Trẫm đồng ý với Tể tướng là sẽ lập Thái Tử, chùi khô đít rồi mới bung xõa đi theo đuổi tình yêu đích thực.
Chuyện lớn như lập Thái Tử đương nhiên phải chọn ngày lành tháng tốt, không thể lập bừa bãi được.
Người xưa khá là mê tín, trẫm không thay đổi suy nghĩ của họ được, chọn ngày tốt thì chọn thôi.
Thái Bốc Thự tính ngang tính dọc hồi lâu.
(Thái Bốc Thự: Thái bốc thự (太卜署, Imperial Divination Office) – cơ quan phụ trách việc tính âm dương bói toán. Nó thuộc Thái Thường tự, 1 trong 6 tự trong quan chế Lục tự.)
Rồi báo với trẫm là đã tính ra một ngày hoàng đạo siêu đẹp trăm năm khó gặp.
Lập Thái Tử vào hôm đấy thì đảm bảo vận nước Đại Ngô ta sẽ cường thịnh mãi không suy đồi.
Lật đổ Tiên Bi đập chết Đảng Hạng thu phục Thổ Phiên viễn chinh La Mã xưng bá toàn cầu.
Ngày lành này chính là mồng 1 tháng 10 năm nay.
Biến con cụ ông đi còn hơn nửa năm nữa đấy ông đùa tôi à?
Trẫm mới vượt thời gian tới đây tổng cộng nửa năm thôi ok?
Trẫm không chịu.
Nếu bắt trẫm cố nhịn mười ngày nửa tháng, có khi trẫm còn mạo hiểm nhịn thử.
Chứ nửa năm thì trẫm ngoẻo cụ cho rồi.
Trong khoảng thời gian này, trẫm lại nằm mơ thấy mình vượt thời gian quay về lần nữa.
Nhưng lần này là nửa đêm, bên kia tối đen như mực chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng bíp bíp bíp vang vọng.
Giờ thì trẫm biết rồi, đấy là tiếng của thiết bị theo dõi sức khỏe.
Trẫm vẫn nằm im không nhúc nhích như bị bóng đè, chưa tỉnh lại được.
Trẫm tính toán ngày tháng, có lẽ Hoàng thúc đã đến trạm dừng ở Tây Bắc rồi.
Vậy là sau bao ngày mệt nhọc bơ phờ lặn lội đường xa, Hoàng thúc lại nhớ tới trẫm sao?
Nghĩ đến cảnh Hoàng thúc quạnh quẽ cô đơn ở sa mạc rộng lớn ngàn dặm xa xôi chỉ có bóng trăng làm bạn, nửa đêm về sáng không ngủ được nhớ về trẫm.
Lòng trẫm như bị tên cắm.
Trẫm chỉ ước chi mình có thể biến ra máy bay, bay tới cạnh Hoàng thúc chỉ trong hai tiếng.
Ôi cái thời đại phong kiến lạc hậu cổ hủ, khoa học kỹ thuật đình trệ này.
Đây đúng là một nghịch lý.
Nếu Hoàng thúc mong trẫm biến thành con gái.
Vậy thì trẫm sẽ quay lại thời đại của mình.
Trẫm và Hoàng thúc bị dòng thời gian ngàn năm chia cách, không thể đến với nhau.
Nếu Hoàng thúc muốn được ở bên trẫm.
Thì trẫm lại không thể quay về làm con gái được nữa.
Trẫm và Hoàng thúc bị quan hệ vua tôi chú cháu giới tính đạo đức đấu tranh quyền lực chia lìa, cũng không thể đến với nhau.
Tóm lại là trẫm với Hoàng thúc không thể yêu nhau.
Nếu số phận đã định hai đứa không được bên nhau.
Thì trẫm nên ưu tiên nghĩ tới một người khác cũng đang thao thức đêm khuya.
Từ sau khi bắt đầu thời kỳ tiền mãn kinh, má ngủ kém lắm. Má chê tôi ngủ ở phòng bên đêm khuya trở mình đánh thức má dậy, nên má đuổi tôi khỏi nhà cũ, bắt tôi ra riêng ở căn hộ mới, gọi mĩ miều là độc lập tự chủ tự lực cánh sinh.
Không có tôi bên cạnh, chắc má càng khó ngủ hơn, nên nửa đêm thao thức nhớ mong tôi mãi.
Má chừng đó tuổi rồi, mà không khiến người ta bớt lo tẹo nào.
Trẫm vốn tưởng chỉ cần viết mấy bản thánh chỉ quẳng lại là chạy được ngay.
Nhưng văn chương và nét chữ của trẫm thật sự chẳng ra cái giống gì.
Nếu đặt trước mặt trẫm, bảo trẫm đây là thư mà tự tay hoàng đế thời xưa viết, trẫm cũng chẳng tin.
Đám học giả tìm hiểu lịch sử mấy trăm năm sau liếc một cái chắc sẽ biết ngay ông vua này là dân xuyên không.
Mà còn là hạng thiếu học nữa.
Nhưng trẫm xạo sự giỏi mà.
Trẫm âm thầm lừa mấy ông Hàn lâm tới, nói là trẫm muốn chuẩn bị chiếu thư sắc lập trước.
Dựa theo ý trẫm, đám hàn lâm văn chương lai láng nhả chữ như châu ngọc soạn hai bản thánh chỉ.
Một bản lập Cháu trai —— hiện tại là con nuôi của trẫm —— Dĩnh quốc công lên làm Thái Tử.
Một bản lập Chử Quý phi làm Hoàng Hậu, dạy dỗ phò tá Thái Tử trước khi thằng bé thành niên.
Sau đó còn chọn mấy đại thần có danh vọng, bao gồm cả Tể tướng, cùng đỡ đần chuyện triều chính.
Trẫm cảm thấy mình đã lo liệu hòm hòm chuyện hậu sự rồi.
Trẫm ngoắc hai bản thánh chỉ dưới tấm biển trong Ngự Thư Phòng.
Sau đó bung xõa bản thân đi theo đuổi tình yêu đích thực.
Đương nhiên trẫm không mặc long bào để bung xõa bản thân đi theo đuổi tình yêu đích thực rồi.
Trẫm lôi bộ quần áo cung nữ hơi rộng kia ra.
Lần trước chuồn đi một bữa, lúc về trẫm lại nhét gậm giường rõ lâu.
Dù sao trẫm cũng không biết giặt.
Trẫm mặc bộ đồ cung nữ vào, trang điểm xong xuôi thì chuồn ra ngoài theo đường cửa sau.
Trẫm vừa vòng tới mặt bên của tẩm cung thì gặp ngay hai phi tần ở phía đối diện.
Đó chính là cặp oan gia lâu năm, đối thủ một mất một còn của nhau – Tiền Đức phi và Vương Chiêu viện.
Hai cô này đều là các cô gái vàng trong làng cung đấu, cứ gặp nhau là phải chí chóe.
Hung hăng máu chiến, khả năng phá hoại siêu khủng.
Thường xuyên trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Bây giờ trẫm chỉ là một cô cung nữ vô danh.
Trẫm nên đi vòng qua hai cô nàng này thì hơn.
Đằng sau hai cô nàng là hai cung nữ.
Mỗi cung nữ xách một hộp đồ ăn..
Vương Chiêu viện liếc hộp đồ ăn của Tiền Đức phi, móc mỉa hỏi: “Đức phi nương nương lại tự mình xuống bếp nấu món gì ngon cho bệ hạ thế?”
Tiền Đức phi nói: “Món ngon thì không dám nhận, nhưng đây là bánh phục linh khiếm thực mà bệ hạ đã từng khen ngợi. Nghe nói dạo này long thể bệ hạ bất an, đêm ngủ không ngon, phục linh giúp bình tâm dưỡng thần, khiếm thực bổ trung ích khí, nên ta làm món bánh này dâng lên bệ hạ.”
(Bánh phục linh khiếm thực: nấm Phục linh, tên khoa học là Poria cocos (Schw.) Wolf, thuộc họ Nấm lỗ (Polyporaceae), mọc ký sinh trên rễ một số loài thông. Thuốc này có tác dụng an thần. Khiếm thực: Nhân hạt của quả chín đã phơi khô của cây Khiếm thực (Euryale ferox Salisb.) Khiếm thực là một vị thuốc được dùng để cầm tiêu chảy, di tinh, bạch đới, kiểm soát đường huyết, ngăn ngừa các biến chứng của đái tháo đường type 2 và tác dụng chống oxy hóa mạnh.)
Vương Chiêu viện nói: “Nếu muội nhớ không lầm, thì bánh này còn bỏ thêm củ mài, hạt sen, lấy bột nếp làm đế đúng không?”
Tiền Đức phi nói: “Không sai, hạt sen, củ mài, gạo nếp đều có công hiệu ích khí.”
Vương Chiêu viện tặc lưỡi nói: “Vừa gạo nếp vừa củ mài lại thêm cả hạt sen khiếm thực, còn bỏ đường với dầu làm thành bánh ngọt, úi giồi ôi! Mới nghe thôi mà muội đã thấy mỡ bụng nhiều hơn cả rổ!”
Tiền Đức phi vừa nghe thấy món điểm tâm này làm tăng mỡ thì mặt biến sắc ngay: “Món điểm tâm này là thứ rất bổ, sao cô lại nói mỡ bụng gì cơ?”
Vương Chiêu viện đáp: “Quận chúa mở buổi tọa đàm về dinh dưỡng, hôm đấy Đức phi nương nương không đi nghe à? Mấy thứ này đều chứa hàm lượng tinh bột rất cao. Tinh bột vào bụng sẽ chuyển hóa thành đường, là kẻ thù của giảm mỡ tăng cơ đấy! Đức phi ăn thứ này mỗi ngày, lại không biết ăn uống phải kiêng khem, thảo nào tập mãi mà không tiến bộ!”
Tiền Đức phi không phục: “Cô bảo ai không tiến bộ? Bây giờ cô plank được bao lâu?”
Vương Chiêu viện nói: “Quận chúa tính được 130 giọt trên đồng hồ nước.”
(Đồng hồ nước cổ đại của Trung Quốc: gồm có 4 xô từ trên xuống dưới: xô mặt trời, xô mặt trăng, xô sao, xô nhận. Tìm hiểu về đồng hồ nước cổ đại tại link này: Link.)
Tiền Đức phi nghẹn họng trước lời cô ta, hiển nhiên thành tích không bằng Vương Chiêu viện.
Tiền Đức phi im lặng một lát, bỗng nhiên dịu giọng hỏi: “Món tập plank này còn liên quan đến đồ ăn thức uống của mình ư? Từ khi bắt đầu tập, ngày nào ta cũng rất mau đói, còn ăn siêu nhiều! Có bị phản tác dụng không?”
Vương Chiêu viện thấy nàng ta có ý hỏi thăm mình thì dương dương tự đắc nói: “Quận chúa dạy, nếu muốn giảm mỡ tăng cơ, thì phải ăn ít tinh bột và dầu mỡ, ăn nhiều chất lòng trắng trứng vào.”
Tiền Đức phi nghi hoặc hỏi: “Chỉ ăn lòng trắng trứng á?”
Vương Chiêu viện tiếp tục khoe khoang phổ cập khoa học: “Chất lòng trắng trứng không phải lòng trắng trứng, mà chất protein có trong lòng trắng trứng. Gà vịt thịt cá tôm cua đậu phụ, rất nhiều món có chứa thứ này. Quận chúa còn lập riêng một cái bảng, đếm kỹ thành phần dinh dưỡng của các loại đồ ăn. Thật ra muội cũng không nhớ được, nên chép về dán trên tường, đối chiếu theo để lên thực đơn hằng ngày. Từ khi dùng phương pháp này, quả nhiên hiệu quả rõ rệt, muội đã tập được cơ số 11 mà Quận chúa nói!… Tỷ cũng muốn à? Đi, đến cung của muội, muội lấy giấy bút chép một bản cho tỷ!”
Hai người tay nắm tay, cùng đi nghiên cứu bảng phân tích thành phần dinh dưỡng trong thức ăn.
Vừa đi vừa giao lưu kinh nghiệm tập gym.
Tiền Đức phi còn nói: “Nhìn khắp hậu cung, chỉ có mình muội là cùng cấp bậc với bổn cung.”
Rất ra chiều anh hùng coi trọng lẫn nhau.
Trẫm đứng một bên nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.
Rèn luyện thể thao quả nhiên là cội nguồn của năng lượng tích cực.
Không chỉ khiến thân thể khỏe khoắn thêm, mà tinh thần của các phi tần đều trở nên tích cực lành mạnh hơn nhiều!
Trẫm chân thành khuyên các vị vua sau này học tập làm theo tấm gương của trẫm.
Xây dựng một hậu cung hài hòa tràn đầy tình yêu và năng lượng tích cực.
May mà đi được nửa đường thì Tiền Đức phi và Vương Chiêu viện đột nhiên quẹo qua chỗ khác nghiên cứu bảng thành phần dinh dưỡng thức ăn.
Chứ không mấy cô này mà đi tìm trẫm, thì việc trẫm mất tích bại lộ ngay còn gì?
Nhớ tới đây trẫm lại thấy căng thẳng.
Thời gian gấp gáp.
Trẫm phải mau rời cung.
Trẫm rời cung theo cổng Nghi Nhân gần nhất.
Anh giai gác cổng Nghi Nhân vẫn nhiệt tình quan tâm chan chứa tình yêu với trẫm như xưa giờ.
Anh giai lính gác thẹn thùng nói: “Lần trước chỉ thấy nàng đi cùng Quận chúa tới Lũng Tây vương phủ, đợi ba ngày mà không thấy nàng về, tôi còn tưởng mình sẽ không gặp lại nàng nữa.”
Lần này chắc khỏi gặp lại thật nè.
Anh giai lính gác yêu mến trẫm chân thành như thế, trẫm rất lấy làm cảm động.
Cho nên trẫm phải từ chối ảnh rõ ràng thôi.
Trẫm thẳng thắn thành khẩn nói: “Thật ra hôm đó tôi đi gặp Lũng Tây vương, hôm nay tôi cũng phải đi tìm ngài ấy.”
Anh giai lính gác kinh ngạc nói: “Lũng Tây vương đã về Tây Bắc rồi, nàng không biết sao?”
Trẫm nói: “Tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn muốn tìm ngài ấy.”
Anh giai lính gác trợn tròn mắt: “Tại… Tại sao?”
Bởi vì trẫm yêu Hoàng thúc đấy!
Trẫm chọn một cách nói khéo khác dễ chấp nhận hơn với người thời xưa: “Tôi rất ngưỡng mộ Lũng Tây vương, muốn theo hầu ngài ấy.”
Anh giai lính gác khựng lại một chút, hỏi: “Nàng muốn đi Tây Bắc tìm ngài ấy sao? Nàng là thân con gái, lặn lội xa xôi thế ư? Bệ hạ có biết không?”
Trẫm gật gật đầu: “Đương nhiên bệ hạ đã phê chuẩn rồi. Nên có lẽ lần này là lần cuối chúng ta gặp nhau, tôi đặc biệt tới đây để từ biệt huynh đó.”
Anh giai lính gác cúi đầu im lặng một lát, nói: “Thật ra quê tôi cũng ở Lũng Tây, cha mẹ tôi đã mất, tôi phải theo họ hàng đến kinh thành. Từ năm lên 10 tôi đã nghe những chiến tích về Lũng Tây vương, tôi cũng vô cùng ngưỡng mộ ngài ấy! Tôi đã có ý muốn theo hầu ngài ấy lâu rồi!”
Chờ đã nào, ngưỡng mộ với theo hầu của trẫm không giống như anh nghĩ đâu!
Anh giai lính gác dũng cảm nói: “Tây Bắc đường xá xa xôi, núi sông hiểm ác, sao tôi đành yên tâm để một cô gái yếu ớt như nàng đi một mình? Tôi sẽ đi chung với nàng!”
Tác giả có lời muốn nói:
Các phi tần cũng đóng máy tập thể rồi.
Hãy bỏ qua tên khốn nạn bị rối loạn “chào cờ” là trẫm rồi vui vẻ chơi les với nhau đi.
Anh giai lính gác khỏe quá hen, khiêu chiến địa vị nam phụ số 3 của Tể tướng luôn này!
[HẾT CHƯƠNG 57]