Từng người một không giả điếc hay giả câm nữa.
Đám trẻ đang vây quanh Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên lập tức tản ra.
Tuy chúng còn nhỏ, nhưng cũng biết ai là người có thể bắt nạt, ai không.
Chúng cũng hiểu được phần nào lời của Thẩm Nhược Kiều, nếu làm hỏng chiếc xe đạp này, máy kéo của thôn sẽ bị thu hồi.
Những đội sản xuất khác, ngoài đội Trường Phong bên cạnh, đều không có máy kéo.
Một bà thím khác tiến đến, vẻ mặt đầy nhiệt tình: “Trí thức Đồng, hóa ra cô còn có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, sao không nói sớm chứ? Con trai cả nhà tôi cũng làm việc ở đó đấy.”
Đây là Vương Quý Phân, vợ của Lưu Đại Bằng, anh trai của đội trưởng Lưu Nhị Bằng.
Vì Vương Quý Phân có quan hệ thân thích với gia đình đội trưởng, nên vừa tới gần, đám trẻ con đã chạy xa hết.
Dù Cẩu Đản là đứa cứng đầu nhất, cũng bị bà của nó - thím Thôi lôi về.
Trước khi quay đi, thím Thôi còn tức tối trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, trách cô nhiều chuyện. Nếu không phải vì cô, biết đâu cháu trai bà ta đã xin được kẹo.
Nhưng nghĩ đến việc Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khi nông nghiệp trong huyện, thím Thôi không dám nói gì thêm.
Đồng Viên Viên mỉm cười với Vương Quý Phân: “Đúng vậy, bác Tiêu là chiến hữu cũ của cha tôi, cha tôi từng cứu mạng bác ấy. Bác ấy nói xem tôi như con gái nuôi, sợ tôi ở quê chịu khổ nên mới cho mượn chiếc xe đạp cũ trong nhà để tôi đi lại.”
Nhờ lời dạy vừa rôi của Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên cũng biết cách “mượn thế” mà hành xử.
…
Chuyện Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, chỉ nửa buổi chiều là đã truyền khắp thôn Vân Khê.
Tối đó, khi những người thanh niên trí thức khác tan làm về, vì Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đã nấu ăn riêng, nên họ ăn tối xong từ sớm.
Ăn thịt khó tránh khỏi mùi thơm, không thể chia phần cho nhiều người, nên họ phải lén lút ăn riêng.
La Hồng Mai ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ sân sau bay tới, chanh chua nói: “Không hổ là có người bác làm phó xưởng trưởng, bữa nào cũng ăn được thịt.”
Lý Thu Hồng nhíu mày nói: “Cô nói gì vậy? Đừng nói nữa.”
La Hồng Mai hừ một tiếng: “Có người xuống nông thôn mà cứ muốn làm tiểu thư nhà tư bản, cả ngày còn chưa đi làm được buổi nào, nào là xe đạp, nào là kẹo, lại còn thịt nữa! Đây toàn là sự thật, còn không thể nói à?”
Lúc này Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đang phơi quần áo đã giặt xong ở sân sau.
Trước sân có một lối đi thông ra sân sau và một cánh cửa gỗ, vào ban đêm trước khi đi ngủ thì cửa này không bao giờ khóa.
Khi nói chuyện La Hồng Mai không hề nói nhỏ, còn cố tình đứng trước lối đi mà nói, nên Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên ở sân sau đều nghe thấy.
Đồng Viên Viên tức giận, định lao ra để tranh cãi với La Hồng Mai, vì cô ta không thể chịu được cái mũ “tiểu thư nhà tư bản” đó.
Nhưng cô ta cũng biết mình không nhanh trí bằng Thẩm Nhược Kiều, vì vậy trước khi lao ra, cô ta hỏi Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều, tôi có thể đi ra cãi nhau với cô ta không?”
Thẩm Nhược Kiều nói: “Tất nhiên là được, nếu cô không mắng lại, người ta sẽ cho rằng cô dễ bị bắt nạt, sau này sẽ càng lấn tới. Tuy nhiên, cô nhớ là dù tức giận đến đâu cũng phải nói có lý lẽ, cô ta gán cho cô cái mũ lớn, cô cũng trả lại cho cô ta một cái. Còn nữa, nhớ là tuyệt đối không được động tay, chúng ta là trí thức mới đến không thể đánh lại những người đã ở đây lâu.”