Cô ta bất giác đỏ mặt, liên tục hỏi: “Thật không, thật sự là anh ấy mua à?”
Thực ra Ngụy Như Lan đã tin rồi, chỉ là không hiểu vì sao trước giờ Nhiếp Vân Xuyên luôn phớt lờ cô ta, nay lại đột nhiên tặng bánh bao thịt.
Điều này còn khó tin hơn cả việc hai cái bánh bao là Thẩm Nhược Kiều cho không.
Bởi vì Nhiếp Vân Xuyên là người nổi tiếng nghèo nhất thôn, ở căn nhà tranh dột nát nhất, nghe nói mới ở chưa bao lâu thì mái nhà sập một lần, giờ là do Nhiếp Vân Xuyên tự sửa lại.
Cô ta không biết anh ta đã phải tích cóp tiền và phiếu mua bánh bao thịt bao lâu rồi.
Ngụy Như Lan bắt đầu tiếc nuối: “Nếu biết hai cái bánh bao là anh ấy tặng, tôi không nên ăn hết trong một bữa, phải để dành ăn dần chứ.”
Thẩm Nhược Kiều bất lực nói: “Thời tiết nóng thế này, cô còn định để đến bao giờ? Hôm nay không ăn hết, mai thiu thì chẳng phải là phí thịt và bột mì sao.”
Làm sao Ngụy Như Lan nỡ lãng phí món ngon thế này, nhất là món do người cô ta thầm mến tặng. Cô ta nói: “Ôi trời, cô cũng thật là, sao cô không nói trước cho tôi biết? Để tôi còn thưởng thức từ từ chứ.”
Thẩm Nhược Kiều hạ giọng: “Nếu nói trước với cô, thì lúc cô ăn bánh bao vơid vẻ mặt đầy vẻ say mê, chẳng phải người ở phòng bên cạnh cũng biết hết rồi sao?”
Tuy Ngụy Như Lan không giỏi dùng não nhưng cũng hiểu, nếu chuyện Nhiếp Vân Xuyên mua bánh bao cho cô ta để Khương Vân Giảo biết, chắc chắn cô ta sẽ giở trò.
Cô ta bừng tỉnh: “Đúng nhỉ.”
“May mà cô không nói ngay lúc đó.”
“Chuyện này còn chưa có gì rõ ràng.”
“Không biết rốt cuộc ý của đồng chí Nhiếp là gì nữa?”
Giờ đây, Ngụy Như Lan hoàn toàn mất hứng nhặt củi.
Dĩ nhiên, cô ta cũng không thiếu củi lắm, trước đó đã tích trữ đủ dùng trong một tháng, lần này chủ yếu đi cùng Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.
Thẩm Nhược Kiều nhìn Ngụy Như Lan cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, nhặt củi cũng chậm lại, đành bất đắc dĩ nói: “Hay là, cô đến nhà đồng chí Nhiếp tặng ít củi, tiện thể hỏi thử?”
Trong một năm qua, ngoài lần đầu tiên khi mới đến nông thôn, Ngụy Như Lan đã từng lấy hết dũng khí tỏ tình với Nhiếp Vân Xuyên và chủ động tặng quà cho anh ta hai ba lần, nhưng đều bị từ chối.
Tuy thích anh ta nhưng cô ta cũng cần tự trọng, không thể cứ bám lấy làm người ta khó chịu.
Sau đó, Ngụy Như Lan chỉ còn dám đứng từ xa ngắm nhìn Nhiếp Vân Xuyên vài lần.
Ai cũng biết cô ta có tình ý với Nhiếp Vân Xuyên, không ít lần người dân trong thôn bàn tán sau lưng, nhưng Ngụy Như Lan chẳng bận tâm.
Dù sao cô ta không định tìm đối tượng trong thôn, cũng không thích các thanh niên trí thức khác nam ở chỗ cô ta.
Dĩ nhiên, Nhiếp Vân Xuyên là ngoại lệ, vì anh ta vừa vặn hợp với gu thẩm mỹ của cô ta!
Vốn dĩ danh tiếng ở thôn chẳng tốt, cùng lắm chỉ bị Nhiếp Vân Xuyên từ chối thêm một lần nữa mà thôi.
Ánh mắt Ngụy Như Lan sáng lên, lập tức buộc chặt bó củi vừa nhặt được bằng dây cỏ.
Thấy bó củi của mình còn ít, cô chạy đến giành thêm một phần củi của Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên vừa nhặt, nói nhanh: “Xem như tôi mượn của các cô, về đến sân sau tôi sẽ trả lại gấp đôi cho các cô! He he!”
Nói xong, Ngụy Như Lan vác hai bó củi, hớn hở xuống núi.
Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên: …
Đồng Viên Viên cười nói: “Kiều Kiều, giờ thì tôi hiểu chút chút về việc cô nói thích một người cũng được, nhưng phải giữ được bản thân, đừng để tình cảm che mắt. Có phải trí thức Nguỵ hơi giống kiểu bị tình cảm làm mờ mắt không?”
Trước đây, khi đi tàu, Thẩm Nhược Kiều sợ Đồng Viên Viên vì quá đặt nặng tình cảm sẽ lại thích Hà Gia Thụ, người không xứng đáng, nên thỉnh thoảng “tẩy não” cô ta. Sau này, Đồng Viên Viên không còn bận tâm việc Cố Huy “thận yếu”, vì thấy anh ta là người đáng tin, lại không quá vồ vập.