Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩu Đản tự hào đáp: “Đương nhiên rồi, ông bà tôi đối xử với tôi rất tốt, chú tôi cũng đối xử với tôi rất tốt. Mỗi lần ăn gà đều cho tôi một cái đùi gà…”

Thẩm Nhược Kiều nói: “Tôi cho cậu kẹo, cậu cho tôi thịt gà được không?”

Cẩu Đản lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gì, chị còn muốn ăn gà nhà tôi? Đó là chú tôi khó khăn lắm mới trộm được, tại sao phải chia cho chị? Bà tôi nói rồi, phụ nữ đều là thứ vô dụng, không xứng được ăn thịt, sinh ra là để làm việc hầu hạ đàn ông thôi! Chị là đồ đàn bà xấu xa, hứ!”

Nói xong, cậu bé nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Trẻ con bảy tám tuổi chưa có ý thức rõ ràng về thiện ác, đúng sai, người lớn trong nhà nói thế nào thì chúng sẽ bắt chước như vậy.

Rõ ràng, mấy người lớn trong nhà Cẩu Đản đều không phải người có tư tưởng đúng đắn, nên mới dạy dỗ ra một đứa trẻ như thế này.

Ban đầu Đồng Viên Viên còn thấy kỳ lạ vì sao Thẩm Nhược Kiều lại không nỡ cho vài viên kẹo, giờ thì cô ta đã hiểu.

Không phải sự yếu đuối nào cũng đáng được thương hại.

Thẩm Nhược Kiều phớt lờ những lời nói linh tinh của Cẩu Đản, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không chia thịt cho tôi, thì tôi cũng không cho cậu kẹo.”

Cẩu Đản nhăn mặt: “Có phải mấy chị không mua kẹo không? Có món ngon khác cũng được.”

Nhận thấy Thẩm Nhược Kiều không dễ đối phó, cậu bé lại nói: “Tôi không hỏi chị, tôi hỏi chị kia.”

Nói rồi, cậu bé chỉ vào Đồng Viên Viên, người trông có vẻ dễ bắt nạt hơn.

Một đứa con trai lớn khác cũng lên tiếng: “Chiếc xe đạp đẹp thế này, cho tôi mượn đạp một chút được không? Chỉ một chút thôi, chị à, tôi sẽ trả lại ngay mà!”

“Đúng rồi, tôi còn chưa bao giờ được đạp xe đạp!”

Một đám trẻ con tụ lại.

Đứa thì đòi ăn, đứa thì đòi mượn xe.

Chúng vây kín quanh xe đạp, không còn chỗ hở.

Còn có đứa nhân cơ hội sờ mó khắp chiếc xe.

Đồng Viên Viên nắm c.h.ặ.t t.a.y lái hơn, cô ta dần hiểu vì sao Thẩm Nhược Kiều lại nói cô ta cần phải “mượn thế”.

Dưới gốc cây đa cách đó mười mấy mét, nhiều người lớn trong thôn đã thấy cảnh này, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.

Dù sao thì thanh niên trí thức nữ cũng là người từ nơi khác đến.

Những đứa trẻ này cho dù không được gì cũng không thiệt hại gì.

Hai cô gái trẻ yếu ớt, lại có vẻ hiền lành, chẳng lẽ lại dám đánh chúng sao?

Thẩm Nhược Kiều hít một hơi thật sâu, thật ra cô rất muốn cho lũ nhóc này một trận, nhưng cho dù thân thể cô đã được tăng cường và hệ thống cho cô buff tăng sức mạnh tạm thời, hai tay khó mà địch nổi nhiều tay.

Không thể đánh.

Vậy thì chỉ còn cách… giả làm “trà xanh” thôi.

Giọng Thẩm Nhược Kiều đầy vẻ lo lắng nói: “Viên Viên, chiếc xe đạp này là của bác Tiêu ở nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện Thanh Bình cho cô mượn đấy. Nếu xe bị bọn trẻ trong thôn làm trầy xước hỏng hóc, sau này bác ấy mà giận thì có khi lại thu hồi máy kéo của thôn chúng ta, cô tính sao đây?”

Đồng Viên Viên đang lo không biết làm sao để nói ra chuyện này một cách tự nhiên, không ngờ Thẩm Nhược Kiều đã giúp cô ta.

“Gì cơ? Đây là xe đạp của phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp sao?”

Dưới gốc cây đa, một bà cụ đang ngồi khâu đế giày lập tức bật dậy.

“Cẩu Đản, Cẩu Đản, về với bà mau!”

Đó chính là thím Thôi.

Lời nói vừa rồi của Thẩm Nhược Kiều rất lớn, mọi người đều nghe rõ, ai nấy đều lên tiếng: “Đại Cường, cái xe đạp đó không được động vào, không thì coi chừng cha mày đánh cho nát đít.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK