Thẩm Nhược Kiều không thể nhanh bằng Nhiếp Vân Xuyên, rất nhanh đã bị anh ta đuổi kịp.
Cô mở miệng nói những lời đó, chỉ vì không muốn Nhiếp Vân Xuyên tiếp tục loanh quanh ở đây, tránh gặp lại những kẻ xấu kia.
Thẩm Nhược Kiều nói bằng giọng thô ráp: “Cô ấy không sao.”
Nhiếp Vân Xuyên còn muốn hỏi thêm, Thẩm Nhược Kiều dừng bước: “Chàng trai, khuyên cậu một câu, mau rời khỏi đây.”
Nói xong, bất kể Nhiếp Vân Xuyên có hỏi gì thêm, cô đều làm như không nghe thấy, rồi chạy đi.
Nếu Nhiếp Vân Xuyên muốn đuổi theo thì chắc chắn sẽ đuổi kịp, nhưng anh ta nhận ra rằng người đàn ông trung niên đen gầy xa lạ này không có ác ý với mình, ánh mắt cũng rất ngay thẳng, không giống kẻ xấu.
Còn nữa, tên râu quai nón vừa hỏi anh ta về “cô gái mang giày giải phóng”...
Nhiếp Vân Xuyên có thể thấy phần dưới vạt áo của đối phương phồng lên một cách bất thường, như đang giấu một con dao.
Hơn nữa, trên chiếc quần màu xám xanh của gã đàn ông, có vài vệt m.á.u không rõ ràng.
Anh ta cau mày, cũng nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng lại chọn đi theo hướng ngược lại với Thẩm Nhược Kiều.
Mười mấy phút sau, Nhiếp Vân Xuyên và Thẩm Nhược Kiều đang cải trang thành người đàn ông trung niên đen gầy, lại gặp nhau.
Là ở cổng đồn công an.
Chỉ có điều, Nhiếp Vân Xuyên đã báo án xong và vừa từ trong đồn đi ra, bên cạnh anh ta có bốn công an mặc đồng phục, rõ ràng là chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.
Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng tiến lên, bổ sung địa chỉ cụ thể của ngôi nhà nơi xảy ra vụ án mạng.
Về thông tin cá nhân của cô, tất nhiên là do cô bịa ra.
Các đồng chí công an nhìn cô mang dáng vẻ sợ hãi đến mất hồn, không hỏi thêm gì nữa, sợ chậm trễ thời gian truy bắt nghi phạm, liền đạp xe rời đi.
Sau khi biết trong căn nhà có bốn người, còn có cả s.ú.n.g săn, số lượng công an ban đầu từ bốn người đã tăng lên thành tám người.
Biết được địa chỉ cụ thể, họ không còn cần Nhiếp Vân Xuyên dẫn đường nữa.
Bên ngoài đồn công an, Nhiếp Vân Xuyên lại hỏi: “Quan hệ giữa ông với đồng chí nữ nhờ ông chuyển chiếc gùi là gì? Bây giờ cô ấy ở đâu? Có an toàn không?”
Lúc báo án người này không hề nhắc đến Thẩm Nhược Kiều.
Nhưng từ việc tên râu quai nón nhất quyết tìm “cô gái trẻ mang giày giải phóng”, Nhiếp Vân Xuyên có thể suy đoán rằng, khi chuyện xảy ra, chắc chắn Thẩm Nhược Kiều có mặt.
Người này không nhắc đến, chắc là để bảo vệ Thẩm Nhược Kiều.
Thẩm Nhược Kiều trợn mắt: “Quan hệ gặp gỡ tình cờ, cô ấy đeo hai cái gùi nên không tiện chạy, tôi thấy cô ấy tội nghiệp nên cầm giúp một cái. Cô ấy miêu tả sơ qua chiều cao và dáng vẻ của anh họ mình, cao một mét tám lăm, mặc áo xám quần xanh, trên người có mùi bánh bao thịt từ chiếc túi vải nhỏ, chắc là nói đến cậu đấy. Nếu không phải, cậu trả lại gùi cho tôi.”
Nhiếp Vân Xuyên lập tức nói: “Là tôi.”
Cô hừ một tiếng: “Còn về việc bây giờ cô gái kia ở đâu, tôi làm sao biết được?”
Nói xong, cô liền quay lưng bỏ đi.
Lần này, Nhiếp Vân Xuyên không đuổi theo nữa, mà cau mày, nhanh chóng bước về hướng chợ đen.
Có lẽ anh ta vẫn lo lắng Thẩm Nhược Kiều bị những kẻ xấu bắt được.
Thẩm Nhược Kiều đang cải trang thành người đàn ông cũng không cản Nhiếp Vân Xuyên, vì đã có tám đồng chí công an đến hiện trường, Nhiếp Vân Xuyên có thể nhận ra những điểm bất thường trên người tên râu quai nón, nhanh chóng đến báo án, tốc độ lại nhanh, nên cho dù không đánh lại thì giữ được mạng hẳn là không thành vấn đề.
Thẩm Nhược Kiều đi dạo một vòng ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa, mua một số thứ mà cửa hàng của hệ thống không có.
Mười hai giờ trưa, tiệm cơm quốc doanh.
Cô và Đồng Viên Viên đã hẹn gặp nhau ở đây.
Đồng Viên Viên xuất hiện, cưỡi một chiếc xe đạp 28 Đại Giang đã qua sử dụng nhưng còn mới khoảng bảy phần.
Thấy Thẩm Nhược Kiều, cô ta vui mừng nói: “Kiều Kiều, tôi có xe rồi, đến lúc về công xã, tôi sẽ đèo cô về thôn!”