Cả hai đều say giấc nồng…
Tuy nhiên, trong tiềm thức lại sinh ra loại cảm giác không an toàn, đố kỵ.
Tô Tiêu Tiêu mở to mắt nhìn lên trần nhà mờ tối. Cô ta liếc mắt sang người nằm bên cạnh mình, híp mắt.
Tần Vĩ Khang cũng sinh ra loại ảo giác kỳ lạ. Hắn ta bị người khác đuổi giết để lấy tiền tài của mình. Miệng không ngừng lẩm bẩm rồi gào lớn.
“Trả tiền cho tôi! Trả tiền cho tôi.”
Vừa giật mình mở mắt, ánh sáng loé lên tia lạnh lẽo.
Hắn ta hốt hoảng đến nỗi rơi xuống giường, bò dậy bật đèn lên.
“Cô muốn làm gì, để dao xuống.”
“Tao sẽ giết mày. Mày phải chết.”
Cô ta nhào đến. Dường như tâm trí cô cũng không còn tỉnh táo nữa. Chỉ cảm thấy người trước mặt này phải chết. Chỉ như vậy mới khiến bản thân cô ta thoả mãn được.
“Con điên này.”
Hắn ta lùi lại mở cửa chạy.
Nhưng không thể mở được.
Cô ta lao đến.
Con dao cứa vào cánh tay khi anh ta kịp tránh né.
Ánh mắt cô ta nhìn thấy máu cứ như phát điên lên. Con dao điên cuồng đâm tới.
“Á… Cứu mạng. Tô Tiêu Tiêu phát điên rồi.”
Hắn ta cố kéo dài thời gian đạp đổ mọi thứ để ngăn cô ta lại.
Con dao cạch một tiếng ngay đũng quần hắn ta.
Sắc mặt anh ta không còn giọt máu.
Con dao lại đưa lên.
Lúc này, cánh cửa phòng khách sạn mở ra.
Bảo vệ liền chạy đến giữ cô ta lại.
“Thả tôi ra, thả tôi ra… Phải giết nó. Phải giết nó.”
Tần Vĩ Khang trụ hết nổi đến ngất đi.
[…]
Bệnh viện tâm thần A.
Lê Phúc nhìn một màn vừa rồi thì đã hiểu phần nào của loại thuốc đó rồi. Anh ta nuốt nước bọt nhìn sang boss mình.
“Thả tôi ra, tôi không bị điên, tôi không bị điên mà. Các người sao lại nhốt tôi vào đây.”
Tô Tiêu Tiêu gào lên đập cửa.
Cánh cửa mở ra, cô ta chưa kịp chạy đã vội vàng lùi lại.
“Đừng qua đây. Tôi sai rồi. Đừng qua đây.”
Cô ta có rút lại, ngồi trong góc tường. Cả người rung rẩy.
“Cảm giác này không tệ nhỉ.”
Cảnh Phong nhàn nhạt lên tiếng.
Cô ta liền quỳ xuống.
“Cảnh tổng! Tôi sai rồi. Thả tôi ra đi. Tôi sợ lắm, tôi không bị điên mà.”
Cô ta cứ liên tục tát vào mặt mình cầu xin.
“Xuỵt!”
Cảnh Phong đặt tay lên môi ám hiệu cô ta nhỏ tiếng một chút.
Tô Tiêu Tiêu nhìn xung quanh, là ý gì? Bơi này không sạch sẽ sao?
“Tôi nhớ không lầm căn phòng này từng có một cô gái treo cổ ở ngay đây thì phải. À, không là… Ở trên vị trí cô ngồi.”
“Á…”
Cô ta thét lên chui xuống gầm giường.
“Đừng mà, đừng mà. Cảnh tổng làm ơn đưa tôi ra ngoài đi.”
Cô ta rung rẩy, sợ hãi, tuyệt vọng.
Cảnh Phong bật cười.
“Yên tâm! Ở đây có người chăm sóc. Có bạn moiix đêm đến thăm. Cuộc sống sẽ rất thú vị.”
Anh bật cười, xoay người rời đi.
Cô ta liền bò theo.
“Thả tôi ra. Thả tôi ra.”
Với ta liên tục đập cửa gào lên.
Rồi lại có cảm giác cô gái ở trần nhà lao đến mình.
“A… Cứu mạng. Có ma.”
Lê Phúc nuốt nước bọt, miệng giật giật. Cũng ít có ác à. Một người bình thường bị nhốt trong đây sớm muộn gì cũng điên thật.
[…]
Rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Lê Phúc biết ngay là boss sẽ đến thăm phu nhân thôi nhưng vẫn hỏi.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.”
“Hả?”
Lê Phúc như nghe lầm. Boss không đến thăm phu nhân sao? Chuyện này có chút kỳ lạ.
Cảnh Phong nhìn ra cửa sổ.
“Tôi không muốn những thứ bẩn thỉu xuất hiện trước mặt cô ấy.”
Vừa nghe câu này, anh ta đã hiểu được ý của boss mình. Hoá ra, không muốn phu nhân bận tâm đến những chuyện không đâu. Giờ đều phu nhân cần nhất là nghỉ ngơi thật tốt.
“Boss! Còn ông nội Cảnh thì sao?”
“Không vội. Tôi sẽ đề từng người một nếm trải cảm giác tuyệt vọng là thế nào.”
Giờ thì anh ta tin rồi. Cô gái Tô Tiêu Tiêu đó chính là một minh chứng sống đây. Cảm giác sống không được chết không xong chính là nó rồi. Quá đáng sợ.
Về nhà, anh tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong mới đến thăm cô.
[…]
Trở lại bệnh viện.
Trần Thư Di nằm trên giường, dường như tâm trạng có chút không tốt.
Cảnh Phong mở cửa bước vào.
Trần Thư Di bĩu môi quay mặt đi.
Cảnh Phong khẽ cười tiến về phía cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán.
“Giận anh à.”
“Không có.”
Anh xoa xoa mặt cô cưng chiều.
“Trên mặt đều có ghi lên cả rồi.”
Cô đẩy tay anh ra.
“Không có mà.”
Trần Thư Di không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Mặc dù, cô đã nói với bản thân mình rằng anh rất bận. Không thể ở bên cạnh cô hai tư trên hai tư được.
Anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô đưa lên mặt mình.
"Anh sai rồi. Anh không nên để em một mình. Anh xin lỗi!’
Trần Thư Di biết mình là vô cớ nhưng nghe anh dỗ dành như vậy tâm trạng lại tốt hẳn. Có phải ai mang thai cũng trái tính trái nết như vậy không.
“Tạm tha cho anh.”
“Cám ơn bà xã!”
Thấy được nụ cười của cô là anh yên tâm rồi.