Lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu diễn ra ba ngày, hôm nay mới là 16 tháng Giêng, vẫn còn cơ hội!
Từ kết quả thí nghiệm lần này, hiệu quả hóa trang của trẫm vẫn có khả năng chịu được thử thách rất tốt.
Trẫm chỉ cần sắp xếp phân chia thời gian hợp lý, đừng để lặp lại rắc rối như bệ hạ mất tích là OK.
Bộ quần áo của Thanh Li vẫn bị trẫm giấu ở Ngự Thư Phòng.
Đây là đạo cụ cần có để chuồn đi chơi.
Trẫm không thể lột quần áo của một cung nữ mới mỗi ngày được.
Lột xong trẫm còn không ngủ với mấy cổ.
Làm vậy rất dễ khiến người ta sinh nghi.
Vì thế buổi chiều trẫm lấy cớ muốn tiếp tục xử lý quốc sự phê duyệt tấu chương, lại đến Ngự Thư Phòng lần nữa.
Sau khi nghe thấy lý do này, vẻ mặt của đám cung nữ thái giám hầu hạ cạnh trẫm đều trông dì dị.
Nhưng trẫm là vua mà.
Dù trẫm có nói muốn chơi diễn kịch, họ cũng phải phối hợp làm diễn viên quần chúng.
Tuy rằng việc trẫm đến Ngự Thư Phòng làm việc cũng chẳng khác trò diễn kịch đồ hàng là bao.
Trẫm mang theo hai thái giám và hai cung nữ, tổng cộng bốn diễn viên quần chúng, đi về phía Ngự Thư Phòng.
Trẫm còn cố ý mặc bộ đồ và áo khoác rộng thùng thình, để tiện lát nữa nhét quần áo cung nữ vào trong mang về.
Trẫm đi đến cửa Ngự Thư Phòng thì thấy.
Còn có người ở trỏng cơ đấy.
Mấy cung nữ đang quét dọn Ngự Thư Phòng.
Lúc đi vào, trẫm thấy một cung nữ đứng cạnh ngự án, đang định xoay người lại quét chỗ dưới bàn.
Trẫm vội vàng hét lên: “Dừng tay! Không được nhúc nhích!”
Các cung nữ quỳ xuống đất ào ào.
Cung nữ ở kế ngự án cũng xoay người lại quỳ xuống.
Trẫm nhìn về phía cô này: “Sao lại là ngươi?”
Ngạc nhiên chưa, cô cung nữ này là Thanh Li.
Thanh Li trả lời: “Nô tỳ vốn là người hầu hạ trà nước ở Ngự Thư Phòng, nhưng bệ hạ lâu không hạ giá tới đây, nên Cao tổng quản điều nô tỳ qua tẩm cung. Lần này nghe nói bệ hạ bỗng nhiên giá lâm, Cao tổng quản thấy có gì dưới cửa sổ, nên lại sai chúng nô tỳ lập tức quay về dọn dẹp quét tước lau nhà ạ.”
Ý con bé là trẫm lười đến độ văn phòng cũng giảm biên chế thuyên chuyển nhân lực sang ban khác rồi.
Trẫm liếc ra đằng sau ẻm.
Đệt.
Một đoạn vạt áo lòi ra dưới bàn.
Trẫm lại nhòm Thanh Li.
Thanh Li đang cẩn thận liếc trẫm với ánh mắt quái dị xoi mói.
Xem ra con bé thấy rồi.
Trẫm cho tất cả những người khác lui khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trẫm nâng tấm khăn trải bàn chấm đất trên ngự án lên thì thấy.
Quần áo của Thanh Li đang nằm dưới bàn trong một tư thế vặn vẹo đáng khinh.
Nói đến đây, trẫm không thể không âm thầm chửi lén Tể tướng.
Tể tướng lấp liếm giải vây giúp trẫm thì thôi, tại sao lại bôi xấu trẫm bảo trẫm đọc tấu chương rồi ngủ lăn xuống bàn chứ.
Bây giờ ai ai cũng biết tối qua trẫm ngủ dưới cái bàn trong Ngự Thư Phòng.
Cho nên khi Thanh Li thấy quần áo của ẻm nằm vặn vẹo đáng khinh thế này ở đây.
Sắc mặt ẻm đang biến từ hơi dị thành rất dị.
Khả năng liên tưởng của con bé này cũng tuyệt vời như tài năng biểu diễn nội tâm qua nét mặt của ẻm vậy.
Từ biểu cảm phong phú trên mặt ẻm, trẫm đã hiểu được nội tâm cũng phong phú tương đương của ẻm.
Vờ lờ rốt cuộc đêm qua bệ hạ đã làm gì với quần áo của mình chẳng lẽ vì chỗ kia không cửng được nên bệ hạ không thể ngủ với gái bèn chuyển thành ngủ với áo sao nhưng sao không nằm giường mà lại chui dưới bàn!
Trẫm mường tượng đến hình ảnh mà con bé đang tưởng tượng.
Kệ đi, dù sao ngày nào lòng trẫm cũng chỉ hướng về tĩnh thôi.
Tuy vậy, ban nãy trẫm còn đang vắt hết óc nghĩ xem phải bịa thế nào để chuyện trẫm lột đồ con bé mất tích cả đêm đột nhiên xuất hiện ở Ngự Thư Phòng còn giấu quần áo của ẻm ở đây không làm người khác thấy khả nghi.
Thế mà cô nhóc này động não một cái là xâu chuỗi hoàn hảo giải thích được hết luôn.
Nếu lần sau trẫm lại đụng phải vấn đề phiền toái gì mà không bịa ra cớ.
Thì có thể hỏi ý kiến ẻm coi sao.
Trẫm nở nụ cười đen tối âm u nguy hiểm tà ác với con bé, hạ giọng hỏi: “Ngươi đã thấy gì?”
Thanh Li lập tức thôi biểu diễn cảm xúc trên nét mặt, lắc đầu quầy quậy.
Trẫm lại khoác vẻ mặt hiền từ ôn hòa lên, đàn áp xong thì chuyển qua dụ dỗ: “Ngươi hầu hạ bên cạnh trẫm, chỉ cần khiến trẫm hài lòng, thì ngươi cũng chẳng thiếu của hời.”
Thanh Li lại gật đầu thật mạnh, nói: “Bệ hạ yên tâm, nô tỳ đã từng thề độc, tuyệt đối không để lộ nửa chữ cho người khác. Cho dù không thề độc thì việc chăm sóc vua chúa, giữ kín như bưng cũng là bổn phận của nô tỳ ạ.”
Trẫm vừa lòng vỗ vỗ đầu con bé: “Quả là một cô gái thông minh.”
Câu này hình như hơi giống câu của Hoàng thúc.
Hoàng thúc khen trẫm lúc giả mạo Thanh Li là một cô gái thông minh tốt bụng.
“Thông minh” và “Cô gái” thì trẫm không dám nhận.
Trẫm chỉ giữ lại mỗi từ “Tốt bụng”, những chữ còn lại xin chuyển nguyên đai nguyên kiện về cho Thanh Li.
Có Thanh Li rồi, trẫm không cần phải lén lút giấu bộ đồ cung nữ trong quần áo để giấm giúi mang về nữa.
Trẫm sai con bé gói ghém lại cùng về tẩm cung với trẫm.
Chẳng ai dám hỏi cô cung nữ ngoan ngoãn vâng dạ theo sau trẫm đang cầm thứ gì.
Đống tơ lụa châu báu son phấn trang sức chất đầy trong tẩm cung đã được phân phát cho phi tần các cung.
Nhưng trẫm đã lén kéo một ít giấu dưới gậm giường.
Đợi trời tối hẳn, đèn đuốc pháo hoa lại bắt đầu nhộn nhịp bên ngoài.
Trẫm bảo các cung nữ rằng trẫm muốn đi ngủ, đừng vào quấy rầy.
Đêm qua trẫm ngủ dưới chiếc bàn trong Ngự Thư Phòng nên không ngon giấc, hôm nay muốn ngủ sớm, chuyện này rất hợp logic.
Trước lạ sau quen, lần này đến cả con đường trẫm đi cũng cao siêu hơn, trẫm tìm được một con đường gần như không có ai.
Ra tới cửa cung, trẫm lại gặp anh giai lính gác canh tối qua và sáng nay.
Trẫm rất tò mò, chẳng lẽ lính gác trong hoàng cung không thay ca hay sao? Đứng gác mãi từ tận tối qua đến giờ luôn à?
Anh chàng cười thẹn thùng: “Tôi biết ngay tối nay nàng lại tới, nên đã cố ý đổi ca với người khác đấy.”
Anh chàng nhìn trẫm mấy cái, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.
Trẫm không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát.
Trẫm không đời nào ngờ rằng chỉ vì một cái đá lông nheo mà mình lại dính phải nợ đào hoa.
Nói đi cũng phải nói lại, trẫm đã chinh phục được anh giai lính gác chỉ bằng một cái đá lông nhèo.
Được làm lính gác ở hoàng cung, mặt mũi vóc dáng của anh giai này đều thuộc hàng thượng thừa.
Mời ngắm lính gác ở cổng thành Thiên An Môn để biết thêm chi tiết.
Điều này cho thấy trẫm vẫn rất giàu mị lực của phái đẹp nhá!
Trẫm lại càng cảm thấy Hoàng thúc chắc chắn cũng không thể chạy thoát móng vuốt ma quỷ… ý lộn, lưới tình của trẫm.
Trẫm toàn tâm toàn ý với Hoàng thúc.
Cho nên trẫm không thể cho anh giai lính gác ảo tưởng không thực tế.
Trẫm cũng giả bộ thẹn thùng vui mừng: “Hôm nay bệ hạ đặc biệt ban ân cho tôi rời cung chơi hội đèn lồng đấy.”
Mặt anh chàng hơi biến sắc: “Không phải nàng là người trong cung Quý phi ư?”
Trẫm nói: “Đúng, bệ hạ tới cung của Quý phi thì thấy tôi, nói rất thích tôi, nên đã nhờ Quý phi chuyển tôi đến hầu vua…”
Tiện thể bồi thêm biểu cảm e lệ ngượng ngùng muốn nói lại thôi khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Anh chàng thất tình chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt trông rầu rĩ chết đi được.
Một đóa hoa thơm nũng nịu thế này mà lại cắm phải bãi phân phịch thủ số 1 trong cung!
Anh chàng tan nát cõi lòng, buồn bã khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn không quên chức trách của mình, run giọng hỏi: “Bệ hạ cho nàng rời cung, nhưng vẫn phải có tín vật ân chỉ…”
Đương nhiên trẫm đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Trẫm nghe lời Hoàng thúc, lần này không lấy bừa lệnh bài quan trọng nữa.
Trẫm đưa thư tay của trẫm cho anh giai xem.
Anh chàng nhìn lướt qua thư tay trẫm viết, nhíu mày.
Trẫm viết “Làm việc cho trẫm, đặc biệt phê chuẩn rời cung”.
Lần cuối trẫm viết bút lông là năm lớp 5 tiểu học, trẫm tham gia nhóm yêu thích thư pháp trong hoạt động ngoại khóa.
Nét chữ bút lông của trẫm chắc chỉ ở trình độ lớp 5 tiểu học thôi.
Lâu rồi không luyện biết đâu còn thụt lùi so với trước kia.
Nhưng trẫm diễn sâu giỏi mà!
Trẫm giải thích: “Lần trước bệ hạ ngã ngựa bị thương ở tay, nên viết chữ hơi run. Bên dưới có đóng dấu đó!” Thật 100% luôn!
Không rõ nội dung như thế đã đủ trang trọng chưa.
Trẫm thật sự không biết viết thể văn ngôn.
Anh chàng thở dài một hơi, trả thư tay lại cho trẫm.
Anh chàng ủ rũ cụp đuôi nói: “Ngày xưa thư tay cho phép ra khỏi cung mà bệ hạ phê chuẩn chỉ vẽ mỗi vòng tròn. Lần đầu tiên tôi thấy bệ hạ viết nhiều chữ thế này, xem ra bệ hạ quả thực đối xử với nàng khác hẳn người thường.”
Trẫm nên tự tin vào bản thân hơn.
Nếu so với vẽ vòng tròn.
Thì thư trẫm viết quá là nghiêm túc trang trọng.
Tóm lại anh giai lính gác đã rầu rĩ rời khỏi cuộc chiến tranh cướp tình yêu của trẫm như vậy đấy.
Trẫm sung sướng cả người, ra khỏi cổng lớn hoàng cung.
Một con ngựa đứng cách cổng không xa.
Một người đứng kế con ngựa.
Vẫn là vị trí hôm qua, vẫn là hình bóng quen thuộc, vẫn là mùi hương quen thuộc.
Đừng cà khịa trẫm là mót đủ số vế câu cho vừa phép tu từ điệp ngữ.
Nhà kế bên lại nấu súp tiêu cay để ăn khuya nữa đó, không được à?
Lòng trẫm đã cười tươi như hoa nở.
Trẫm chạy tới, hỏi rất vô liêm sỉ: “Sao điện hạ lại ở đây, đang chờ em ạ?”
Hoàng thúc lại còn hơi ngượng ngùng.
Hoàng thúc quay mặt đi, khụ một tiếng, nói: “Tình cờ đi ngang qua thôi.”
Giấu đầu lòi đuôi, trẫm thèm vào mà tin.
Hoàng thúc nhất định cũng đặc biệt đứng ở đây chờ trẫm như anh giai lính gác.
Suy theo ý đấy, Hoàng thúc chắc chắn cũng bị trẫm mê hoặc như anh giai lính gác.
Nghe nói rất nhiều người chưa diện kiến mặt thật của trẫm bao giờ mà đã bị hấp dẫn bởi sức hút trong nhân cách của trẫm, không đừng được mà đem lòng yêu trẫm.
Hoàng thúc chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Huống chi Hoàng thúc còn từng được thấy vẻ đẹp không gì sánh kịp của trẫm.
Hừ! Nỡm ạ, cái đồ quấn người, trong một đằng ngoài một nẻo, mồm thì chê nhưng thân thể lại thành thật!
[HẾT CHƯƠNG 24]