Lúc Phương Ngọc Ái cầm túi xách bước đi ra ngoài, bà ta đã kịp tránh sang một bên.
Khi xe cô ta khuất sau cánh cổng, bà ta mới bước lên chiếc xe.
“Bà chủ! Có tiếp tục bám theo không?”
“Phải cẩn thận đừng để họ nghi ngờ.”
“Vâng!”
Chiếc xe phía sau giữ khoảng cách nhất định.
Cuối cùng dừng lại trước một căn hộ chung cư không mấy lớn. Cô ta xuống, quan sát một lúc rõ ràng không muốn ai nhìn thấy.
Bước sâu vào dãy hành lang là một cánh cửa ở cuối. Cô ta lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào.
Vừa vào đến giọng cô ta không kiên nhẫn.
“Tại sao lại đến nơi hôi hám như vậy chứ. Có thiếu gì chỗ để đi.”
“Cháu gấp gáp cái gì. Những nơi như vậy mới không khiến người ta để ý. Chỉ là lần sau chú ý cách ăn mặc một chút.”
Vừa nghe giọng người phụ nữ này vang lên khiến Tô Lệ có chút sững người. Rất nhanh bà ta liền nở nụ cười.
“Hoá ra đều như nhau thôi.”
[…]
***
Biệt thự Cảnh gia.
Ông nội Cảnh đã xuất viện trở về nhà. Ông nhìn biệt thự rộng lớn mình đã lớn lên và già đi. Nụ cười chua xót hằn rõ vết tích của thời gian. Một ngôi nhà nhưng từ lâu đã không còn là nhà nữa rồi. Vì một số suy nghĩ cổ hủ của ông mới đẩy mẹ Cảnh Phong vào địa ngục. Cũng khiến Cảnh Phong thay đổi từ một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện chán ghét tất cả mọi thứ.
Đều ông không thể nào ngờ nhất là… Sau tai nạn năm đó, kí ức của Cảnh Phong đều dừng lại ở khoảnh khắc mẹ anh rời đi. Tất cả những gì hiện tại đều là con số không.
Cũng kể từ đó, con người anh như hoàn toàn thay đổi.
Ông nhớ đến từng chuyện đã xảy ra nhưng lại cảm thấy có chút an ủi. Vì nơi nào đó trong tim cháu trai ông vẫn có chút dịu dàng dành cho cô gái ấy. Không có mở đầu, không có kết thúc nhưng giờ lại có được quả ngọt. Trên đời này, có quá nhiều chuyện không ai ngờ được.
Âm thanh mở cửa vang lên.
Tô Lệ bước vào một cách nhẹ nhàng đặt cháo lên bàn.
“Ba! Dậy ăn cháo vẫn còn nóng.”
Ánh mắt bà ta quan sát ông nội Cảnh. Dường như ông đã ngủ rất say.
Bà ta khẽ lay lay nhẹ người ông gọi.
“Ba! Ba…”
Không có tiếng đáp lại. Bà ta vội vàng đi đến két sắt ở trong bức tường vội vàng tìm kiếm.
“Lão già này giấu ở đâu chứ. Tôi không tin tìm không được.”
Sau một lúc tìm kiếm, bà ta thấy một văn kiện màu vàng được niêm phong kĩ càng. Chưa kịp mở ra xem lại nghe tiếng cửa mở ra.
“Chị dâu cũng đến thăm ba à?”
Tô Lệ ngồi bên mép giường.
La Tú Quỳnh híp mắt rất nhanh liền nở nụ cười.
“Em dâu mang cháo cho ba rồi à.”
Tô Lệ đứng dậy.
“Ba ngủ say rồi. Em gọi mà ba không trả lời. Em mang cháo ra ngoài để khi ba tỉnh dậy sẽ mang vào sâu vậy.”
“Được! Chị cũng có việc cần ra ngoài.”
Hai người cùng bước ra ngoài.
La Tú Quỳnh liếc mắt về phía bức tranh trên tường.
[…]
Bệnh viện quốc tế Thiên Châu.
Mấy ngày nay, Trần Thư Di thật sự buồn chán sắp chết đến nơi rồi. Hầu như mọi sinh hoạt đều ở trên giường. Nhưng đổi lại có chút an ủi vì anh luôn ở bên cạnh.
Cô xoa xoa bụng nhỏ.
“Bảo bảo à, con chưa chào đời mà làm ba cực khổ rồi. Sau này, phải thương ba thật nhiều đó.”
Cảnh Phong đang xoa bóp chân cho cô cũng bật cười.
“Dẻo miệng!”
“Em nói thật mà. Anh thích con trai hay con gái?”
Cảnh Phong tiếp tục xoa bóp chân cho cô.
“Trai gái không quan trọng. Chỉ cần là em sinh ra anh đều yêu thương cả.”
Trần Thư Di cong môi. Nụ cười càng thêm rạng rỡ. Ai nói ông xã cô cứng nhắc vậy. Đúng là câu nào cũng khiến người ta ngọt ngào muốn chết.
Phan Liễu nhìn hai người qua ô cửa kính lại có chút chạnh lòng. Hy vọng, tất cả đều tốt đẹp. Bà xoay người đi rồi thở dài.
Trần Thư Di nhìn anh.
“Ông xã! Em hết mỏi rồi lại đây đi.”
Cảnh Phong dừng lại đến cạnh cô.
“Em thấy khó chịu chỗ nào sao?”
“Cúi thấp xuống, em mới nói được.”
Trần Thư Di nghiêm túc.
Cảnh Phong cúi thấp xuống kề sát vào cô.
Trần Thư Di hôn anh.
“Ông chủ Cảnh nay bị em lừa rồi nha.”
Cảnh Phong cong môi, anh hôn nhẹ lên môi rồi ap lên trán cô.
“Ừm! Đúng là bị lừa rồi.”
Ông xã! Bao giờ chúng ta sẽ về nhà?"
“Ngoan! Em vừa mang thai nên sức khỏe không tốt. Nếu em muốn mau về nhà thì phải nghe lời. Hiểu không?”
Tay anh xoa xoa má cô.
Trần Thư Di gật đầu. Có anh bên cạnh thì cô không lo lắng gì cả.
Sau một lúc làm nũng với anh cô cũng ngủ thiếp đi.
Cảnh Phong nhìn cô.
“Thư Di! Anh ích kỷ một chút em có trách anh không?”
[…]
Phan Liễu mở cửa bước vào.
Cảnh Phong đứng dậy.
“Mẹ trông Thư Di giúp con.”
Bà gật đầu cũng không hỏi anh đi đâu. Vì bà hiểu ở vị trí và trách nhiệm của anh không hề nhỏ.
“Cám ơn mẹ!”
Anh nhìn cô rồi mới bước ra ngoài.
[…]
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, Lê Phúc đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Anh ta vội vàng mở cửa.
Cảnh Phong ngồi vào ghế sau.
Xe bắt đầu lăn bánh.
“Cảnh gia! Mọi thứ đều bắt đầu xáo trộn ở chỗ ông nội Cảnh. Tiếp theo sẽ làm thế nào?”
“Chờ thu lưới thôi.”
Cảnh Phong đang xem gì đó trên laptop trả lời.
Lê Phúc lại nói tiếp.
“Tần Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu mấy ngày nay dường như rất ung dung. Đi đâu cũng ra vẻ, khoe khoang như mình là con của trời. Cứ như người ở cõi trên vậy.”
“Chờ kết quả thôi.”
"Vâng!’
Lê Phúc cũng không hiểu lắm nhưng dường như đều nằm trong sự sắp xếp của boss nhà mình. Nhưng loại thuốc đó là gì, tại sao họ không sao? Hay thật sự boss chỉ hù doạ. Mà cũng không phải. Giờ có tò mò cũng vô ích chờ xem kết quả thôi.