Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa của Diêu Minh Cẩn vang lên từ bên ngoài, "Nương tử, nàng tắm xong chưa?"
Dương Vũ Phi lúc này mới tỉnh lại, cảm thấy nước trong bồn đã nguội lạnh, nàng vội vàng đứng dậy, vừa nói, "Chàng đợi thêm một chút nữa, thiếp xong ngay đây."
Nhưng mà, ngay lúc bước ra khỏi bồn tắm, y phục bẩn vứt trên sàn đã vướng vào chân nàng, thân thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
"Ầm" một tiếng, đau đến mức nước mắt nàng trào ra, "A..."
Diêu Minh Cẩn cũng nghe thấy tiếng động lạ, lo lắng sốt vó, "Phi nhi, nàng sao vậy?"
Dương Vũ Phi cảm thấy đau nhói ở cổ chân, nàng không nói nên lời, nắm chặt cổ chân hít một ngụm khí lạnh.
Diêu Minh Cẩn không nhận được hồi âm của thê tử, không nhịn được nữa, liền đạp cửa xông vào. Trước mắt hắn là Dương Vũ Phi với đôi mắt ngấn lệ.
Tim hắn như ngừng đập, phản tay đóng cửa lại, bước nhanh tới, bế thê tử đặt lên giường, giọng nói run rẩy đầy đau lòng, "Nàng bị thương chỗ nào?"
Dương Vũ Phi không mặc y phục, xấu hổ lấy chăn che người, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, làn da mịn màng như ngọc.
Diêu Minh Cẩn chỉ chú ý đến cổ chân nàng, "Bị thương ở đây sao? Đau lắm không?"
"Rất đau, có thể là gãy xương rồi." Dương Vũ Phi hối hận đến xanh ruột, nàng tại sao lại phải tắm rửa chứ, bẩn một chút thì đã sao, giờ thì hay rồi, cổ chân sưng vù lên.
Diêu Minh Cẩn dùng ngón tay sờ nhẹ vào cổ chân nàng, dịu dàng nhìn nàng, "Xương khớp bị trật rồi, ta sẽ giúp nàng nắn lại khớp, lát nữa sẽ hết đau, nàng chịu đựng một chút."
Ngay sau đó, hắn đột ngột dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", Dương Vũ Phi đau đến mức không nhịn được kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Đau quá..."
Cổ chân nàng có phải gãy thật rồi không? Đây là hình phạt gì thế này?
Diêu Minh Cẩn lấy một lọ thuốc trị thương, xoa nóng trong lòng bàn tay rồi bôi lên cổ chân nàng, cẩn thận xoa bóp.
"Đợi thuốc ngấm vào sẽ không còn đau nữa. Phu nhân, trước đây ta sao lại không phát hiện ra nàng làm việc hấp tấp như vậy chứ, tắm rửa thôi mà cũng làm trật khớp cổ chân."
Dương Vũ Phi nước mắt lưng tròng, giọng điệu vô thức mang theo chút nũng nịu, "Chẳng phải tại chàng hôm qua hành hạ thiếp quá mệt mỏi sao? Thiếp ngủ một đêm mà vẫn không hồi phục lại được, hôm nay cả người vẫn còn bủn rủn."
Nếu không phải vì hắn, nàng cũng đâu đến mức ngủ quên trong bồn tắm.
"Còn nữa, lúc nãy thiếp không phải sợ chàng xông vào nên vội vàng mặc y phục sao? Đều tại chàng là đồ cầm thú."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng nhăn nhó, trông vừa xinh đẹp vừa đáng thương. Nam nhân đã nếm trải hương vị ngọt ngào của nàng, khát khao trong lòng cuồn cuộn, chỉ hận không thể ngay lúc này đè nàng xuống giường, tận tình yêu thương, bày tỏ tình cảm mãnh liệt đang tuôn trào.
Thế nhưng, thân thể nàng yếu ớt, sẽ rất đau, cho dù hắn có muốn đến mấy, cũng không nỡ hành hạ nàng khi nàng đang không khỏe.
Hắn dang hai tay ôm nàng vào lòng, áp sát tai nàng nhỏ nhắn xinh xắn, nhẹ giọng dỗ dành, "Đều là lỗi của ta, ta không nên quá yêu nương tử, không nhịn được mà giao lưu tình cảm sâu đậm với nương tử. Sau này ta nhất định sẽ kiềm chế."
Làn da mịn màng như sứ của Dương Vũ Phi chạm vào người hắn, tay Diêu Minh Cẩn đặt trên eo nàng, không gặp bất kỳ trở ngại nào, giúp nàng xoa bóp.
"Được rồi, ta giúp nàng thư giãn, xoa bóp sẽ khiến cơ thể nàng thoải mái hơn."
Mặt Dương Vũ Phi đỏ bừng như sắp nhỏ máu, thân thể nàng khẽ run, từ chối ý tốt của nam nhân, "Không cần xoa bóp đâu, thiếp nằm nghỉ một lát là được rồi."
Nàng không mặc y phục a, nếu trượng phu mất khống chế, người vất vả lại là nàng.
Diêu Minh Cẩn trực tiếp đặt nàng lên giường, đắp một tấm chăn mỏng cho nàng, sợ nàng bị lạnh, chuyên tâm giúp nàng thư giãn, không hề có hành động vượt quá giới hạn nào.
"Phi nhi, sao ta cảm thấy sau khi thành thân, nàng đối diện với ta lại không còn tự nhiên như trước nữa? Rốt cuộc là vì sao?"
Diêu Minh Cẩn vẫn thích nàng tự nhiên như trước kia, không muốn nàng ở Trấn Nam Vương phủ phải câu nệ, không thoải mái.
Dương Vũ Phi nhỏ giọng oán trách, "Chẳng phải tại chàng sao, cứ như mấy trăm năm rồi chưa được ăn thịt, chỉ muốn làm chuyện đó với thiếp, ai mà chẳng sợ. Xương cốt của thiếp sắp rời ra từng mảnh rồi."
Diêu Minh Cẩn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, hắn thích nàng, mong nhớ nàng bấy lâu, cuối cùng cũng thành thân, bộc phát nhiệt tình chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Hắn thừa nhận hôm qua đúng là hắn có hơi quá khích, có chút không dừng lại được, nhưng nàng cũng rất hưởng thụ mà, phải không?
Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy thê tử e ngại hắn như vậy, hắn liền mềm lòng. Vì hạnh phúc lâu dài về sau, cũng vì để Vũ Phi không sợ hắn, về sau bằng lòng thân mật với hắn, hắn suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng dỗ dành.
"Ta biết lỗi rồi, sau này ta sẽ kiềm chế một chút, sẽ không giống như hôm qua, cứ quấn lấy nàng nữa, được không? Phi nhi, nàng đừng sợ ta. Sau này ta đều làm theo ý nàng, sẽ không chạm vào nàng khi nàng không đồng ý."
Được hắn xoa bóp rất thoải mái, Dương Vũ Phi vùi mặt vào gối, nàng không tiện nói với hắn, lúc mới bắt đầu hôm qua, nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ, chỉ là về sau, quá mệt mỏi, nam nhân này như uống m.á.u gà, cứ quấn lấy nàng làm chuyện đó, thân thể nàng chịu không nổi, mới khiến nàng sợ hãi.
"Phi nhi, nàng đừng giận nữa. Mấy ngày nay ta sẽ không chạm vào nàng nữa, đợi đến khi nàng điều dưỡng thân thể khỏe mạnh, khi nào nàng bằng lòng hoan hảo với ta, chúng ta sẽ lại làm chuyện thân mật đó."
Dương Vũ Phi lúc này mới vui vẻ trở lại, bỏ gối ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn trượng phu, "Đây là chàng nói đấy nhé, tuyệt đối không được nuốt lời."
"Nếu không thì một tháng ta sẽ không để ý đến chàng, cũng không muốn làm chuyện đó với chàng, bức c.h.ế.t chàng."
Trong lòng Diêu Minh Cẩn tràn ngập tình yêu thương vô hạn, hắn không kìm được nằm xuống bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, dịu dàng thề, "Thật mà, đợi đến khi nào nàng hết đau, nhớ ta, chúng ta lại..."
"Thiếp buồn ngủ quá, muốn ngủ thêm một giấc nữa."
Diêu Minh Cẩn kéo chăn đắp cho cả hai, "Cùng ngủ."
Dương Vũ Phi lại căng thẳng, mặt nóng bừng như sắp bốc cháy, "Thiếp còn chưa mặc y phục, ngủ như vậy không thoải mái, thiếp muốn mặc y phục."
"Ta giúp nàng mặc, tay nàng đang đau."
Diêu Minh Cẩn rất dịu dàng và chu đáo, lấy y phục sạch sẽ, chậm rãi giúp nàng mặc vào, những ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại lướt qua làn da mềm mại của nàng.
Dương Vũ Phi tim đập như sấm, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh hai người ân ái, nam nhân dung mạo tuấn tú, ánh mắt nhìn nàng trìu mến như muốn tan chảy.
Mà nàng, cũng thích dáng vẻ hắn yêu nàng.
Mặc xong y phục, mặt nàng đỏ bừng như con tôm luộc, nhào vào lòng Diêu Minh Cẩn. Nàng cũng không biết tâm trạng mình lúc này thế nào, còn xấu hổ hơn cả lúc thành thân.
Diêu Minh Cẩn thích nhìn nàng vì hắn mà say mê, trong lòng ngọt ngào như uống mật.
Tình yêu đẹp nhất thế gian này, hắn đã có được.
Người con gái hắn yêu cũng yêu hắn sâu đậm, không còn gì hạnh phúc hơn thế nữa.
...
Trong phòng khách của Trấn Nam Vương phủ, bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.
Kiều San San dẫn theo Diêu Ý ngồi với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diêu Tĩnh, cứ như người sau đã làm ra chuyện gì tày trời vậy.
Diêu Tĩnh thần sắc không đổi, tự mình thưởng thức món ăn ngon. Vì nhi tử đại hôn, tâm trạng ông ta rất tốt, uống liền hai chén rượu, thậm chí còn muốn hát lên một khúc.
Cuối cùng vẫn là Kiều San San không nhịn được nữa, hoàn toàn bùng nổ.
"Vương gia, rốt cuộc ngài có ý gì? Thế tử thành hôn, thiếp và Ý nhi đều không được đến tham dự buổi lễ, càng không cho thiếp với tư cách là kế mẫu nhận đại lễ của thế tử và thế tử phi. Ngài có coi thiếp là Vương phi trong mắt không? Ngài còn coi Ý nhi là nhi tử của ngài không?"
Đại lễ: Lễ quỳ lạy của con cháu dành cho bậc trưởng bối.
Ả ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, bản thân quả thật là trò cười cho cả kinh thành.
Vương phi nhà nào lại chịu cảnh ấm ức như vậy, còn không bằng bà tử quản sự có chút thể diện trong phủ.
Kiều San San sắp phát điên rồi, ả ta gả đến đây mười mấy năm, vẫn không thể sưởi ấm trái tim người nam nhân này, rốt cuộc tim hắn làm bằng gì vậy?
…