Cuối cùng, Tô Tư Tư vẫn bị đưa đi Tây Bắc cùng nhà họ Hứa.
Về sau thì Thẩm Tắc An không biết thêm gì, nhưng Thẩm Nhược Kiều có thể tưởng tượng rằng cả nhà họ chắc chắn sẽ còn nhiều chuyện để ầm ĩ!
Đây cũng là lý do mà trước đây Thẩm Nhược Kiều không trực tiếp ra tay g.i.ế.c họ. Tất nhiên, một phần cũng vì cô lớn lên trong thời đại pháp trị, không thể làm như thế.
Để họ sống mỗi ngày trong đau khổ, sống không bằng chết, mới là cách trả thù tốt nhất!
Nghĩ đến việc nguyên chủ đã xuyên đến năm 2023 và biết được kết cục của bọn họ, hẳn cũng sẽ thấy hả lòng hả dạ, có thể yên tâm bắt đầu cuộc sống mới.
Từ bạn hệ thống của năm 2023, hệ thống Tiểu T biết rằng nguyên chủ đã tỉnh lại từ trạng thái thực vật cách đây không lâu.
Xuyên từ thập niên 70 đến thế kỷ 21, lượng thông tin quá nhiều, cần thời gian để tiêu hóa.
Hiện tại, “Thẩm Nhược Kiều” giả vờ mất trí nhớ, đã xin nghỉ học một năm để nỗ lực học tập và tiếp thu kiến thức mới.
Cuộc sống của “Thẩm Nhược Kiều” ở năm 2023 có chút tiếc nuối là không còn nhiều người thân. Dù cô ấy có nhà, có cửa hàng, không lo ăn mặc, lại có trong tay giấy báo trúng tuyển vào Top 2 trường đại học hàng đầu, tương lai rộng mở, nhưng cô ấy lại trở thành người cô đơn.
Biết được kết cục của kẻ thù Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư, “Thẩm Nhược Kiều” năm 2023 rất hài lòng.
Điều ước cuối cùng của cô ấy là hy vọng Thẩm Nhược Kiều ở thập niên 70 có thể thay cô ấy chăm sóc cha mẹ thật tốt.
Thẩm Nhược Kiều nhờ Tiểu T gửi lời đến người bạn hệ thống rằng cô nhất định sẽ làm điều đó.
Thứ quý giá nhất mà cô có được trong thời đại này chính là tình yêu thương của gia đình, điều mà tiền bạc không thể mua được.
Có lẽ, cô không chỉ tìm thấy tình thân mà còn cả tình yêu…
——
Hai tuần sau, tháng Mười, thôn Vân Khê bắt đầu vào đông.
Mùa đông ở miền Bắc đến sớm như thế đấy.
Hôm nay, nhiệm vụ của Thẩm Nhược Kiều là cùng các thím trong thôn muối dưa chua.
Cỏ cho lợn ư? Bây giờ trên núi không còn cỏ nữa, hiện tại lợn trong thôn đều ăn thân ngô và thân lúa mạch.
Điều này khiến một người ở miền nam như Thẩm Nhược Kiều, vốn còn mặc áo ngắn tay và váy trong tháng 10, 11, cảm thấy không quen.
Nhưng không quen thì cũng phải quen.
“Thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Đồng, có hai chú cao kều đến tìm hai chị đấy! Họ đang ở cổng thôn nói chuyện với chú đội trưởng!”
Tay Thiết Đản cầm hai viên kẹo sữa Bạch Thỏ do hai chú cao kều cho, chạy nhanh đến báo tin cho hai người ở cứ điểm thanh niên trí thức.
Đồng Viên Viên ngạc nhiên: “Ủa, ai tìm chúng ta vậy!”
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi nhận được thư hồi âm của Cố Huy, bây giờ Đồng Viên Viên đã quen với cuộc sống của thanh niên trí thức ở thôn Vân Khê, sớm quên chuyện nhờ Cố Huy giới thiệu cho một anh quân nhân đẹp trai làm đối tượng.
Nhưng Thiết Đản nói có hai chú cao kều, hai người đàn ông đồng thời quen biết cả cô và Thẩm Nhược Kiều, thì chỉ có thể là Cố Huy và Hạ Dữ mà thôi! Đồng Viên Viên nhanh chóng nhận ra.
Thẩm Nhược Kiều cũng nghĩ đến điều đó. Kể từ khi nhận ra mình có chút tình cảm với Hạ Dữ và thấy anh rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình, cô luôn mong anh đến tìm mình.
Không phải vì cô quá mong đợi chuyện yêu đương, dù có thể tình yêu này không thành, cô vẫn muốn tận mắt thấy anh bình an trở về, chứ không phải như trong cốt truyện gốc, c.h.ế.t sớm khi còn trẻ.
Giờ đây, cuối cùng anh đã trở về, hẳn là đã giữ được mạng sống, không biết có bị thương không, nặng hay nhẹ?
Trái tim Thẩm Nhược Kiều khẽ đập nhanh.
Cô muốn gặp anh ngay…