Trần Thư Di cố gắng áp tiếng nấc nghẹn ngào xuống. Khẽ nhìn sang.
"Cám ơn anh đã giúp tôi. Chắc họ không đi theo nữa. Anh cho tôi xuống được rồi. Tôi sẽ trả công cho anh."
Từ đầu đến cuối cô đều nhìn thấy sự hờ hững, của người này. Giọng anh vẫn trầm ổn như vậy.
"Cô có nhiều tiền lắm à."
"Tôi..."
"Khăn giấy bên cạnh, lau sạch đi."
Trần Thư Di mím môi, là hộp khăn giấy lúc nãy. Cô rút ra vài tờ lau nước mắt trên mặt mình. Chắc là khó coi lắm nên người này mới không nhìn mình dù chỉ một lần.
"Cô tên gì?"
"Trần, Trần Thư Di."
"Thư Di! Thư Di sao?"
Trần Thư Di cũng không hiểu ý anh là gì.
"Tên tôi có vấn đề gì à?"
Anh không lên tiếng, cũng không dừng xe.
Trần Thư Di nuốt nước bọt. Có khi nào gặp tên biến thái, giết người chặt xác không.
"Tôi muốn xuống xe."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Trần Thư Di càng lúc càng sợ. Mồ hôi lạnh cũng ứa ra.
[...]
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Trần Thư Di mừng muốn khóc đến nơi rồi. Cửa vừa mở lại khiến cô ngơ ngác.
"Cục dân chính! Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi phải về nhà rồi. Không làm phiền anh."
Anh nắm lấy cổ tay cô.
"Người đàn ông kia vẫn còn bám theo sau."
Trần Thư Di khựng lại. Quả thật qua kính chiếu hậu cô có thể nhìn rõ chiếc xe ấy.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
"Cô muốn cắt đứt với anh ta?"
Trần Thư Di gật đầu.
"Vậy thì vào thôi."
Anh kéo cô vào trong.
[...]
Trần Thư Di tay cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ mà tay rung rẩy.
"Anh ta tuyệt đối sẽ không tin. Cô cứ lấy nó ra."
"Nhưng, nhưng... Đây là lãnh chứng thật đó."
"Tôi nói đùa bao giờ."
"Nhưng..."
"Tôi đưa cô về."
[...]
Trần Thư Di ngồi trong xe mà tay vẫn cầm quyển sổ nhỏ. Cô vẫn chưa tiêu hóa nổi vấn đề này... Qua loa như vậy sao? Đó là kết hôn mà.
Cô cuối cùng cũng có can đảm mở nó ra cái tên đập vào mắt cô là Cảnh Phong. Gương mặt sắc sảo này đã khiến biết bao nhiêu thiếu nữ si mê nhưng một ngày đột nhiên biến mất. Giờ anh lại xuất hiện còn lại kết hôn với mình. Dù biết chỉ là diễn thôi nhưng mà... Để người khác biết chắc chắn sẽ dìm chết cô bằng nước bọt mất.
Chỉ có một điểm khác đó là gương mặt lúc nào cũng không có chút độ ấm nào, dường như đối với tất cả mọi thứ đều hờ hững."
Chiếc xe dừng lại con hẻm nhỏ. Dường như lại trở thành tâm điểm. Ai cũng tò mò nhìn xem là ai. Nhìn chiếc xe này cũng biết giá trị không nhỏ rồi.
Trần Thư Di nuốt nước bọt, chuẩn bị tìm vật gì che mặt để bước xuống đây.
Loay hoay chuẩn bị mở cửa.
Bất ngờ, anh nghiêng người chóng tay áp cô vào ghế.
Mắt hai người lại nhìn nhau.
Khác với gương mặt xấu hổ, tay muốn đẩy anh lại không dám. Người này tại sao lại làm mình sợ đến vậy chứ. Đôi mắt này, chắc chắn có thể giết người thật chứ chẳng đùa.
"Chúng ta từng quen biết nhau trước đây sao?"
Trần Thư Di nghe câu này chợt ngẩn người. Cũng đúng thôi... Làm sao anh nhớ được một người tầm thường như mình đây.
"Làm, làm sao tôi quên anh được."
"Là thật."
Trần Thư Di rũ mắt xuống không dám nhìn anh. Nhịp tim lại loạn cả lên rồi.
Anh nhìn cô đến nỗi cả người rút vào ghế, kéo ra khoảng cách.
"Anh, anh làm gì vậy?"
Cảnh Phong rút khăn giấy lau khoé mắt cô.
"Đừng động."
Trần Thư Di thật sự cứng đờ như pho tượng.
"Phụ nữ cần được yêu thương. Đừng tự thay đổi vì một ai khác."
Vừa dứt lời, anh lấy chiếc khẩu trang bên cạnh bịt vào cho cô.
"Vào nhà đi."
"À... Cám, cám ơn."
Vừa bước xuống, cô đã chạy chân trần lên nhà.
Cảnh Phong híp mắt nhìn bàn chân nhỏ chạm vào mặt đường.
"Không quen biết. Thư Di."
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh reo lên.
Cảnh Phong rũ mắt xuống, ấn nghe nhưng không lên tiếng.
Giọng người đàn ông vọng ra rõ ràng tức giận.
[Cháu vừa về đã đi đâu hả. Ngọc Ái đã đợi cháu từ sáng sớm đến giờ. Về ngay cho ông!]
"Cháu bận."
[...]
Anh tắt máy.
Lấy quyển sổ nhỏ màu đỏ bên cạnh ra xem. Tay anh chạm vào gương mặt nhỏ nhắn trong ảnh. Tại sao... Anh nhìn lên dãy nhà phía trước.
[...]
Trần Thư Di đảo mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai mới đưa tay mở cửa.
Nhưng một giọng nói bên cạnh làm cô giật bắn người.
"Thư Di, hôm nay không đi làm sao ăn mặc đẹp vậy?"
Là bà hàng xóm bên cạnh. Trần Thư Di dở khóc dở cười. Sao lại gặp ngay người ít chuyện nhất chứ.
"Chào dì. Hôm nay, cháu nghỉ.
"Vừa rồi dì nhìn thấy cháu bước xuống từ một chiếc xe sang trọng. Bạn trai cháu à?"
"..." Trần Thư Di.
Lại nghe bà ấy nói tiếp.
"Hèn gì ăn mặc xinh đẹp vậy? Bạn trai cháu làm nghề gì? Lương tháng bao nhiêu?"
Cánh cửa mở ra.
Trần Thư Di nhìn thấy mẹ mừng muốn khóc.
"Dì nói chuyện với mẹ. Cháu vào trong trước."
Vừa dứt lời, cô đã chạy vội vào nhà.
Bà ta còn với gọi theo.
"Ê..."
Phan Liễu khẽ cười.
"Con bé hôm nay đi gặp người nhà của người yêu nó."
Bà khéo cửa lại.
"Chị đi chợ không? Chúng ta cùng đi."
"Được! Được đợi tôi lấy túi xách đã."
[...]
Và cả đoạn đường đều nghe bà ấy kể đủ thứ chuyện trên đời.