Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn Khương Vân Giảo, cô ta mới đến được một tuần. Cô nàng này nhìn qua đã thấy đầy toan tính, Địch Thanh Trì cũng không muốn giao thiệp.

Anh ta quan sát Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên hai ngày, thấy tính tình của họ đều thẳng thắn, hơn nữa, cơm thịt sấy quá thơm, anh ta đã chịu đựng đủ mấy món ăn không ra gì của mình nấu nên mới chủ động đến hỏi đổi.

Thẩm Nhược Kiều không cần suy nghĩ nhiều, đây là vụ trao đổi không lỗ chút nào.

Cô nhìn Đồng Viên Viên, thấy cô ta cũng gật đầu, bèn nói: “Được thôi, tối nay chúng ta sẽ làm món thỏ, làm xong chia cho anh một nửa, còn phần cơm và món tối nay của anh cũng để chúng tôi nấu, làm xong sẽ để riêng phần cho anh.”

Bữa trưa này, ngoài việc chia cho Địch Thanh Trì một bát cơm thịt sấy, món cà tím xào tỏi, dưa leo trộn, rau xào cũng được chia ra một phần cho anh ta, để anh ta khỏi phải nấu cơm trưa.

Vì ban đầu chỉ chuẩn bị phần ăn cho hai người nên cơm ít hơn, thức ăn cũng không đủ, Thẩm Nhược Kiều còn làm thêm một bát canh rau cải trứng cà chua và hấp ba củ khoai lang nhỏ.

Sau khi canh trứng và khoai lang hấp xong, Thẩm Nhược Kiều cũng chia cho Địch Thanh Trì một phần.

Như vậy, xem như đã đổi được nửa con thỏ của Địch Thanh Trì rồi.

Bữa trưa kết thúc, Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên và Địch Thanh Trì đều ăn rất thỏa mãn.

Thẩm Nhược Kiều thích nấu ăn nhưng không thích rửa bát, dọn dẹp; Đồng Viên Viên thích dọn dẹp nhưng lại nấu ăn không giỏi; Địch Thanh Trì có cách kiếm thịt nhưng lại không biết nấu nướng.

Ba người kết hợp cùng nhau, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Tuy nhiên, trong ba người thì có hai người đều có bí mật riêng, nên không phải lúc nào cũng có thể ăn cùng nhau.

Địch Thanh Trì nói: “Sau này nếu tôi có săn được thú, có thể tìm hai người cùng nấu ăn chung không?”

Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đến lúc đó xem tình hình nhé, nếu không tiện ăn chung, tôi cũng có thể giúp trí thức Địch nấu thịt, nhưng sẽ lấy một phần ba thịt làm công, thế nào?”

Địch Thanh Trì: “Được.”

Sau khi Địch Thanh Trì rời đi, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên bàn nhau: “Viên Viên, hay là chúng ta cũng đi xin cắt cỏ cho lợn? Công việc này vừa nhẹ nhàng vừa tự do hơn.”

Nhổ cỏ phải ngồi xổm liên tục, rất mệt.

Hơn nữa, việc nhổ cỏ trong ruộng ngô, một công việc tương đối nhẹ, cũng không phải lúc nào cũng có.

Nhưng ở trong thôn có một trại nuôi hơn chục con lợn, luôn thiếu cỏ, thêm hai người đi cắt cỏ cũng không thành vấn đề.

Đồng Viên Viên nói: “À, nhưng tôi nghe nói việc cắt cỏ cho lợn thường là của trẻ con và người già, trí thức Địch là do sức khỏe yếu mới được đặc cách…”

Thẩm Nhược Kiều: “Cứ nói là cô có muốn không? Nếu cô muốn, chúng ta sẽ tìm cách.”

Quy tắc thì cứng nhắc, nhưng con người có thể linh hoạt. Trước khi Địch Thanh Trì xuất hiện, cũng không có trí thức nào đi cắt cỏ cho lợn mà?

Có một lần ngoại lệ thì sẽ có lần thứ hai.

Đồng Viên Viên: “Đương nhiên là muốn rồi. Lên núi cắt cỏ cho lợn, biết đâu chúng ta cũng bắt được vài con thú nhỏ? Ha ha… Không bắt được thì cũng có thể hái ít trái rừng, đào ít rau dại.”

Thẩm Nhược Kiều: “Được, nếu cô cũng muốn, tối nay chúng ta sẽ đi thăm đội trưởng.”



Buổi chiều, công việc vẫn là tiếp tục nhổ cỏ.

Thẩm Nhược Kiều đeo găng tay, lòng bàn tay cũng bị cọ xát đỏ ửng lên.

Cô lén thay nước trong bình quân dụng bằng sữa mạch nha, làm một lúc thì lại uống một hớp.

Thỉnh thoảng Thẩm Nhược Kiều nhìn vào đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là được tan làm rồi!

Ngay lúc đó, cô chợt nghe thấy có ai đó hét lớn ở không xa: “Có người rơi xuống nước! Cứu với!”

“Á! Người rơi xuống nước là trí thức Khương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK