Trần Thư Di ló đầu ra nhìn xem ảnh đã đi chưa.
Cổ áo lại bị xách lên.
“Em lén lút như vậy làm gì.”
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nở nụ cười gượng gạo. Đúng là ỷ mình cao rồi ức hiếp mình.
“Em… Có phải em đã làm gì sai nữa rồi không?”
Cảnh Phong gật gật đầu.
Trần Thư Di chưa kịp xin lỗi lại nghe anh nói tiếp.
“Lỗi của em rất lớn.”
“Em… A…”
Trần Thư Di giật mình khi bị anh bế lên.
“Anh làm gì vậy? Thả em xuống.”
Cảnh Phong thật sự là thả cô xuống, nhưng lại là trên ghế sofa.
“Em phải về. Không phiền anh nữa.”
Cảnh Phong nới lỏng cổ áo một chút.
Trần Thư Di miệng giật giật, ánh mắt cảnh giác.
“Em… Em…”
Cảnh Phong bún nhẹ lên trán cô.
“Em nghĩ cái gì vậy hửm. Ăn cơm thôi.”
Trần Thư Di nhìn đến hộp giữ nhiệt mình mang đến vẫn còn trên bàn. Cũng tại anh thôi, làm cô suy nghĩ đen tối.
Cảnh Phong mở hộp giữ nhiệt ra.
“Nếu anh không ăn được có thể không ăn. Em chỉ biết nấu mấy món đơn giản như vậy thôi. Không thể so sánh với cô Phương tiểu thư gì đó.”
Cảnh Phong bày thức ăn ra.
“Thư Di! Đừng tự hạ thấp bản thân mình. Có thể ở một khía cạnh nào đó em cảm thấy mình không bằng người khác. Nhưng ngược lại, ở em có mà người khác không thể so sánh.”
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh. Có phải vì cô giống mối tình đầu của anh. Còn cô Phương tiểu thư đó thì không. Nhưng rất nhanh, cô đã giấu đi cảm xúc ấy. Cô mỉm cười.
“Vậy, anh phải ăn nhiều vào.”
Cảnh Phong gật đầu, gấp thức ăn đưa lên miệng cô.
Trần Thư Di há miệng cắn một miếng. Cô cũng đói rồi không khách sáo nữa.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn anh khoé môi cong lên.
[…]
Ăn uống xong, cô ngồi nghịch điện thoại của anh.
Còn Cảnh Phong tiếp tục công việc của mình.
Có thể do cô quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Cảnh Phong gấp laptop lại đi về phía ghế sofa. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng lấy điện thoại từ tay cô. Lấy chăn mỏng bên cạnh đắp lên cho cô. Tay vén nhẹ mái tóc rối trên mặt ra sau.
“Thư Di!”
Anh rất muốn xóa bỏ hình xăm trên người mình. Nhưng không biết tại sao lại không nở. Anh cũng biết cảm xúc mình dành cho cô đều là thật. Chỉ là… Anh muốn biết quá khứ của chính mình.
Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên.
Cảnh Phong ấn nghe, bước về phía cửa sổ.
“Mẹ không cần lo lắng. Thư Di đang ở chỗ con.”
[Tốt! Tốt! Ở chỗ con mẹ yên tâm rồi.]
“Mẹ ngủ sớm không cần đợi. Đêm nay, con và Thư Di ngủ ở công ty.”
[Đã xảy ra chuyện gì sao?]
Phan Liễu lo lắng.
“Không có gì. Thư Di ngủ rồi. Con không nở đánh thức cô ấy.”
[Được rồi! Vậy con cũng đi nghỉ sớm.]
Cuộc gọi kết thúc.
Cảnh Phong nhìn ra ngoài màn đêm tĩnh lặng bên cửa sổ, rồi lại nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn còn ngủ say.
Anh đứng thẳng người dậy, đi đến bế cô lên về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Trần Thư Di trở người cứ như tìm hơi ấm quen thuộc áp tay anh lên mặt mình, miệng nhỏ lẩm bẩm.
“Cảnh Phong, anh thật hư. Anh hư lắm.”
Cảnh Phong cong khoé môi cúi xuống hôn lên miệng nhỏ.
“Ừm! Chỉ hư với em.”
[…]
***
Biệt thự Cảnh gia.
Tô Lệ lần đầu tiên tranh cãi với Cảnh Lâm. Đơn giản vì ông ta dám mang tiền cho người phụ nữ bên ngoài.
“Tôi có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện trừ việc này. Quyền lợi của con trai tôi tuyệt đối không thể thiếu.”
“Bà im miệng đi. Quyền lợi cái gì chứ. Chỉ một ít tiền thôi. Đối với nhà họ Cảnh này chẳng là gì.”
Cảnh Lâm đã ngà ngà say nên không kiên nhẫn quát lên.
Tô Lệ là một người không dễ dàng bị ức hiếp.
Vừa nhìn thấy có người.
Choảng! Âm thanh bể nát của chiếc ly vang lên.
“A…”
Bà ta thét lên.
Ông nội Cảnh vừa về đến nghe âm thanh cãi vã liền đi vào. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông cầm chiếc gậy đánh cho Cảnh Lâm một cú như trời giáng.
“A… Là ai. Có tin…”
Đang hùng hổ thì im lặng khi nhìn thấy ba mình.
Nụ cười của Tô Lệ khẽ nhếch lên rất nhanh liền giấu đi, mắt đỏ hoe ôm bàn tay của mình.
Cảnh Bảo cũng chạy vào ôm lấy mẹ mình.
“Sao ba lại đối xử với mẹ như vậy. Ba thật quá đáng.”
Cảnh Lâm giờ mới tỉnh táo lại một chút, thấy tay bà ta đầy máu liền hốt hoảng.
“Ba không giống như ba nhìn thấy đâu. Là bà ấy tự ngã, con thật sự không có.”
Ông nội Cảnh liền tát thêm một cái.
“Mày đừng nghĩ lão già này không biết bên ngoài mày làm gì. Cút ra ngoài ngay lập tức.”
Tay ông rung rung trừng mắt đầy tức giận.
Phương Ngọc Ái vội vàng giữ lấy ông.
“Ông nội! Bác trai đang say có gì từ từ nói. Giờ nên xử lý vết thương cho bác gái trước đã.”
“Hừ! Đúng là gia môn bất hạnh mà.”
Cảnh Bảo đỡ bà đứng dậy.
“Để con đưa mẹ đến bệnh viện.”
[…]
Ông nội Cảnh đứng từ trên cao nhìn xuống, chiếc xe chở hai mẹ con Cảnh Bảo dần khuất xa lại thở dài.
Phương Ngọc Ái đứng bên cạnh luôn im lặng. Giờ mới dám lên tiếng.
“Ông nội! Cháu cũng phải về rồi.”
Ông nội Cảnh phất phất tay cũng không nhìn lại.
Cô ta vẫn dịu dàng lên tiếng.
“Ông nội! Đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe. Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”
“Ta biết. Cháu đừng lo lắng. Khiến cháu chê cười rồi.”
“Không đâu ạ. Vậy cháu về đây.”
Cô ta xoay người bước ra cửa.