉ vì nỗi oán giận mạnh mẽ của người khác.
Tác giả, mụ ra đây, tôi với mụ bàn chuyện đời tử tế xem nào.
Mụ có dám bịa lý do thiếu thành ý hơn thế nữa không.
Sau khi trẫm khơi mào câu chuyện, Quận chúa không phanh lại được nữa.
Quận chúa càng nói càng kích động: “Nếu mẹ tớ không nói thế, làm sao tớ lại vượt thời không nhập vào một đứa con gái được? Rõ ràng tớ phải nhập vào chú của tớ mới phải! Nếu tớ nhập vào chú tớ, thì tớ đã sống đao to búa lớn, tung hoành đó đây, xoay chuyển thời đại, đi lên đỉnh cao cuộc đời lâu rồi!”
Bình tĩnh đã.
“Tại sao đằng ấy đúng ra phải nhập vào Hoàng thúc?”
Quận chúa tỏ vẻ dĩ nhiên: “Bởi vì tớ trùng họ trùng tên với ổng mà! Ổng nhất định là kiếp trước của tớ!”
Trẫm đần mặt nhìn Quận chúa.
Quận chúa gãi gãi đầu: “À, cũng không giống hoàn toàn đâu, trùng tên trùng họ nhưng viết kiểu khác. Tên thật của tớ là Thẩm Tĩnh, chữ Thẩm giống chữ Thẩm bây giờ, còn Tĩnh là trong Quách Tĩnh ấy. Gái thì sao? Tên ban đầu của gái là gì?”
(Tên của Quận chúa là 靖, phát âm giống với tên nữ chính là 静. Hai chữ này nghĩa cũng tương tự nhau, đều là bình yên, yên ổn.)
Ha ha.
Trùng hợp thế.
Trẫm cũng vậy đấy.
[HẾT CHƯƠNG 31]