Cảnh Phong làm sao không hiểu ý cô.
“Em muốn hỏi gì?”
Trần Thư Di ngập ngừng vẫn lấy hết can đảm hỏi.
“Mẹ… Mất lâu chưa? Em thấy ảnh rất mới.”
“Anh vừa cho người thay sáng nay thôi.”
“Tại sao?”
Trần Thư Di khó hiểu. Tại sao phải thay mới.
“Một con chó điên chạy loạng. Em không cần lo lắng.”
“Chó, chó điên.”
Trần Thư Di trợn mắt. Nghe thôi cũng thấy sợ rồi.
Cảnh Phong khẽ cười. Đúng là vợ anh vẫn còn rất vô tư.
“Sao anh lại cười?”
Trần Thư Di trề môi.
“Em đáng yêu thôi.”
“…” Trần Thư Di xấu hổ quay mặt đi. Tự nhiên đổi chủ đề nhanh ghê.
Anh nắm lấy tay cô.
“Mẹ mất gần mười năm rồi. Có những chuyện, em không cần hiểu. Cứ như hiện tại là tốt rồi.”
“Cảnh Phong!”
“Anh rất ổn mà. Em cứ vui vẻ ở cạnh anh là được. Chuyện khác, có anh rồi.”
Trần Thư Di mỉm cười gật đầu. Cảm giác được yêu thương thật sự khiến cho con người càng lún sâu vào trong. Dù biết không thuộc về mình vẫn nhắm mắt đưa chân. Vì cô biết, mình yêu Cảnh Phong. Yêu bằng cảm xúc chân thật không phải là mang ơn hay vì cái gì khác.
[…]
***
Biệt thự Cảnh gia.
Tuy ngoài miệng nói đây chỉ là bữa cơm ra mắt nhưng lại giống một bữa tiệc hơn. Khách mời đều là người có tiếng trong giới thương trường. Tất nhiên, sẽ không ai vắng mặt. Đây cũng xem như là cơ hội để làm quen với chủ tịch ngân hàng Viễn Phong. Cuộc sống đời tư, cũng như con người anh đều rất nhạt nên chẳng có gì để tạo được mối quan hệ hay tiếp cận anh. Chỉ một lần duy nhất anh xuất hiện trước đám đông, chính là màn cầu hôn một cô gái đến bây giờ vẫn còn giữ vững tin tức được tìm kiếm hàng đầu đây.
Phương Ngọc Ái cứ tự cho mình là người nhà họ Cảnh, là cháu dâu thật sự. Mọi việc trong nhà đều cùng Tô Lệ sắp xếp. Nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ vì tình cảm mẹ chồng nàng dâu tương lai.
Những vị khách ở đây bắt đầu hoài nghi. Câu hỏi trong đầu vẫn là “cháu dâu thật sự là ai?”.
Vừa thấy ông nội Cảnh bước ra, cô ta đã chạy đến đỡ lấy.
“Ông nội!”
Nhìn vào đúng là kiểu “cháu dâu hoàn hảo” cho một gia đình hào môn.
Giờ thì họ có thể khẳng định được, cháu dâu nhà họ Cảnh là ai rồi.
Cô ta dìu ông ngồi xuống ghế.
“Ông nội! Cháu phải lên trang điểm lại. Cháu không muốn anh Phong không vui.”
“Được!”
Kiểu cách cô ta cứ như mình là vợ của Cảnh Phong thật sự vậy.
Tô Lệ nhìn Phương Ngọc Ái bước lên tầng nhếch nhẹ môi.
Người nhà họ Cảnh hôm nay đều có mặt đông đủ. Cảnh Lân là con trai lớn, La Tú Quỳnh bên cạnh là vợ ông ta. Hai người vừa có chuyến đi công tác trở về.
“Ba! Chúng con trở về rồi. Món quà nhỏ con mua về tặng ba.”
“Tốt! Tốt! Công việc thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi. Chắc hẳn là do họ nể mặt ba.”
Nụ cười ông nội Cảnh càng hằn sâu.
La Tú Quỳnh bước về phía Tô Lệ.
“Em dâu thật là người phụ nữ đảm đang. Ai như chị suốt ngày phải vất vả ở bên ngoài.”
Giọng điệu rõ ràng là chế giễu hơn là khen ngợi.
Tô Lệ vẫn tỏ ra là người phụ nữ cam chịu.
“Em không may mắn như chị.”
La Tú Quỳnh khoanh tay trước ngực bước đi.
Tô Lệ ánh mắt tàn nhẫn.
“Tao xem mày hóng hách được bao lâu.”
[…]
Bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu chỉ có đều hai nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
“Mọi người cứ tự nhiên. Cảnh Phong trăm công nghìn việc có thể là đến muộn một chút.”
Ông nội Cảnh hòa hoãn lên tiếng.
“Không sao. Không sao. Cựu chủ tịch Cảnh không cần khách sáo.”
Mọi người như không mấy quan tâm nghiêm túc chờ đợi.
[…]
Trần Thư Di có chút sợ hãi nhìn cánh cổng lớn.
Cảnh Phong nắm lấy tay cô.
“Anh ở đây.”
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến cô an tâm hơn. Cô gật đầu.
Trần Thư Di khoát tay anh bước vào.
Cảnh Phong mặc bộ vest đen, cô cũng diện chiếc váy cùng màu với anh.
Vừa nhìn thấy, ai nấy đều ngạc nhiên thốt lên.
“Người phụ nữ Cảnh tổng chọn quả thật không tầm thường. Rất xinh đẹp.”
“Đúng do ông trời tác hợp. Thật sự đẹp đôi.”
Vừa nghe câu này, Phương Ngọc Ái sắc mặt liền tối lại. Nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Trần Thư Di nhìn xung quanh sao lại có cảm giác bữa tiệc này giống hồng môn yến hơn. Ai đời gặp mặt người nhà lại tổ chức long trọng như vậy. Còn cả những doanh nhân thành đạt nữa.
“Ông nội!”
Hai người đồng loạt lên tiếng.
Trần Thư Di khẽ ngẩng mặt lên nhìn anh.
Anh cũng cúi xuống nhìn cô.
Nhìn hai người ánh mắt tình tứ như vậy khiến cho người nào đó ghen tị đến mức gương mặt vặn vẹo khó coi.
Ông nội Cảnh ho một tiếng.
“Cháu ngồi xuống đi.”
Anh kéo ghế cho Thư Di ngồi xuống lại nghe ông nội Cảnh lên tiếng.
“Chỉ người nhà và con cháu nhà họ Cảnh mới có thể ngồi ở đây. Cháu đưa coi gái này sang bàn bên cạnh đi.”
Giọng ông không hề nhỏ rõ ràng để người khác nghe thấy.
Âm thanh xì xào lại vang lên.
“Vậy là sao?”
“Không biết.”
Trần Thư Di mím môi muốn đứng dậy.
Anh ấn lên vai cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay mang nhẫn cưới. Mười ngón tay đan vào nhau.
“Thư Di là vợ hợp pháp của cháu. Nếu nói đến người ngoài thì…”
Cảnh Phong nhếch môi, câu cuối lại không nói hết.
Nhưng tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương Ngọc Ái.
Phương Ngọc Ái chột dạ lại xấu hổ. Cô ta vội vàng đứng dậy.
“Để cháu sang kia ngồi.”
“Ngọc Ái! Ngọc Ái!”
Ông nội Cảnh gọi theo nhưng cô ta làm sao dám quay lại.
Chiếc gậy trong tay ông gõ mạnh xuống nền gạch tạo nên tiếng vang vô cùng rõ ràng.
“Cảnh Phong! Cháu thật quá đáng.”
“Nói đến quá đáng chính là ông. Cháu đưa Thư Di đến đây không phải để người khác dò xét, hằn học.”
“Cháu…”
Ông nội Cảnh tức đến rung rẩy.
La Tú Quỳnh thấy vậy liền lên tiếng.
“Ba! Để từ từ nói chuyện. Đừng để mọi người chê cười.”
Hít sâu một hơi, ông nội Cảnh cố gắng hạ xuống cơn tức giận của mình.
Trần Thư Di kéo nhẹ góc áo anh nhỏ giọng.
“Cảnh Phong! Ngồi xuống trước đi. Người một nhà từ từ nói chuyện.”
Cảnh Phong gật đầu.
“Nghe em.”
“…” Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Đây là nóc nhà quyền lực thật sự. Cô gái này, không đơn giản.