Tạm thời về nhà trước đã rồi mới tính sau. Nếu ở đây thêm phút nào nữa mình sẽ ngất mất thôi. Vớ được ông chồng một cách kì lạ rồi đến...
"Tôi về nhà được không. Mẹ..."
"Thư Di!"
Câu cuối cùng chưa kịp nói ra đã phải nuốt trở về. Giọng nói này...
Cô chậm chạp nhìn ra cửa.
Mẹ của cô bước vào cửa. Dường như anh đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Mẹ! Sao mẹ lại đến đây."
Phan Liễu từ từ bước về phía con gái.
"Con rể cho người rước mẹ đến."
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Anh thật sự là..."
"Mẹ em cũng là mẹ tôi không phải à."
Trần Thư Di nghe câu này mà sống mũi cay cay. Anh thật tốt...
Cô ôm lấy mẹ. Vì trước đây, Tần Vĩ Khang cứ sợ mẹ cô sẽ đến sống cùng nên không dám thường xuyên lui tới. Càng không để cô đề cập đến chuyện này.
"Mẹ!"
Phan Liễu mỉm cười.
"Được rồi. Có chồng mà cứ khóc lóc. Không phải mẹ đã ở đây rồi sao."
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh lần nữa.
"Cám ơn anh!"
Cảnh Phong cúi xuống nhìn cô.
"Em cứ từ từ nói chuyện với mẹ."
"Được!"
Anh gật đầu chào bà rồi ra ngoài.
[...]
***
Biệt thự Cảnh gia.
Cảnh Phong thường xuyên di chuyển bằng xe moto phân khối lớn.
Vừa nghe âm thanh này là biết ngay người đến.
Cảnh Phong tháo mũ bảo hiểm xuống, vuốt mái tóc ra sau, mang kính vào.
Những người làm có mặt đều cúi đầu xuống chào.
"Thiếu gia!"
Ông nội Cảnh ngồi trên ghế sofa vẻ mặt rõ ràng không hài lòng.
"Cháu còn biết đường về nhà này nữa à."
Cảnh Phong ngồi xuống ghế đối diện.
"Đừng để cháu thấy ai lén lút theo sau lần nữa. Nếu không, cháu không nương tay đâu."
"Cháu... Cô ta không xứng được làm cháu dâu Cảnh gia."
"Sao lại không?"
"Cô ta rõ ràng là đang nhìn ngó tài sản của con. Một nhân viên giao hàng nghèo hèn sao có thể trở thành phượng hoàng."
Cảnh Phong nhép nhẹ môi, tay đẩy gọng kính.
"Vừa hay, cháu có rất nhiều tiền. Vậy cứ để cô ấy đào cả đời đi."
"Cháu... Khụ! Khụ!"
Ông nội Cảnh tức đến ho sặc sụa. Cô gái này đã bỏ bùa ngải gì mới khiến cho đứa cháu tài giỏi của mình trở nên như vậy.
Cảnh Bảo từ ngoài cửa bước vào nghe thấy ông nội Cảnh liền chạy nhanh vào, nắm tay ông lo lắng.
"Ông nội! Ông thế nào rồi có cần đến bệnh viện không"
Cảnh Phong rũ mắt.
"Nói chuyện sau đi. Cháu có việc."
Ông nội Cảnh thật sự là tức chết với đứa cháu này. Cái gì cũng tốt, chỉ riêng tính cách lại... Hay là di chứng sau cuộc tai nạn đó. Ông thở dài bắt đắc dĩ nhìn theo.
Tiếng moto vang vọng mỗi lúc một xa.
Ông nội Cảnh nhìn sang Cảnh Bảo.
"Cháu về từ lúc nào?"
"Cháu vừa về đến. Anh... Anh Cảnh Phong và ông đang nói chuyện gì. Có vẻ căng thẳng."
"Không có gì đâu. Cháu về là tốt rồi."
"Để cháu đưa ông lên phòng nghỉ ngơi."
"Được rồi."
Cảnh Bảo là con trai của vợ kế Cảnh Lâm.
[...]
Ông nội Cảnh trở về phòng.
Lúc này, một người đàn ông bước vào.
Cảnh Bảo hơi tò mò nhìn sang liền bị ông nội đuổi ra ngoài.
"Cháu ra ngoài đi. ông có chút việc."
"Vâng!"
Anh ta bước ra ngoài, tai áp vào cửa xem hai người nói gì.
Bên trong.
Người đàn ông mặc đồ vets đen đặt lên bàn vài bức ảnh.
Ông nội Cảnh siết chặt đến nhào đi.
"Vẫn là cô gái này. Bao nhiêu năm nay cái gì nó cũng không có phản ứng. Vậy mà vừa gặp lại nó liền... Tuyệt đối, không thể để nó bước vào Cảnh gia này."
"Vậy có tiếp tục theo dõi không?"
"Tạm thời đừng manh động. Cậu cứ trở về khi nào cần tôi sẽ vó sắp xếp."
Người đàn ông gật đầu bước ra ngoài.
Ông nội Cảnh lấy bật lửa.
Tách! Một tiếng mấy tấm ảnh bùng lên ngọt lửa.
[...]
Cảnh Bảo liền chạy đi tìm mẹ mình.
Tô Lệ ngồi trong phòng đang trang điểm.
"Mẹ! Con về rồi."
Tô Lệ khựng lại, rất nhanh liền đứng lên ôm lấy con trai.
"Sao nói chiều con mới về đến."
"Con nhớ mẹ nên về sớm hơn một chút."
"Đúng là chỉ biết nịnh bợ."
Cảnh Bảo, đi ra cửa nhìn xung quanh xác định không thấy ai mới đóng chặt cửa quay lại.
Tô Lệ nhíu mày.
"Con làm sao vậy?"
"Mẹ! Vừa rồi con thấy anh và ông nội cãi nhau."
"Cảnh Phong?"
Cảnh Bảo gật đầu.
Tô Lệ dò hỏi.
"Con có nghe hai người cãi nhau vì chuyện gì không?"
Cảnh Bảo lắc đầu sau đó nói tiếp.
"Ông khá tức giận. Vừa rồi con đưa ông lên phòng. Có một người đàn ông tìm ông. Hai người nói gì con không nghe được. Chỉ loáng thoáng nghe ông nói lại là cô gái đó. Mà mẹ biết cô gái mà ông nói là ai không?"
Tô Lệ nhíu mày. Là ai?
Nhưng rất nhanh bà ta lại dịu dàng vỗ vỗ lên tay Cảnh Bảo.
"Không liên quan đến chúng ta. Con không được lắm lời. Hiểu không?"
Cảnh Bảo gật gật đầu.
"Mẹ đã nói với ba sắp xếp công việc cho con rồi. Mai có thể đến."
"Cám ơn mẹ."
Cảnh Bảo ôm chặt lấy mẹ mình cười.
Tô Lệ nhíu mày dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
[...]