Tay cô ta cô níu lấy tay anh, giọng ngắt quãng.
“Cảnh, thả… Ra…”
Nói đến đây sắc mặt cô ta tái nhợt, không thể giãy dụa được nữa.
Trần Thư Di lúc này mới tỉnh táo lại một chút, cô vội vàng đứng dậy ôm lấy anh.
“Cảnh Phong! Sẽ chết người đó. Thả ra đi. Anh hứa sẽ chăm sóc em cả đời mà. Nếu giết người phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Thật sự giờ cô rất sợ, cô không muốn đến cả anh cũng không cần cô nữa.
Giọt nước mắt ấm nóng xuyên qua lớp áo vẫn còn ướt đẫm.
Cuối cùng anh cũng dừng lại.
Cảnh Phong nới lỏng tay.
Lâm Tuệ chưa kịp vui mừng thì đã bị anh ném xuống nước.
Cả người cô ta đều chìm dưới dòng nước lạnh lẽo.
Cô ta ngoi lên.
“Cứu… Cứu… Tôi, không, biết bơi…”
Trần Thư Di thấy tay cô ta quờ quạng trên mặt nước.
“Cảnh Phong! Cô ta sẽ chết thật đó. Cảnh…”
Cảnh Phong không nói lời nào trực tiếp bế cô lên.
“Cô…”
Trần Thư Di lúc này không dám nói tiếp nữa. Ánh mắt Cảnh Phong rất đáng sợ.
[…]
Anh bế cô trở về phòng, đi vào nhà tắm.
“Sau này không được tự ý đi một mình hiểu không.”
“Nhưng… Được rồi.”
Trần Thư Di muốn nói gì đó nhưng lại gục mặt xuống lên tiếng. Cô không biết cô gái vừa rồi thế nào? Có khi nào đã…
Cô khẽ liếc mắt lên nhìn anh một lần nữa.
“Cô ấy rất thích anh.”
Cảnh Phong tắt vòi nước, đi đến.
“Vào tắm đi.”
“Còn anh?”
Cô nhìn cả người anh cũng ướt sũng.
“Cùng tắm.”
“Sao?”
Trần Thư Di ngẩn ra như mình vừa nghe lầm.
Cảnh Phong không nói thêm gì trực tiếp bế cô đặt vào bồn tắm.
Còn mình vẫn ung dung cởi quần áo như chốn không người.
Trần Thư Di dời đi ánh mắt nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì lại lén lút nhìn sang.
Cảnh Phong bước vào bồn tắm, âm thanh làn nước tràn ra ngoài.
Trần Thư Di cố gắng bình tĩnh nhưng làm sao bình tĩnh được đây.
“Cởi ra.”
Giọng anh trầm ấm khẽ bên cạnh vang lên.
“Hả? Cởi, cởi cái gì?”
Cô ngốc nghếch hỏi.
Cảnh Phong kề sát vào cô.
“Tất nhiên là cởi quần áo. Em muốn tắm như vậy à.”
Lúc này, Trần Thư Di mới thở phào.
Cảnh Phong khẽ cười.
“Em cũng muốn thử cảm giác mới mẻ à.”
“Không, không phải. Không phải vậy đâu. Thật đó.”
Cô lắp bắp trả lời.
Cảnh Phong không nhiều lời, trực tiếp cởi quần áo cô ném ra ngoài.
“A… Em cởi được.”
Cảnh Phong ném chiếc cuối cùng ra ngoài.
“Vậy là xong.”
“…” Trần Thư Di. Bá đạo vừa thôi chứ.
Cảnh Phong thật sự giữ lời hứa. Anh và cô đơn thuần chỉ là tắm. Nhưng tắm kiểu này sớm muộn gì cũng mất máu mà chết mất.
Tay cô vô thức chạm vào hình xăm trên xương quai xanh anh.
“Hình xăm này… Có ý nghĩa gì?”
Cảnh Phong nắm lấy bàn tay cô đưa lên môi.
“Không ý nghĩa gì cả. Em đừng để tâm.”
Trần Thư Di cũng không phải người cố chấp. Dù trong lòng không vui nhưng cũng không thể bắt ép anh được.
Tắm rửa thay quần áo xong, hai người chuẩn bị rời khỏi.
Cô khẽ nhìn về phía dòng thác.
Giọng nói của những nhân viên phục vụ ở đây bàn tán.
“May mắn là tôi ra kịp lúc nếu không bà chủ đi chầu diêm vương rồi.”
“Sao vậy?”
“Lúc tôi ra đến nơi, chỉ thấy phất phơ chiếc váy màu vàng nổi trên mặt nước. Tôi lao xuống không ngờ bà chủ chìm dưới làn nước thật. Bác sĩ nói nếu trễ thêm mười giây nữa là…”
[…]
Trần Thư Di thở phào nhẹ nhõm. Không sao là tốt rồi.
Hai người bước lên xe.
Vẫn là Trần Thư Di cầm tay lái.
“Anh…”
“Em làm được. Đừng sợ.”
Nghe anh nói như vậy, cô cũng không thể phụ lòng anh được. Khởi động xe, lần này có vẻ ổn định hơn rất nhiều. Tuy nhiên, từng chiếc, từng chiếc cứ nối đuôi nhau qua mặt cô. Đơn giản vì tốc độ rùa bò của mình.
“…” Trần Thư Di.
Cảnh Phong lại không có ý kiến gì, anh tựa lưng vào ghế có vẻ mệt mỏi.
“Anh sao vậy?”
“Hơi nhức đầu thôi.”
“Em đưa nah đến bệnh viện.”
“Bệnh cũ. Nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi.”
Anh đặt tay lên tay cô trấn an.
Nhưng tay anh rất lạnh, cô biết anh không muốn mình lo lắng nên mới nói như vậy.
[…]
Hai người trở về nhà đã là xế chiều.
Phan Liễu nhìn thấy con gái mình lái chiếc siêu xe này lại sững sờ.
“Con…”
“…” Trần Thư Di.
Cảnh Phong đặt tay lên vai cô.
“Em ấy rất giỏi. Mẹ không cần lo lắng.”
Phan Liễu cũng nhận ra hai người có vẻ thân mật hơn. Thấy vậy bà cũng không quan tâm nữa.
“Hai đứa ăn cơm chưa?”
“Thư Di! Em ăn cơm cùng mẹ. Anh nghỉ một chút.”
“Có cần em…”
Cảnh Phong cắt ngang lời cô.
“Anh không sao.”
Trần Thư Di tuy gật đầu nhưng trong lòng lại không yên một chút nào.
Lại nghe anh nói tiếp.
“Con xin phép.”
“Được rồi! Con mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Trần Thư Di nhìn anh bước lên bật thang đến khi khuất sau cánh cửa.
“Thư Di! Con làm sao vậy?”
Trần Thư Di giật mình khi nghe mẹ mình hỏi.
“Không có. Mẹ hỏi gì?”
Phan Liễu đen mặt.
“Vào ăn cơm thôi.”
“Vâng!”
Trần Thư Di vội vàng bước theo sau.
Cả bữa cơm cô cũng không có tâm trạng để ăn.
“Muốn lên phòng xem con rể thì đi đi. Đều ghi lên mặt hết rồi.”
Trần Thư Di vội vàng buông đũa xoa xoa mặt.
“Có sao?”
“…” Phan Liễu. Đúng là con gái lớn trong lòng chỉ nghĩ đến chồng thôi. Nhưng bà lại rất vui…