Cứ tránh mãi cũng không phải cách, chi bằng dụ người ra mặt, sớm giải quyết cho xong.
Cô nhẹ giọng nói: “Viên Viên, tối nay tôi muốn đi nhặt củi một mình để kiểm chứng một số chuyện, cô hãy đi cùng chị Thu Hồng nhé, nhớ đừng đi xa chị ấy.”
Trên người Đồng Viên Viên có bùa bình an, nên Thẩm Nhược Kiều không lo lắng về sự an toàn của cô ta.
Nếu gặp phải Vương Nhị Ngưu, có Lý Thu Hồng đã ở đây vài năm, tuy sức lực không bằng đàn ông nhưng cũng không dễ bị bắt nạt.
Đồng Viên Viên không biết Thẩm Nhược Kiều định làm gì, nhưng điểm mạnh nhất của cô ta là nghe lời và không hỏi thêm.
Cô ta nói: “Vậy được, Kiều Kiều, dù cô làm gì cũng phải cẩn thận.”
Thẩm Nhược Kiều: “Biết rồi, cô cũng vậy.”
Cô gái này đi theo Thẩm Nhược Kiều lâu rồi, ý thức phòng ngừa đã được nâng cao lên đôi chút.
Lý Thu Hồng cũng đồng ý và căn dặn Thẩm Nhược Kiều phải cẩn thận, không nên vào sâu trong rừng, gặp chuyện thì phải kêu cứu.
…
Mười phút sau, ba người cùng lên núi, nhưng sau khi lên đến nơi thì chia nhau hành động. Lý Thu Hồng và Đồng Viên Viên nhặt củi ở khu vực rìa ngoài, nơi có nhiều người, còn Thẩm Nhược Kiều thì một mình đi về phía ít người.
Khương Vân Giảo mang theo giỏ sau lưng, giữ khoảng cách không quá xa, không quá gần, lặng lẽ bám theo Thẩm Nhược Kiều.
Thỉnh thoảng cô ta dừng lại đùa nghịch các hòn đá hoặc cỏ trên mặt đất, rõ ràng ở đó không có củi.
Trong bụi cây, Đồng Viên Viên thấy cảnh tượng này từ xa, kéo tay Lý Thu Hồng nói: “Chị Thu Hồng, hay là chúng ta cũng lặng lẽ theo dõi đi? Rõ ràng Khương Vân Giảo này không có ý tốt!”
Lý Thu Hồng lại nói: “Đợi thêm mười phút nữa, đừng làm hỏng kế hoạch của Nhược Kiều.”
Cô ta đã ở đây lâu, đã trải qua nhiều chuyện, nên nhìn thấy cảnh Khương Vân Giảo nhất định đòi đưa canh gà cho Thẩm Nhược Kiều trong bữa tối, làm cô ta nhớ đến câu: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Và ở vùng quê này, cách phá hoại thanh danh một thanh niên trí thức nữ xinh đẹp chẳng có gì hơn là phá hủy sự trong sạch của cô ấy.
Nhất là hiện tại, Khương Vân Giảo còn có một ân nhân cứu mạng mà cô ta không muốn kết hôn nhưng lại bị áp lực dư luận phải gả cho, gã du côn Vương Nhị Ngưu.
Lý Thu Hồng không muốn nghĩ xấu về Khương Vân Giảo, nên mong rằng suy đoán của mình là sai.
Thế nhưng, vài phút sau, Lý Thu Hồng và Đồng Viên Viên lại thấy một bóng người lén lút, theo hướng Khương Vân Giảo và Thẩm Nhược Kiều vào núi.
Đồng Viên Viên bịt miệng để không thốt ra tiếng, lo lắng hỏi: “Chị Thu Hồng, người vừa rồi… là Vương Nhị Ngưu đúng không? Chúng ta phải mau theo đi! Dù Kiều Kiều giỏi cỡ nào, cũng chỉ có một mình, sao có thể đối phó với cả hai người họ?”
Đồng Viên Viên còn non nớt, không biết ý định của Vương Nhị Ngưu, nhưng cô ta có cảm giác hai người đó đi theo cùng đường với Thẩm Nhược Kiều, chắc chắn có ý đồ xấu với cô ấy.
Có lẽ Khương Vân Giảo muốn cùng với chồng tương lai Vương Nhị Ngưu tóm lấy Thẩm Nhược Kiều đánh đập, hoặc đẩy cô ấy xuống hố sâu…
Vì vậy cô ta nghĩ rằng, nếu mình và Lý Thu Hồng cùng theo dõi thì bên mình đông hơn, chắc cũng đủ ứng phó.