Sở Nghiên Di không biết vì sao, vừa nhìn thấy Dương Vũ Phi liền muốn thân cận nàng ta, rõ ràng nàng ta là nữ nhi của Dương Đạo Lăng.
Còn có Diêu Minh Cẩn đứng bên cạnh Dương Vũ Phi, khiến nàng ta cảm thấy rất đáng tin cậy, là người sẽ không làm hại nàng ta.
"Sở tiểu thư không cần khách sáo, ta là đại phu, cứu người chữa bệnh là trách nhiệm của ta. Sở tiểu thư không sao là tốt rồi, ta ở đây chúc Sở tiểu thư sau này khỏe mạnh bình an, vạn sự như ý."
"Cô cứ gọi thẳng ta là Nghiên nhi, hoặc là Tiểu Di cũng được. Ta có thể gọi cô là Vũ Phi tỷ tỷ không, tỷ rất xinh đẹp, khí chất cũng rất ôn hòa, ta thích tỷ."
Dương Vũ Phi nhíu mày: "Tiểu di? Nghe kỳ lạ quá, cứ như thể muội là muội muội của mẹ ta vậy."
Sở Nghiên Di "phụt" một tiếng, bật cười, suýt chút nữa đã động đến vết thương của nàng ta.
"Vũ Phi tỷ tỷ, tỷ thật sự rất thú vị. Vậy muội không chiếm tiện nghi của tỷ nữa, tỷ cứ giống nương muội, gọi muội là Nghiên nhi đi. Muọi rất vui vì quen biết thần y lợi hại như tỷ."
Nàng ta tỉnh lại cứ tưởng vết thương sẽ rất đau, bệnh tim của nàng ta cũng sẽ tái phát vì tác dụng của độc dược, nhưng giải độc xong, thân thể nàng ta lại thoải mái hơn trước, chẳng lẽ là vị thần y tỷ tỷ này đã chữa trị cho nàng ta sao?
"Nghiên nhi, muội không cần khách sáo, chuyện muội bị đ.â.m bị thương, ta rất xin lỗi."
Sở Nghiên Di biết những chuyện thị phi trong phủ Vĩnh Ninh hầu, phụ thân nàng ta sủng thiếp diệt thê, đối xử với Dương Vũ Phi, nữ nhi đích xuất này cũng không tốt, tự nhiên sẽ không trút giận lên người nàng ta.
"Vũ Phi tỷ tỷ, không phải lỗi của tỷ, tỷ không cần áy náy như vậy."
Là phụ thân nàng ta nói, lần này nàng ta chịu đau một lần, thì con đường báo thù cho cha mẹ ruột của nàng ta sẽ càng gần hơn một chút, thế lực của phủ Vinh Quốc Công và phủ Minh Diệu hầu liên kết lại, thì kẻ thù năm xưa hại c.h.ế.t cha mẹ nàng ta sẽ càng dễ dàng bị báo ứng.
Cho nên, Sở Nghiên Di không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Ánh mắt nàng ta dừng trên người Diêu Minh Cẩn và Dương Vũ Phi, miệng ngọt như mía lùi.
"Vũ Phi tỷ tỷ, vị này là thế tử Trấn Nam vương sao? Ta đã từng nghe nói chuyện của hai người, hai người thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, quá xứng đôi. Ta có thể tưởng tượng được, đợi hai người thành thân, sinh con ra chắc chắn sẽ xinh đẹp lắm."
Diêu Minh Cẩn nhìn Sở Nghiên Di với ánh mắt đầy tán thưởng: "Tiểu cô nương, muội rất có mắt nhìn người, đợi chúng ta có con, muội có bằng lòng làm nghĩa mẫu của đứa bé không?"
Dương Vũ Phi vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn ta: "Chàng đang nói bậy bạ gì vậy? Nghiên nhi là cô nương khuê các, chàng nói những lời này không thấy ngại sao?"
Diêu Minh Cẩn thật sự điên rồi, cũng không xem đây là trường hợp gì, sao hắn ta có thể bảo Sở Nghiên Di làm nghĩa mẫu của con chứ?
Sở Nghiên Di che miệng cười vui vẻ: "Vũ Phi tỷ tỷ, thế tử Trấn Nam vương thật thú vị, huynh ấy si tình với tỷ, tỷ thật hạnh phúc."
Diêu Minh Cẩn vẫn còn đang nghĩ đến chuyện con cái, bị vị hôn thê trách móc, hắn ta liền đổi giọng: "Sở tiểu thư còn chưa đính hôn, nói vậy hình như không ổn. Vậy đợi ta và Vũ Phi có con, Sở tiểu thư có bằng lòng làm cô cô của đứa bé không?"
Dương Vũ Phi mặt nóng bừng như sắp bốc cháy, nam nhân này da mặt dày đến mức đáng giận.
"Chuyện đứa bé này nhất định phải nói sao? A Cẩn, chàng chưa ăn sáng, đi ăn chút gì đi."
Nàng ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, thật quá xấu hổ.
Ai ngờ Sở Nghiên Di lại sảng khoái đồng ý: "Được nha, ta bằng lòng làm cô cô của con các người, cứ quyết định vậy đi, không được nuốt lời."
Diêu Minh Cẩn cười càng vui vẻ hơn: "Đương nhiên rồi, ta và Vũ Phi sẽ cố gắng sinh ra những đứa trẻ thật xinh đẹp, tốt nhất là sinh thật nhiều, đều trắng trẻo mũm mĩm, giống như những đứa trẻ trong tranh tết vậy."
Sở Nghiên Di bị chọc cười ha hả, tâm trạng buồn bực biến mất không còn tăm hơi.
Thế tử Trấn Nam vương thật thú vị, Dương Vũ Phi tìm được một vị hôn phu là bảo bối như vậy, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nếu nàng ta có một người ca ca như vậy thì tốt rồi.
Dương Vũ Phi véo cổ tay Diêu Minh Cẩn: "A Cẩn, đừng càng nói càng quá đáng nữa, chàng không thấy ngượng ngùng sao? Thiếp sắp không còn mặt mũi gặp người khác rồi."
Diêu Minh Cẩn sợ chọc giận vị hôn thê, rốt cuộc cũng không khoe khoang vị hôn thê xinh đẹp tài giỏi của mình với người khác nữa.
"Được rồi, ta không nói nữa."
"Nghiên nhi, vết thương trên người muội chỉ cần thay thuốc mỗi ngày, chú ý giữ vệ sinh vết thương, mấy ngày nữa vết thương đóng vảy là khỏi thôi. Nhưng mà chỗ gần vết thương không thể dùng sức quá mạnh, kéo căng vết thương sẽ bị viêm đấy, nhớ chưa?"
Sở Nghiên Di vẻ mặt ngoan ngoãn: "Muội nhớ rồi, Vũ Phi tỷ tỷ đã xử lý vết thương cho muội rất tốt, muội gần như không cảm thấy đau."
Dương Vũ Phi lấy ra lọ thuốc mỡ đã tỉ mỉ điều chế: "Lọ thuốc mỡ này ngày bôi ba lần, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
"Còn bệnh tim của muội là bệnh bẩm sinh, muốn chữa khỏi hoàn toàn rất khó khăn. Nhưng mà ta có một phương thuốc, có thể cải thiện bệnh tình của muội rất nhiều, để bệnh tim của muội không tái phát thường xuyên nữa."
Nàng ta đưa phương thuốc đã kê tối hôm qua cho Sở Nghiên Di, nhưng lại nhìn về phía Sở Đằng Trưng.
"Sở đại nhân có thể để ngự y và đại phu trong kinh thành xem thử, nếu không có vấn đề gì, có thể cho Nghiên nhi uống liên tục nửa tháng, thân thể nó sẽ tốt hơn rất nhiều."
Sở Đằng Trưng nhận lấy phương thuốc: "Y thuật của Dương tiểu thư là có mắt đều thấy, đa tạ cô nương đã phí tâm phí sức vì thân thể của Nghiên nhi, phủ Minh Diệu hầu chúng ta vô cùng cảm kích."
Cô nương thật tốt, dung mạo xinh đẹp, y thuật cao minh, phẩm hạnh cao quý, vậy mà lại có một người cha phẩm hạnh thấp kém như Dương Đạo Lăng, thật đáng tiếc.
May mà người nhà họ Chu đều rất tốt, Chu Duyệt Nhiên đã dạy dỗ nữ nhi rất tốt.
Bọn họ đang nói chuyện, Hoàng thượng vừa tan triều liền lập tức chạy đến đây, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, trái tim căng thẳng của người rốt cuộc cũng thả lỏng, bước nhanh vào phòng.
Sở Nghiên Di ngồi trên giường cười dịu dàng an tĩnh, đôi mắt ôn nhu như nước, giống hệt người phụ nữ trong ký ức của người.
Tất cả tình thương của người cha vào lúc này tràn ngập trong lòng người: "Nghiên nhi, con tỉnh rồi sao? Thân thể đỡ hơn chưa? Có cảm thấy chỗ nào đau, khó chịu không?"
Sở Nghiên Di chống hai tay xuống giường muốn đứng dậy quỳ lạy, Hoàng thượng lập tức giữ chặt vai nàng ta, ôn nhu lại mang theo một tia cường thế ấn nàng ta xuống.
"Con bị đ.â.m một nhát d.a.o vào bụng, vết thương đau lắm, không cần đứng dậy đâu."
Giọng nói của Sở Nghiên Di giống như nước suối trong veo, êm tai: "Thần nữ bái kiến Hoàng thượng."
Ánh mắt Hoàng thượng dừng trên mặt nàng ta liền không nỡ rời đi, trái tim đau đớn, vào lúc này lại như sống lại.
Đây là nữ nhi của Sở Tiêu Tiêu và người, xinh đẹp như tiên nữ, cao quý đoan trang, ôn nhu lại hào phóng, giống hệt người phụ nữ mà người yêu thương sâu đậm.
"Không cần khách sáo. Nghiên nhi, con có thể xem hoàng cung như nhà của mình, muốn làm gì cũng được."
Nơi này vốn nên là nhà của nàng ta, người cha hoàng đế này, có thể cho nàng ta tất cả sự sủng ái, cho nàng ta tất cả châu báu trên thế gian này, chỉ cần nàng ta thích, chỉ cần nàng ta sống vui vẻ là được.
"Như vậy không thích hợp lắm, thần nữ không dám vượt quá giới hạn."
Hoàng thượng lúc này mới thu hồi ký ức của mình, nhìn nàng ta với ánh mắt tràn ngập tình thương của người cha, cứ như thể nhìn thấy trên người nữ nhi những đoạn ký ức và thời gian hai người ở bên nhau năm xưa.
"Nghiên nhi, trẫm thấy rất có duyên với con, con có bằng lòng làm nữ nhi của trẫm không? Trẫm sẽ phong con làm Minh Châu công chúa, cho con hai tòa thành làm đất phong, mỗi tháng hưởng bổng lộc giống như đích công chúa."