"Hôm nay là ngày đại hỷ của con, đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa. Phi nhi, cài trâm ngọc này lên tóc, càng thêm xinh đẹp."
Chu Duyệt Nhiên giấu kín nỗi đau mất con vào tận đáy lòng, cố gắng giữ tinh thần để tiếp tục trang điểm cho con gái, hận không thể đem hết thảy những thứ tốt đẹp nhất cho con mang theo.
Dương Vũ Phi cau mày, nũng nịu cầu xin: "Mẹ, trên đầu con đã cài nhiều châu báu thế này rồi, nặng đến nỗi cổ con sắp gãy mất. Người đừng cài thêm trâm ngọc nữa, trông con chẳng khác nào chỉ có sắc đẹp mà không có đầu óc."
Chu Duyệt Nhiên bị nàng chọc cười, nhịn không được khẽ véo má con gái: "Sao lại có thể tự khen mình như vậy chứ, con cũng không biết xấu hổ."
Dương Vũ Phi ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói: "Con vốn dĩ đã rất xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy, đều là nhờ nương sinh con ra tốt."
"Được rồi, mặc giá y vào thôi, lát nữa đến giờ lành, Minh Cẩn sẽ đến đón dâu."
Hai mẹ con đang trò chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn cung kính: "Hầu gia..."
Nụ cười trên mặt Dương Vũ Phi và Chu Duyệt Nhiên vụt tắt, không khí trở nên ngưng trọng.
Đối với việc Dương Đạo Lăng sủng thiếp diệt thê, hại con trai duy nhất của Dương gia lưu lạc bên ngoài, hai người phụ nữ đều chất chứa mối hận mãnh liệt trong lòng.
Người đàn ông ngoài cửa dường như nhận ra oán hận của vợ con, dè dặt hỏi: "Phi nhi, cha có thể vào trong không?"
Dương Vũ Phi nhìn về phía Chu Duyệt Nhiên, chỉ thấy gương mặt mẫu thân phủ đầy sương lạnh, im lặng không nói.
Nàng do dự một chút, rồi đáp: "Cha, người vào đi."
Dương Đạo Lăng bước vào, cả người già đi trông thấy, giữa hàng lông mày thêm vài phần khúm núm lấy lòng.
"Phi nhi, hôm nay là ngày đại hỷ của con, cha có quà muốn tặng con."
Dương Đạo Lăng đưa một xấp ngân phiếu dày cộp đến trước mặt nàng: "Đây là năm vạn lượng ngân phiếu, sau khi con gả đến Trấn Nam vương phủ, sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến bạc, hy vọng số tiền này có thể giúp ích cho con."
Dương Vũ Phi không nhận, nàng thản nhiên nói: "Số tiền này cha cứ giữ lấy đi, con có bạc rồi. Nếu tổ mẫu biết cha cho con nhiều bạc như vậy, bệnh tình chắc chắn sẽ càng thêm trầm trọng."
Chu Duyệt Nhiên vội vàng nhận lấy ngân phiếu, nhét vào tay con gái, giọng điệu đanh thép: "Phi nhi, con cứ cầm lấy, đây là những thứ cha con nên cho con, nếu không cũng sẽ tiêu hết vào mấy ả di nương và đám muội muội thứ xuất của con, sao lại không nhận chứ?"
Sắc mặt Dương Đạo Lăng xám xịt, hắn biết trong lòng thê tử hận hắn thấu xương, trong lòng dâng lên một trận chua xót, ruột gan đều hối hận xanh cả rồi.
"Phu nhân, ta thật lòng muốn đối tốt với con gái, rất trân trọng những ngày tháng ở bên cạnh hai người, ta muốn bù đắp những thiếu sót trước đây."
Chu Duyệt Nhiên thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn người đàn ông này, đừng tưởng đưa cho con gái mấy vạn lượng bạc là bà sẽ mềm lòng, sẽ giúp hắn vận động quan hệ để hắn được phục chức, nằm mơ đi!
"Cảm ơn cha."
Dương Đạo Lăng còn muốn dặn dò con gái vài câu, Chu Duyệt Nhiên đã lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: "Nếu không còn việc gì thì Hầu gia cứ rời đi, Phi nhi còn phải chỉnh trang lại dung nhan, giá y cũng cần phải sửa sang."
Dương Đạo Lăng nghĩ đến việc vì hắn mê luyến Đổng Viện Viện mà khiến hầu phủ rối ren, những lời dặn dò kia cũng không dám nói ra nữa, rời khỏi khuê phòng của con gái.
Chu Duyệt Nhiên lo lắng con gái trách cứ mình, vội vàng giải thích: "Những lời cha con nói, chắc chắn là muốn con hầu hạ tốt cha mẹ chồng, đối với phu quân phải ngoan ngoãn nghe lời. Phi nhi, con đừng nghe hắn, nữ nhân quá hiểu chuyện sẽ sống rất khổ cực."
"Giữa con và Minh Cẩn nếu có mâu thuẫn, đừng tự là ấm ức bản thân, nên khóc thì khóc, nên làm ầm ĩ thì cứ làm ầm ĩ, đừng để người khác bắt nạt con."
"Phi nhi, con sống vui vẻ hạnh phúc là quan trọng hơn hết thảy. Nếu Diêu Minh Cẩn sau này không trân trọng con nữa, con còn có mẹ, nơi này mãi mãi là bến đỗ bình yên của con."
Dương Vũ Phi nhịn không được bật cười: "Mẹ, con sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi đâu."
Giờ lành nhanh chóng đến, tiếng pháo nổ rộn ràng, tiếng nhạc tấu vang lên ngoài kia.
"Phi nhi, đến giờ xuất giá rồi, con hãy đội khăn voan lên, lát nữa mẹ sẽ dìu con ra ngoài."
Nàng vâng lời làm theo, vịn cánh tay mẫu thân bước ra khỏi phòng, qua từng lớp cửa, đi đến chính sảnh.
Diêu Minh Cẩn đã đứng đợi nàng ở đó, nhìn nàng bái biệt cha mẹ, hắn đích thân bế nàng lên kiệu hoa, cùng đoàn rước dâu tiến về Trấn Nam vương phủ.
Đến Trấn Nam vương phủ, Diêu Minh Cẩn nắm tay nàng, dắt nàng bước qua chậu lửa, tiến vào lễ đường.
Dương Vũ Phi thậm chí có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh toát ra từ lòng bàn tay chàng, giọng nói run run vì xúc động vang lên bên tai nàng.
"Phi nhi, cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày này, ta thật sự rất vui mừng."
Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, khóe môi nàng cũng cong lên một đường cong tuyệt đẹp, giọng nói ngọt ngào như mật: "Thiếp cũng cảm thấy rất hạnh phúc."
Giữa sự chứng kiến và chúc phúc của đông đảo quan khách, nàng và Diêu Minh Cẩn long trọng bái đường, rồi được đưa vào động phòng.
Trong suốt thời gian đó, Diêu Minh Cẩn vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, luyến tiếc không rời.
"Phi nhi, ta đi tiếp đãi khách khứa một lát, nàng đợi ta một chút, ta sẽ nhanh chóng quay lại." Diêu Minh Cẩn lưu luyến nói với nàng, trong lòng tràn ngập tình yêu thương vô hạn.
"Vâng."
Tim Dương Vũ Phi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rõ ràng kiếp trước nàng và Diêu Minh Cẩn đã thành thân rồi, nhưng tâm trạng lần này lại hoàn toàn khác biệt.
Giờ đây, nàng tâm can tình nguyện gả cho Diêu Minh Cẩn, muốn cùng hắn nắm tay vượt qua kiếp này, đối với hắn, nàng cũng yêu bằng cả trái tim.
Nàng tưởng Diêu Minh Cẩn phải tiếp đãi khách khứa rất lâu, nhưng chưa đầy một khắc đồng hồ, Diêu Minh Cẩn đã trở lại.
Hắn cho đám nha hoàn bà tử đang hầu hạ trong phòng lui xuống, tự tay vén khăn voan đỏ của nàng lên, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt nàng.
Dương Vũ Phi bị hắn nhìn đến đỏ mặt ngượng ngùng, nhịn không được trách yêu: "Sao chàng cứ nhìn thiếp như vậy? Chẳng lẽ là hôm nay thiếp trang điểm quá đậm sao?"
"Không, hôm nay nàng đẹp như tiên nữ hạ phàm, chắc hẳn kiếp trước ta đã tu luyện phúc đức, kiếp này mới cưới được người vợ tốt như nàng. Phi nhi, cuối cùng chúng ta cũng thật sự nên duyên vợ chồng, ta vui mừng quá."
Diêu Minh Cẩn nắm tay nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng như sắp nhỏ m.á.u kia, một nụ hôn triền miên nóng bỏng, cho đến khi nàng mềm nhũn như nước dựa vào lòng chàng.
"Nàng có đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước đã. Chuyện tiếp theo sẽ rất hao tốn sức lực, ta sợ nàng không chịu nổi."
Dương Vũ Phi hiểu ý tứ trong lời nói của chàng, càng thêm nóng bừng, tim đập nhanh hơn.
Thực ra, nàng và Diêu Minh Cẩn ngoài lần bị người ta hãm hại kiếp trước, vượt qua bước cuối cùng kia, đến nay nàng vẫn còn là kim thân ngọc thể, không dám tưởng tượng lát nữa thật sự có quan hệ sâu đậm hơn, thân mật hơn, nàng phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Tuy nhiên, nàng và chàng đã bái đường thành thân, chuyện nên xảy ra cũng sẽ thuận theo tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Dương Vũ Phi cố gắng trấn tĩnh lại, cùng chàng đến trước bàn, cầm lấy đũa.
"Phi nhi, đừng ăn vội, mấy món này đều nguội rồi, ta cho nha hoàn dọn xuống, thay đồ ăn mới." Diêu Minh Cẩn ngăn nàng lại, chàng nào nỡ để nàng ăn cơm nguội canh lạnh.
Nha hoàn canh giữ bên ngoài nhanh chóng dọn thức ăn xuống, cơm nóng canh nóng cũng lập tức được bưng lên.
Dương Vũ Phi nhịn đói cả ngày, bụng đã sớm đói meo rồi, nàng cũng chẳng còn giữ ý tứ gì nữa, ăn uống ngon lành.
Diêu Minh Cẩn cưng chiều nhìn nàng, không ngừng gắp những món nàng thích vào bát.
Nàng ăn xong, Diêu Minh Cẩn bế nàng lên, tiến về phía chiếc giường, giọng nói kìm nén khát vọng tột độ: "Phi nhi, chúng ta nên làm vợ chồng chân chính rồi."
Y phục xộc xệch rơi rụng đầy đất, nhiệt tình của nam nhân như núi lửa phun trào, không cách nào dừng lại.
Dương Vũ Phi chìm đắm trong tình yêu mà hắn tạo ra, lần lượt bị hắn thiêu đốt, lần lượt quên đi chính mình.
"Phi nhi, ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng."
Ánh mắt Diêu Minh Cẩn nóng bỏng, siết chặt eo thon mềm mại của nàng, vừa hôn vừa bày tỏ tình yêu dành cho nàng.
Dương Vũ Phi bị khoái cảm tràn ngập nuốt chửng lý trí, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, gương mặt ửng hồng, ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu mặc cho hắn làm bất cứ điều gì hắng muốn.
"A Cẩn, thiếp cũng rất yêu chàng." Giọng nàng mềm mại ngọt ngào đến run rẩy, như liều thuốc mạnh mẽ nhất, khiến Diêu Minh Cẩn gần như phát cuồng, lại một lần nữa chìm đắm trong vòng tay của nàng.
Không biết qua bao lâu, Dương Vũ Phi kiệt sức nằm trên giường, nhắm mắt đẩy tay nam nhân đang nghịch ngợm, nũng nịu phàn nàn: "Chàng là chó sao, đừng làm nữa, thiếp mệt lắm rồi, cho thiếp ngủ đi."
Người đàn ông này rốt cuộc lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi.