Trần Thư Di quay sang nhìn anh.
"Hai người nói gì vậy"
"Mẹ giao em cho tôi."
"Cái gì?"
Trần Thư Di ngơ ngác nhìn anh. Rồi lại cười.
"Anh đừng đùa nữa. Bảo tôi ra ngoài làm gì?"
Cảnh Phong không nói thêm gì.
Là chiếc moto của anh. Hóa ra là để ở đây cả đêm.
"Anh không sợ mất à."
Cảnh Phong nhún vai.
"Lên xe."
Trần Thư Di lắc đầu.
"Thôi, tôi cuốc bộ được rồi."
Cảnh Phong không nói thêm lời nào, anh bước xuống. Bế cô đặt lên xe, cài nón bảo hiểm.
Trần Thư Di thật sự cạn lời rồi. Tên này bá đạo đến vô lí.
"Ôm chặt."
Trần Thư Di nghe câu này liền níu chặt lấy áo anh. Lại bắt đầu nữa rồi.
Mỗi lần ngồi phía sau ánh, cô chỉ dám nhắm chặt mắt vì sợ.
Tiếng moto vang dội cả khu phố.
[...]
Cuối cùng chiếc moto cũng dừng lại. Cô liền thở hắc ra.
Nhưng lại đứng hình bởi cửa hàng oto cao cấp trước mặt.
"Anh đến đây làm gì?"
"Vào thôi."
Anh khoác tay lên vai cô vào trong.
"Em cứ từ từ xem. Tôi nghe điện thoại."
Trần Thư Di chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu.
Cô chỉ đứng im một chỗ sợ lại làm trầy xước xe lại không có tiền bồi thường.
Trần Thư Di nuốt nước bọt, sợ rằng ai đó nhận ra mình.
Nhưng tránh thế nào cũng gặp tên cặn bã Tần Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu.
"Ai đây? Chậc! Loại người như cô cũng đến đây. Không sợ bị người khác cười chết à."
Tàn Vĩ Khang nhếch mép cười lạnh.
"Đến đây giao hàng hay là quét dọn. Cô dám làm tôi bẻ mặt thì đừng trách sao tôi vô tình."
Nhân viên cửa hàng nghe cuộc nói chuyện lại nhìn cách ăn mặc của Trần Thư Di có chút khinh thường. Vội vàng đi về phía hai người bọn họ giới thiệu các dòng xe.
[...]
Trần Thư Di hít sâu một hơi muốn bỏ đi.
Cổ tay liền bị giữ lại.
"Em sao vậy?"
"Tôi, tôi..."
Cảnh Phong nhìn cô, anh ấn vai cô ngồi xuống ghế.
"Em thích Roll Royce hay Lamborghini, Lampard, Maybach... Tùy ý em chọn."
Vừa nghe câu này, nhân viên cửa hàng liền chạy sang niềm nở. Tướng mạo bất phàm nhưng từ đầu đến cuối đều mang khẩu trang. Không biết có vấn đề gì không?
"Anh cần tư vấn thêm về các dòng xe thịnh hành ở đây không. Giá tương đối rẻ."
Cảnh Phong nhếch môi.
"Gọi ông chủ cô ra gặp tôi."
Tân Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu cũng không ngờ người này lại lớn gan như vậy. Nghèo còn giả bộ làm sang. Đúng là muốn làm trò cười mà. Bởi sợ xấu mặt nên suốt ngày mang khẩu trang đây mà.
Tô Tiêu Tiêu nũng nịu.
"Anh Vĩ Khang! Em muốn xe này."
"Được? Chúng ta đi xem một vòng rồi chọn."
"Dạ!"
Trần Thư Di sắp buồn nôn đến nơi rồi.
Ngay lúc này, chủ cửa hàng có chút không vui khi có người đến phá đám.
"Ai..."
Lời chưa kịp nói đã nuốt trở về. Ông ta liền rụt cổ.
"Cảnh tổng! Không biết ngài đến, không kịp tiếp đón. Xin ngài bỏ qua."
Cảnh Phong đẩy nhẹ gọng kính.
"Nhân viên của chủ tịch La đây chắc chưa được đào tạo qua trường lớp nào. Đối với khách hàng lại phân biệt đối xử."
Trần Thư Di càng lúc càng ngây ra. Mình lại đang sốt và đang mơ à.
"Ai, là ai dám. Tôi sẽ đuổi việc ngay lập tức."
Nhân viên vừa rồi nghe như vậy sợ đến rung bần bật.
Trần Thư Di cũng nhìn thấy liền níu tay anh.
"Thôi bỏ qua đi. Tôi không muốn mua xe gì cả. Tôi..."
"Có tôi làm chỗ dựa cho em. Đừng sợ."
"..." Trần Thư Di. Bá đạo tổng tài trong truyền thuyết nhập rồi.
Cảnh Phong xoay xoay điện thoại trong tay.
"Em chọn đi."
"Thôi, đừng đùa nữa. Đêm qua, tôi chỉ giỡn với anh."
"Tôi lại không. Việc của em là chọn xe mình thích."
"Tôi..."
Lại nghe hai người không biết trời cao đất dày bước đến.
"Cô ta chọn xe gì, chúng tôi sẽ lấy xe đó."
Trần Thư Di tay siết chặt lại. Tại sao họ cứ gây sự với cô.
Cảnh Phong nhếch nhẹ môi, nắm lấy bàn tay đang siết chặt lại của cô.
Trần Thư Di ngẩn ra.
Anh nhìn cô hơi cúi xuống bên tai. Nếu nhìn vào cứ như là anh đang hôn hơn.
Tần Vĩ Khang nghiến răng nghiến lợi. Cũng là hạn như vậy, thanh cao cái gì.
Tay thì chay sần, da thì ngâm. Chẳng thể nào so sánh được với Tô Tiêu Tiêu một chút nào.
Cảnh Phong đứng dậy, đặt tay lên vai cô.
"Nếu em không chọn. Anh sẽ tùy ý chọn một chiếc vậy."
Tần Vĩ Khang nghe vậy càng khinh thường.
"Em yêu. Thấy không, cùng một loại người thấp kém."
Chủ cửa hàng chỉ biết lau mồ hôi trán.
Tần Vĩ Khang cười đắc ý.
"Cô ta lấy xe nào, tôi sẽ lấy xe ấy."
Cảnh Phong nhướn mày.
"Tốt! Vậy ông chủ La hôm nay thu hoạch không tệ."
"..." Chủ tịch La. Tôi sắp tè ra quần luôn rồi. Ngài đừng trêu tôi bằng câu đó mà. Tôi không dám nhận đâu.
"Chiếc trên kệ trưng bày. Tôi thấy khá hợp với em."
"..." Trần Thư Di. Hợp cái đầu anh. Roll Royce phiên bản giới hạn thật đó. Bán tôi cũng không đủ trả đâu.
Cả hai người họ cười phá lên.
"Đúng là không hiểu biết. Giá trị của nó loại người như các người cũng muốn có sao. Nực cười."
Cảnh Phong ném thẻ lên bàn.
Ai không biết giá trị chiếc thẻ đen quyền lực của ngân hàng Viễn Phong. Ông chủ La nuốt nước bọt nhận lấy.
"Tôi đi làm ngay."
"Chắc là dùng thẻ giả ra oai thôi. Chờ mà xem."
Trần Thư Di thở dài. Chết chắc rồi.
Cảnh Phong nhìn hai người bọn họ.
"Tần tổng! Không phải vừa rồi rất mạnh miệng à. Sao giờ không lên tiếng. Nếu ngài thích, tôi có thể nhường lại."
"..." Tần Vĩ Khang.
Tô Tiêu Tiêu không vui.
"Anh Vĩ Khang."
"Im miệng đi."
"..." Tô Tiêu Tiêu.
Mọi thủ tục cứ như vậy được làm nhanh chóng. Mà điều đáng nói là ông chủ tự tay làm mọi việc.
Trần Thư Di cầm trên tay cây bút mà cảm giác nặng ngàn cân. Cô lại nhìn Cảnh Phong. Từ lúc nào anh lại trở nên đáng sợ như vậy.
Hai người bọn họ bị một màn này làm cho choáng váng. Người này là ai? Có thân phận gì?