Nhưng thôi, cứ để hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục đi.
Dù có thể mua thịt từ hệ thống, nhưng khi chưa có không gian tùy thân để giấu, cô cũng không thể ăn thịt mỗi bữa. Mùi thịt quá nồng, nấu lên không thể không bốc mùi thơm.
Cô chỉ có thể mua ít thịt khô từ cửa hàng để giải cơn thèm.
Có một nguồn mua thịt công khai cũng không tệ.
Thẩm Nhược Kiều mỉm cười đáp: “Được thôi, cứ thế nhé, cho tôi một phần ba.”
Ngụy Như Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình không còn nợ Thẩm Nhược Kiều ân tình nữa.
Cô ta bắt đầu nói về chuyện khác: “Cái trí thức Khương kia, nhìn thì trắng trẻo nhưng không giống người tốt lành gì. Có lúc nhìn tôi và cô bằng ánh mắt lạnh sống lưng. Cô nên cẩn thận, không biết đầu óc cô ta có vấn đề gì không.”
Thẩm Nhược Kiều: “Phụt, ha ha ha.”
Xin lỗi, bình thường cô sẽ không cười, nhưng lần này không nhịn nổi.
Nếu Khương Vân Giảo biết Ngụy Như Lan nghĩ cô ta có vấn đề về đầu óc, không biết sẽ bực thế nào.
Ngụy Như Lan nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Cô cười gì chứ, tôi đang nói nghiêm túc đấy, chẳng lẽ cô không thấy cô ta không bình thường à?”
Thẩm Nhược Kiều gật đầu: “Thấy chứ, cô nghĩ đúng đấy, cô ta thực sự không bình thường. Cô cũng nên tránh xa cô ta ra.”
Ngụy Như Lan tự tin nói: “Tôi chẳng sợ, dù sao cô ta cũng không đánh lại tôi.”
Sau khi đánh Khương Vân Giảo một trận tối qua, Ngụy Như Lan tự tin vào sức mạnh của mình hơn.
Thẩm Nhược Kiều nghĩ thầm, đánh tay đôi thì đúng là cô ta không thắng nổi, nhưng nếu chơi chiêu trò thì Ngụy Như Lan chẳng thể nào đấu lại Khương Vân Giảo đầy mưu mô.
Nếu Khương Vân Giảo không thành công trong việc dùng chiêu trò với Nhiếp Vân Xuyên, cô ta sẽ chuyển sang đối phó với kẻ địch tiềm tàng.
Ví dụ, cô ta có thể trả tiền để thuê người phá hoại thanh danh của Ngụy Như Lan, chiêu này thì dễ thực hiện hơn nhiều.
Nhưng nếu chưa thấy Khương Vân Giảo hành động, mà Thẩm Nhược Kiều đã cảnh báo, chưa chắc Ngụy Như Lan sẽ tin.
Thôi thì để Nhiếp Vân Xuyên tự lo liệu đi.
Dù gì anh ta cũng là người trong cuộc, lại là người biết một phần bộ mặt thật của Khương Vân Giảo.
Thẩm Nhược Kiều chuyển chủ đề: “À này, trí thức Nguỵ, đây là tiền và phiếu mua thịt hôm nay cô nhờ tôi mua bánh bao, trả lại cho cô. Tiền và phiếu không dùng tới.”
Ngụy Như Lan ngạc nhiên: “Chẳng phải cô đã mang bánh bao cho tôi sao? Tôi còn vừa ăn đấy.”
Cô ta không nghĩ Thẩm Nhược Kiều lại hào phóng mời cô ta hai cái bánh bao thịt, hai người không quen thuộc đến mức đó.
Có thể gọi là bạn mới quen thôi, ít nhất hai người có chung một kẻ không ưa – Khương Vân Giảo.
Trước đó, khi đưa bánh bao cho Ngụy Như Lan, Khương Vân Giảo cũng ở sân sau nên Thẩm Nhược Kiều không nhắc đến việc bánh bao là do Nhiếp Vân Xuyên mua, để tránh khiến cô ta nghi ngờ.
Giờ xung quanh không có ai, cô có thể nói rồi.
Thẩm Nhược Kiều nói: “Hai cái bánh bao đó là do đồng chí Nhiếp Vân Xuyên mua, nhờ tôi chuyển cho cô.”
Ngụy Như Lan trợn tròn mắt: “Gì? Không thể nào! Sao anh ấy lại…”
Giọng của cô ta đột nhiên lớn hơn, đúng lúc Đồng Viên Viên nhặt củi ở cách họ không xa đi vòng lại với một bó củi trên tay.
Cô ta hỏi: “Hai người đang nói gì mà thầm thì to nhỏ thế? Cho tôi nghe với.”
Vừa lúc Thẩm Nhược Kiều cần người làm chứng: “Viên Viên, cô nói cho trí thức Nguỵ biết đi, tối nay hai cái bánh bao thịt cô ấy ăn là ai mua.”
Hôm nay Đồng Viên Viên đã chứng kiến toàn bộ, cũng nghe nói về chuyện Ngụy Như Lan có ý với Nhiếp Vân Xuyên.
Đồng Viên Viên lập tức trêu chọc, cười nói: “Là đồng chí Nhiếp mua cho cô đấy. Ban đầu là Kiều Kiều định mua cho cô, nhưng anh ta nghe nói là mua cho cô nên tranh mua trước. Hình như còn định tự tay mang đến cho cô, nhưng không biết vì sao lại nhờ Kiều Kiều chuyển hộ, có lẽ vì ngại chăng.”