Sáng sớm hôm sau, trẫm dẫn bách quan rồng rắn kéo đến cửa phía Tây của thành Lạc Dương, nghênh đón Lũng Tây vương.
Sáng sớm đúng là sớm thật.
Bình thường lúc lên triều, đám người này luôn chờ ngoài cửa cung từ giờ Dần.
Giờ Dần chính là 3, 4 giờ sáng.
5 giờ sáng lên triều.
Trẫm thực sự bội phục họ.
Dù sao trẫm cũng không dậy nổi.
Nhưng ngẫm đến chuyện người thời bây giờ chẳng có gì làm vào buổi tối, toàn đi ngủ từ 7-8 giờ.
Đi làm lúc 5 giờ sáng hình như cũng rất bình thường.
Đằng ấy muốn hỏi trẫm sáng không dậy được thì dự buổi chầu sớm kiểu gì hả.
Nói ra thì xấu hổ quá, trẫm còn chưa lên triều bao giờ.
Cái này có gì kì quái đâu, hôn quân không lên triều ba tháng, chuyện này rất hợp logic mà!
Ngày xưa trẫm còn có tiền sử không lên triều nửa năm nữa là.
Cho nên bá quan đều cảm thấy rất bình thường.
Triều Minh có một vị vua không lên triều hai mươi mấy năm, nước cũng có mất đâu.
(Minh Thần Tông hay Vạn Lịch Đế, là vị hoàng đế thứ 14 của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì 48 năm. Trong 20 năm cuối đời, ông bắt đầu chán nản và lao vào cuộc sống trụy lạc xa hoa, hoang dâm vô độ, thậm chí từ chối lên triều để điều hành công việc của đất nước, sử sách gọi là Vạn Lịch đãi chính. Link tìm hiểu.)
Điều này cho thấy chế độ chính trị của quốc gia này rất hoàn thiện, bá quan đủ mọi chức vị vẫn có thể hoạt động mà không cần có vua.
Lòng trẫm thấy an ủi vô cùng.
Nếu huyết mạch cả đất nước chỉ dồn vào một mình trẫm.
Lúc đấy mới gọi là sml.
Ngày thường 3-4 giờ sáng các quan đã chờ lên triều ngoài cửa cung.
Hôm nay họ càng tích cực hơn.
Đầu giờ Dần họ đã xách trẫm dậy từ long sàng.
Giờ Mẹo, trẫm đưa một đám người đứng chờ ngoài cửa thành phía Tây trong cái gió Tây Bắc lạnh thấu xương.
Cũng chính là 5 giờ sáng.
Trẫm rúc trong mũ gấm áo cừu, vừa ngáp vừa nhìn chúng thần xung quanh mình đang nhiệt tình hừng hực hân hoan hớn hở nhón chân chờ mong boss mới.
Trẫm cảm thấy thật là bi thương.
Chỉ mình Tể tướng đeo bộ mặt đen thui cưỡi ngựa đứng cạnh kiệu vua của trẫm.
Quả nhiên chỉ có Tể tướng mới là người anh em thân thiết cứng cựa cùng mặc chung một chiếc quần với trẫm.
Không không không, trẫm không muốn mặc chung quần với anh ta.
Vậy chắc chắn là lấy lộn quần.
Nghe nói Lũng Tây vương đã đến phía Tây thành Lạc Dương từ sau giờ Ngọ ngày hôm qua.
Để biểu lộ sự trang trọng, gã còn cố ý chờ tới sáng nay mới vào thành.
Hơn 5 giờ sáng ngày Đông gió rét, giữa trời đất tối hù, hai toán người chẳng ai nhìn rõ ai chạm trán ở đây.
Trẫm không hiểu cái kiểu trang trọng của người thời xưa lắm.
Một đám người đi đến từ vùng đen kịt.
Ngựa ngẩng cao đầu, tiếng vó dồn dập, đều đặn nhịp nhàng, rất có khí thế.
Trẫm nương vạt nắng sớm mai vàng nhạt, nhìn về phía người dẫn đầu.
Trẫm suy nghĩ rất lung, rốt cuộc nghĩ ra từ để khen: “Lũng Tây vương quả thật… khí hùng uy nghi ghê.”
Trước khi tới đây, trẫm từng mường tượng về vẻ ngoài của Lũng Tây vương.
Đầu tiên, hai chữ “Lũng Tây” này cho trẫm một cảm zác hai lúa quê mùa cùng cực.
(Lũng Tây 陇西: huyện Lũng Tây thuộc tỉnh Cam Túc. Trong đó Lũng là tên núi Lũng hoặc cách gọi tỉnh Cam Túc, còn Tây là phía Tây. Có thể coi là Vương gia ở phía Tây núi Lũng/Cam Túc hoặc vương gia của huyện Lũng Tây.
Cảm zác: ngôn ngữ mạng bên Tàu, đọc trại từ “cảm giác”.)
Gã đi chi viện mở rộng bờ cõi phía Tây từ mười mấy năm trước, chắc chắn tuổi tác cũng không nhỏ.
Nghe nói ban đầu Lũng Tây vương nhận tước vị của cha mình, được phong là Quận công Lũng Tây.
Về sau gã đi đánh giặc với người Đảng Hạng, có công bảo vệ biên cương phía Tây, nên được thăng chức làm Lũng Tây vương.
Cho nên Lũng Tây vương còn từng ra chiến trường.
Trong một quốc gia đề cao mặt mũi thế này, trẫm còn là quán quân cuộc thi sắc đẹp, vậy mà trước giờ chưa ai đề cập đến tướng mạo của Lũng Tây vương, chắc hẳn bề ngoài cũng không đặc sắc gì.
Cho nên ở trong đầu trẫm, Lũng Tây vương đại khái là một ông chú trung niên mập mạp quê mùa, ngoại hình tục tằng, dung mạo bình thường.
Đừng hỏi trẫm trẫm suy đoán đoạn mập mạp từ đâu ra.
Giờ phút này trẫm nhìn bóng hình bện tóc cao, vai lưng mảnh khảnh, vòng eo lả lướt trong nắng sớm kia.
Tâm trạng của trẫm thật là phức tạp.
Trẫm những tưởng chỉ loại cậu ấm cực kỳ ăn chơi trác táng, được nuôi dưỡng ở thâm cung, không lao động gì, giam mình trong lồng son phấn như trẫm mới trông dẹo dẹo thôi, tại sao đến cả võ tướng chinh chiến chốn sa trường cũng là style này?
Sau đó Lũng Tây vương nghiêng người quay sang nói gì đấy.
Trẫm thấy gã còn có ngực!
Mặc khôi giáp rồi mà vẫn rõ như thế!
Ít nhất phải cup C!
“Đây là cháu gái của Lũng Tây vương – Quận chúa Thanh Hà, bệ hạ chưa gặp ngài ấy 8 năm rồi nhỉ? Không nhận ra nữa rồi.” Cao tổng quản cười ha hả nói.
—— À.
Trong nắng sớm, Quận chúa lặng lẽ nâng tay lên. Đám kỵ sĩ hàng trước nhất loạt dừng lại, sau đó cùng xoay người xuống ngựa theo nàng ta, động tác chỉnh tề gọn ghẽ, y như copy paste từ một người.
Một đội mấy chục người, mà không có tiếng động nào khác ngoài tiếng sột soạt của khôi giáp.
Muốn biết hiệu quả ra sao mời xem duyệt binh Quốc Khánh để biết thêm chi tiết.
Nữ tướng quân biết chỉ huy kẻ dưới, ngầu quên sầu! Nữ trung hào kiệt! Anh hùng!
Trẫm nuốt hết tất cả những gì mình nói ban nãy xuống.
Cao tổng quản tiếp tục cười ha hả nói: “Lão nô còn nhớ lần trước gặp Quận chúa, ngài ấy mới mười bốn tuổi, vẫn là một cô bé nũng nịu da thịt mềm mại trắng nõn như tạc ra từ ngọc. Không ngờ mấy năm nay ra biên quan, ngài ấy còn mang được binh đánh được giặc, lập công cho nước nhà, khí khái không thua nam nhi… Thay đổi nhiều thật…”
Giọng Cao tổng quản mỗi lúc một thấp hơn.
Nụ cười nhân hậu hiền từ dần cứng đờ trên gương mặt.
Bởi vì Quận chúa đã cởi bội kiếm, đi về phía trẫm.
Trẫm nhìn Quận chúa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đang đi về phía trẫm.
Ngày xưa là cô gái nũng nịu da thịt mềm mại trắng nõn như tạc ra từ ngọc.
Đúng là thay đổi khiếp thật.
Năm tháng quả là một con dao giết heo.
Nếu bảo Quận chúa không xinh, vóc dáng không đẹp thì thực ra không phải.
Đường nét trên gương mặt Quận chúa cũng coi như đoan chính đẹp đẽ, mày rậm mắt đẹp, mũi thẳng môi đỏ, không tìm ra chỗ nào xấu.
Vóc dáng của Quận chúa cũng cao ráo thon thả, nở nang quyến rũ, ngực ra ngực eo ra eo, mặc khôi giáp mà còn thấy cup C.
Nhưng thần thái khí chất trên nét mặt, và cả tướng đi lại trông hơi kì kì.
Trẫm nhìn nàng ta chằm chằm, đăm chiêu hồi lâu, chợt nghĩ tới một người nổi tiếng.
Như Hoa.
Không không không, không phải trẫm nói Quận chúa giống Như Hoa.
Quận chúa đương nhiên đẹp hơn Như Hoa gấp trăm lần.
Quận chúa cũng không có râu.
Quận chúa mang thân phận cao quý càng không ngoáy mũi lúc lên sân khấu.
Ý trẫm là mãnh lực mà người bình thường không so bì nổi ấy.
Tuy rằng việc mãnh lực của Quận chúa giống Như Hoa, hình như cũng không phải chuyện hay ho gì.
(Như Hoa là một nhân vật phụ của phụ hay xuất hiện trong phim của Châu Tinh Trì, là một người giả gái có râu và luôn ngoáy mũi, do Lý Kiện Nhân thủ vai.)
Quận chúa ở trong quân đội nhiều năm, mang binh đánh giặc, dầm mưa dãi nắng, gió cát ở miền Tây Bắc lại khắc nghiệt, nên bụi bặm tí cũng bình thường.
Da thịt non mịn, chuốt mi thoa phấn như đi ra từ khuê phòng mới là không bình thường, đấy là phim chiếu trên TV.
Muốn khuất phục cấp dưới, lay chuyển kẻ thù thì càng phải có khí phách mạnh mẽ như đàn ông.
Lan Lăng Vương thời Bắc Tề vì trông quá đẹp không có sức uy hiếp, nên còn cố ý đeo mặt nạ xấu băm bổ để lên chiến trường mà.
Huống chi Quận chúa còn là phận con gái.
Quận chúa đã hy sinh quá nhiều vì nước vì dân.
Trẫm an ủi bản thân như vậy.
Quận chúa đi đến trước kiệu vua của trẫm, quỳ xuống ôm quyền, hô một câu hùng hồn to tát: “Hoàng huynh!”
Rung chuyển đến mức trẫm suýt lăn xuống khỏi kiệu vua.
Trẫm cảm thấy rất có thể câu tiếp theo của nàng ta sẽ là “Cút xuống khỏi long ỷ của mi, nhường ngôi vị hoàng đế cho cho chú của bà đi!”
Trẫm run lẩy bẩy trèo xuống khỏi kiệu vua, tự mình đi đỡ cô em họ đàng xa này dậy.
Trẫm đỡ nàng ta dậy thì mới phát hiện.
Quận chúa còn cao hơn trẫm nửa cái đầu.
Thật ra Quận chúa cũng không cao lắm.
Được rồi, vế suy luận sau khỏi cần nói nữa.
Trẫm nắm tay Quận chúa, nâng nàng ta dậy.
Tay của Quận chúa cũng đầy khí lực như con người nàng ta vậy, hừng hực sức sống, cực kỳ ấm áp.
Sờ còn sướng hơn lò sưởi tay của trẫm.
Trẫm nắm rồi, không nỡ buông ra.
Trẫm nắm một lát thì cảm thấy có gì đấy sai sai.
Sao lại gai gai xốn tay nhỉ.
Trong vạt nắng sớm lờ mờ, trẫm cúi đầu nhìn xuống.
Rặng lông tơ trên mu bàn tay và những khớp ngón tay của Quận chúa cũng hừng hực sức sống như con người nàng ta vậy.
Tay trẫm nắm lấy tay Quận chúa.
Thoạt trông như một nam một nữ đang nắm tay nhau.
Tuy rằng hai bọn trẫm quả thực là một nam một nữ nắm tay.
Chẳng qua tay đàn ông là của Quận chúa.
Tay đàn bà là của trẫm.
Chắc chắn là vì thường xuyên ở trong quân đội, bị đám đàn ông máu mặt quây quanh, nên hormone của Quận chúa đã bị ảnh hưởng.
Giống như trẫm luôn ở trong cung, chung đụng với phi tử, thái giám, đám cung nữ, nên hormone cũng bị ảnh hưởng.
Quận chúa thật sự đã hi sinh quá nhiều vì nước vì dân.
Tác giả có lời muốn nói:
Đã bảo các mẹ đừng có bet kèo vội mà.
[HẾT CHƯƠNG 5]