Trẫm tràn trề chờ mong nhìn ra đằng sau Cao công công.
Người trong lòng cái nỗi gì! Đây chẳng phải là Văn Mỹ nhân sao!
Văn Mỹ nhân được kiệu nâng tới đây, nhưng khi vào điện tới trước mặt trẫm, nàng ta vẫn phải hành đại lễ.
Khuôn mặt nhỏ của nàng ta tái nhợt, vành mắt sưng đỏ, hai bên má thoa loại phấn rõ là không tiệp với tông da. Hai cô hầu mỗi cô đỡ một bên, nàng ta đi được mấy bước thì khuỵu chân, quỳ xuống đánh rầm, trông rất vẻ sẵn sàng ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Không phải gái này mới sảy thai hả!
Bấy giờ trẫm mới nhớ ra, người chịu nhiều thương tổn nhất trong chuyện này là Văn Mỹ nhân.
Trẫm thì lại chỉ nghĩ đến việc nối dõi tông đường.
Trẫm chắc chắn là một thằng khốn nạn hết thuốc chữa.
Trẫm áy náy đau lòng quá thể, vội vàng đi tới nâng nàng ta dậy: “Sao nàng không tập trung nghỉ ngơi, giá rét thế này còn chạy ra ngoài, mau lên giường nằm đi.”
Văn Mỹ nhân yếu ớt nói: “Cao công công tới truyền chỉ, nói bệ hạ muốn gặp thần thiếp, dù phải nhờ người ta khiêng, thần thiếp cũng phải tới hầu bệ hạ.”
Trẫm vẫn còn coi như thông minh tinh ý, suy ngẫm một lát là trẫm thủng ra ngay.
Hoá ra trùng tên, em này cũng tên là Tĩnh.
Trẫm cũng không thầm thấy sướng vui khi gặp em Tĩnh này.
Ngược lại, trẫm còn thấy nghẹt tim.
Trong mắt người ngoài, rốt cuộc trẫm là kẻ khốn nạn đến mức nào, vợ mình vừa sảy thai mà nằng nặc hành hạ bắt người ta tới hầu hạ trẫm, bất chấp thời tiết giá rét.
Mấu chốt là ai cũng tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, chẳng ai lên tiếng khuyên nhủ trẫm cả.
Có thể thấy trong mắt họ, trẫm là một thằng cặn bã không biên giới.
Vì thế trẫm bịa ra một lí do để vớt vát thể diện: “Đều tại trẫm suy nghĩ thiếu thấu đáo, những tưởng phái nhiều lính gác là có thể bảo vệ nàng chu toàn, không ngờ dù cẩn thận mấy vẫn còn sai sót. Đúng ra trẫm nên đón nàng về từ sớm, để nàng ở lại bên trẫm.”
Văn Mỹ nhân cảm động suýt khóc đến nơi: “Đấy là do thần thiếp không đủ cẩn thận, khiến kẻ ác có cơ hội thừa dịp… Thần thiếp không giữ được tiểu hoàng tử, thần thiếp vô cùng có lỗi với bệ hạ, có lỗi với giang sơn xã tắc, thiên hạ bá tánh, thần thiếp là tội đồ của nước Đại Ngô…”
Trông cái tướng này là tính lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ đây.
Trẫm đành phải nói: “Đừng khóc đừng khóc, không tốt cho sức khỏe đâu. Mau lên giường nằm đi, sau này lại có con thôi.”
Trẫm lại sống chó rồi.
Trẫm không nên ăn bốc nói phét, cho con gái nhà người ta ăn bánh vẽ.
Sau này chắc không có con cái gì được đâu.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của trẫm cũng nặng nề y như Văn Mỹ nhân.
Trẫm muốn ôm đầu khóc rống với ẻm luôn.
Văn Mỹ nhân đã xả vòi nước mắt, khóc không kìm được nữa.
“Được bệ hạ yêu chiều như thế, thần thiếp quả thật không nhận nổi… Từ khi vào cung đến nay, chỉ mình thiếp có được ân sủng của bệ hạ. Thiếp đã khuyên bệ hạ nhất định phải ban mưa móc đều khắp, nhưng bệ hạ nhất quyết không chịu, chỉ chiều chuộng mình thiếp. Tự mãn vời lấy thất bại, nên mới dẫn tới họa hôm nay…”
Trẫm sốc hàng.
Nhưng trẫm còn có một giả định táo bạo, cần xác minh cẩn thận.
Vì thế trẫm hạ giọng hỏi nhỏ: “Nàng có quen ai tên là Tống Tiểu Bảo không?”
Văn Mỹ nhân bị lây cái vẻ lén lút của trẫm, cũng hạ giọng: “Quen ạ.”
“Trông hắn thế nào?”
“Mặt đen đen, mắt tam giác, lưng hơi gù.”
Cõi lòng trẫm đây! Bùm bùm!
“Giờ hắn đang làm gì?”
“Đang làm tiểu thái giám trong cung của thần thiếp ạ.”
“…”
(Tống Tiểu Bảo, tên thật là Tống Bảo Lợi, sinh năm 1981, là một diễn viên hài người Trung Quốc, bị dính phốt ngoại tình, dính dáng xã hội đen. Tống Tiểu Bảo tuy kém sắc nhưng có duyên ăn nói, hay cưa cẩm các cô gái đẹp. Bồ nhí của Tống Tiểu Bảo đã nhiều lần sảy thai, nhưng Tống Tiểu Bảo vẫn thờ ơ, sau này cô này đã tố cáo anh ta phụ bạc mình.)
Trẫm biết ngay ông trời sẽ không đối xử thân thiện như thế với trẫm mà, còn tặng cho trẫm một chiến hữu nữa.
May mà trẫm khá cẩn thận, không tự làm lộ tẩy dấu vết.
Văn Mỹ nhân quỳ trên mặt đất, mới nói mấy câu đã thở hổn hển, lại sắp ngất xỉu.
Trẫm ngó trái ngó phải, được lắm, ai nấy đều lẳng lặng rút hết rồi.
Rốt cuộc trong mắt các người trẫm tồi tệ đến mức nào! Hôm qua nàng ta vừa sảy thai đấy! Trẫm nỡ tòm tem ư!
Huống chi trẫm không thể tòm tem được.
Vì thế trẫm đành phải tự bế Văn Mỹ nhân lên.
Cũng không phải trẫm khỏe mạnh rắn chắc, mà là Văn Mỹ nhân thật sự quá nhẹ, trẫm đoán nàng ta chưa tới 40kg.
Trẫm bế nàng ta mà như bế một bộ xương, còn là loại lắc một cái là tan thành từng mảnh ấy.
Trẫm cần phải cà khịa thẩm mỹ ngày xưa của trẫm lần nữa.
Thế là trẫm bế Văn Mỹ nhân theo kiểu công chúa lên long sàng.
Lần bế công chúa đầu tiên của trẫm trong kiếp này đã cống hiến cho Văn Mỹ nhân.
Trẫm bế một cô gái trong lòng, cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình đã bị tổn thương 10,000 điểm.
Thật ra nội tâm trẫm là một cô gái thẳng đuồn đuột tăm tắp.
Trẫm chỉ thích đàn ông thôi.
Trẫm cũng không biết thế này rốt cuộc là thẳng hay là cong.
Tuy rằng Văn Mỹ nhân rất nhẹ, nhưng trẫm đi được nửa đường là bắt đầu thở hổn hển.
Để giữ gìn khí khái nam tử và tôn nghiêm bậc đế vương của trẫm, trẫm cắn răng cố đi tới mép giường.
Kế giường là một chiếc gương to có thể soi toàn thân.
Trẫm nhìn vào gương.
Trẫm cảm thấy trẫm cũng không có tư cách cà khịa Văn Mỹ nhân.
Trẫm rất muốn khen mình đẹp trai phóng khoáng như cây ngọc đón gió.
Nhưng trẫm không thể làm trái lòng mình.
Trẫm càng không thể hạ thấp gu và kiểu thẩm mỹ mà mình đeo đuổi.
Diện mạo này của trẫm, trong mắt em Tĩnh, sẽ là một tay ẻo lả hàng auth.
Hơn nữa từ sau khi trẫm có một trái tim thiếu nữ.
Tâm sinh tướng.
Trông trẫm lại càng dẹo hơn.
Đến cả lông chân của trẫm cũng thưa thớt đi.
Dẹo dẹo có chỗ tốt là lúc trẫm uyển chuyển bày tỏ với Thái y là trẫm khó lòng triệu phi tần đến sủng hạnh được, Thái y chấp nhận ngay mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Sau đó ổng không nói hai lời, kê ngay cho trẫm mấy toa thuốc.
Trẫm cảm thấy đây không phải lần đầu Thái y kê loại thuốc này cho trẫm.
3000 giai lệ chốn hậu cung, cây chày sắt cũng mòn thành kim thêu hoa.
Nghe nói từ thuở 13 trẫm đã bắt đầu chuyện ong hoa bươm bướm.
Mà còn là tuổi mụ nữa.
Rước nghiệp vào người, mấy đứa trẻ 13 bình thường còn đang học tiểu học đấy.
Cho nên bao nhiêu năm qua, bấy nhiêu phi tần, chẳng cô nào đẻ được đến một cọng lông, đây chắc chắn không phải vấn đề thuộc về các phi tử.
Đối mặt với một trẫm như thế mà Văn Mỹ nhân còn có thể trưng ra vẻ mặt thẹn thùng ái mộ, trẫm quả thực bội phục.
Văn Mỹ nhân nằm trên long sàng của trẫm, bong bóng hường phấn thiếu nữ dâng đầy đôi mắt: “Ngày xưa lúc bệ hạ vời thần thiếp tới ân ái lần đầu, chính là ở chỗ này đây…”
Ừ được rồi em đừng nói nữa.
Cũng đừng bày vẻ hồi tưởng xa xăm kia ra!
Thôi, em từ từ mà gặm nhấm dư vị đi, trẫm đi trước.
Thật ra trẫm cũng có chút ấn tượng mơ hồ với những chuyện trước đây.
Nhưng chi tiết trong ấy thì trẫm không biết được.
Cảm giác này y như đọc lại tiểu sử về cuộc đời người khác.
Trẫm đã từng vô cùng lo lắng, không biết mình có vì thế mà lộ tẩy không.
Bây giờ trẫm cảm thấy, cứ hồ đồ tí vẫn hơn, không cần phải biết tất tật.
Trẫm chẳng hề muốn nhớ lại chi tiết chuyện của trẫm với Văn Mỹ nhân trên chiếc long sàng này đâu.
Còn cả Triệu Tiệp dư.
Với lại Tiền Đức phi.
Thêm Tôn Bảo lâm, Lý Tài nhân, Chu Thục phi, Ngô Chiêu nghi, Trịnh Thải nữ, Vương Chiêu viện…
Trẫm không muốn đếm nữa, để lòng trẫm tiếp tục hướng về tĩnh mịch một lát đi.
Trẫm cho Văn Mỹ nhân ở lại tẩm cung của trẫm nửa tháng.
Trong nửa tháng này, hậu cung gió êm sóng lặng, chẳng xảy ra chuyện gì.
Nghe nói vết thương trên mông Tiền Đức phi và Vương Chiêu viện sắp khỏi hẳn rồi, ngoài tư thế đi lại hơi vặn vẹo, bị người ta chỉ trỏ cười nhạo sau lưng, thì không còn gì đáng ngại nữa.
Sự tích trẫm hơi tí là đánh vợ đã truyền khắp hậu cung.
Chiêu này, ngạc nhiên làm sao, lại cực kỳ có sức răn đe. Các phi tần bình thường ba ngày đấu nhau một trận nhỏ, năm ngày đấu nhau một trận lớn, nay đều yên ắng một thời gian.
Trẫm thấy lòng mình rất được an ủi.
Trẫm quyết định về sau sẽ thống trị hậu cung bằng chiêu này.
Vung gậy đập phát chết ngay, chẳng có tí hàm lượng kỹ thuật nào, cực kì phù hợp với trẫm.
Trẫm rất vui vì được xuyên vào trẫm, chứ không phải cô phi tần nào khác.
Hiện tại có vẻ tất cả mọi người đều muốn trẫm sống lâu hơn một tí. Ít nhất tới khi trẫm hoàn thành trách nhiệm nối dõi tông đường, sẽ không có ai muốn hại chết trẫm.
IQ này của trẫm mà tham gia phim cung đấu chắc sẽ chết ngắc ngay tập đầu tiên.
Hậu cung tạm thời tĩnh lặng, nhưng phiền não của trẫm vẫn chưa được giải quyết.
Trẫm nghĩ tới nghĩ lui mà không nghĩ ra cách gì.
Trẫm cảm thấy bây giờ đáng ra nên có một người tri kỷ đến hiến kế cho trẫm.
Sau đó Tể tướng quay về.
Nhắc mới nhớ, trẫm còn chưa gặp Tể tướng bao giờ.
Bởi vì ba tháng trước Tể tướng đi công tác cứu tế ở phương Nam.
Tể tướng ấy à, tương đương với chức Thủ hiến của viện Quốc vụ, Thủ tướng của Nội các, còn phải là kẻ đức cao vọng trọng, trấn phục quần thần. Người có thể ngồi lên vị trí này, không 70-80 tuổi thì cũng chẳng trẻ trung gì nữa.
Nhưng tiền đề là ông vua ban chức cho Tể tướng phải tương đối bình thường.
Trẫm mà tương đối bình thường thì đã không phải hôn quân.
Cho nên trẫm đã ban chức cho một Tể tướng cực kì trẻ trung.
Tể tướng đã làm Tể tướng hơn 6 năm, giờ còn chưa đến 30 tuổi.
Tại sao Tể tướng mới hai mấy tuổi đã có thể lên làm Tể tướng, nghe nói là nhờ vào cái mặt.
Khi Tể tướng hai mươi tuổi, anh ta được công nhận là trai đẹp đệ nhất chốn kinh thành.
Giờ thì là trai đẹp số 2 kinh thành.
Trai đẹp số 1 là trẫm.
Nghe nói đây là kết quả bỏ phiếu dân chủ của các cô nương trong kinh thành.
Trẫm cảm thấy kết quả tuyển cử này nhuốm đầy màu tác động sau màn, giao dịch tiền quyền, và cả nguyên tắc ngầm nữa.
Tóm lại Tể tướng được trẫm tin yêu nhờ vào cái mặt, lên làm Tể tướng.
Tể tướng cũng rất có năng lực, ít nhất trẫm còn yên ổn ngồi trên ngai hoàng đế, chưa bị ai hất cẳng xuống.
Trẫm với Tể tướng là vua tôi thuận hòa, cực kỳ hợp rơ.
Trẫm cứ hứng lên là lại tới phủ Tể tướng chơi, ở nhà Tể tướng tận mấy ngày.
Có lúc trẫm còn vời Tể tướng vào cung, cho Tể tướng ở đây hẳn mấy bữa, còn ban riêng một cung điện cho anh ta.
À đúng rồi, Tể tướng sắp 30 tuổi đến nơi mà vẫn chưa cưới vợ.
Trẫm không tin đằng ấy đọc đến đây rồi mà còn chưa hiểu lầm.
Dù sao thì trẫm hiểu lầm rồi đấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này BG.
Tin mị đi.
Với lại đừng có nhảy thuyền vội.
Trẫm mà ép duyên ship thuyền là đến trẫm còn sợ trẫm luôn.
[HẾT CHƯƠNG 2]