Gân xanh trên trán Diêu Minh Cẩn nổi lên cuồn cuộn, mồ hôi ướt đẫm y phục, toàn thân hắn như muốn bốc cháy, nhưng vẫn cắn răng đẩy người phụ nữ trong lòng ra.
"Dương tiểu thư, nàng mau ra ngoài đi, nếu không người thân bại danh liệt nhất định sẽ là nàng."
Một khắc trước còn bị dược tính khống chế toàn bộ lý trí, đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương vuốt ve trên người Diêu Minh Cẩn, Dương Vũ Phi như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống, cả người không khỏi rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhìn rõ tình hình trước mắt, Dương Vũ Phi kích động đến rơi nước mắt.
Nàng trọng sinh rồi, lại trở về ngày định mệnh của nàng.
Nàng không phải lúc đang mây mưa trên giường với Diêu Minh Cẩn, bị Lý Hách Hùng và Thẩm Ngọc Oánh dẫn người bắt quả tang, không bị thân bại danh liệt, bị các tiểu thư quý tộc và công tử thế gia trong kinh thành sau lưng mắng chửi là tiện nhân không chịu được tịch mịch, dâm đãng.
Quan trọng hơn là, Diêu Minh Cẩn còn sống, kiếp này nàng và hắn sẽ có một cuộc đời khác.
Dương Vũ Phi áy náy và thương xót nhìn người đàn ông trước mặt đang bị kịch độc hành hạ đến sắp chết, tâm niệm vừa động, đưa tay vào không gian tùy thân, lấy ra giải độc đan.
Nàng nhét thuốc giải vào miệng Diêu Minh Cẩn, bản thân cũng uống một viên.
Đúng vậy, có lẽ là kiếp trước nàng c.h.ế.t quá thảm, ông trời cũng không nhịn được, lúc trọng sinh đã ban cho nàng một không gian tùy thân, bên trong có đủ loại thuốc giải và thuốc độc, còn có rất nhiều y thư y kinh đã thất truyền trên đời.
Trong lúc hồn phách nàng phiêu dạt giữa nhân gian, những kiến thức y học thâm sâu khó hiểu kia, như bị một lực lượng thần bí thúc đẩy, ùa vào trong đầu nàng, bây giờ nàng đối với đủ loại y thuật giải độc trị bệnh, đều tinh thông.
Trong nháy mắt, cỗ nhiệt khí đang di chuyển khắp nơi trong cơ thể hoàn toàn bị dập tắt, cảm giác ngạt thở như sóng nhiệt cũng biến mất.
Ánh mắt Diêu Minh Cẩn trở nên trong sáng, nhìn cô gái trước mặt y phục xộc xệch, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và chiếc cổ trắng như tuyết, còn có gò bồng đào nhấp nhô dưới xương quai xanh.
Nàng rất đẹp, dáng người rất mềm mại, trên người còn có mùi thơm, vừa rồi lúc hai người hôn nhau, hắn suýt chút nữa không kiềm chế được mà muốn nàng.
Dương Vũ Phi đỏ mặt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh của người đàn ông, nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Tuy nhiên, ngoài cửa đã vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng ồn ào.
Nàng nghe thấy người biểu muội trà xanh kia lo lắng nói: "Thái tử điện hạ, biểu tỷ của ta rốt cuộc đã đi đâu rồi? Cả Bách Hoa sơn trang đều lật tung lên rồi, cũng không thấy người. Nàng ấy sẽ không phải là đi nhầm vào nơi nghỉ ngơi của nam khách rồi chứ?"
Tiếp theo là giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ của Thái tử Lý Hách Hùng vang lên: "Vũ Phi sẽ không ở chỗ nam khách đâu, nàng ấy có thể là lạc đường rồi, chúng ta lại dẫn người đi tìm."
"Nhưng mà quản sự của Bách Hoa sơn trang nói, Trấn Nam vương thế tử đột nhiên khó chịu trong người, nôn ra rất nhiều máu, hay là trước tiên dẫn ngự y đến chẩn đoán cho thế tử, xem tình hình của hắn thế nào đã."
Hà Tình San ở bên cạnh yin dương quái khí nói: "Thái tử biểu ca, vừa rồi ta hình như nhìn thấy Dương Vũ Phi dìu Trấn Nam vương thế tử đến chỗ nam khách này, bên cạnh nàng ấy thậm chí không có nha hoàn đi theo, chẳng lẽ Dương Vũ Phi đang ở trong phòng của Trấn Nam vương thế tử sao?"
Thẩm Ngọc Oánh lộ vẻ không vui, phản bác: "Biểu tỷ của ta là tấm gương cho các quý nữ kinh thành, vô cùng hiền lương thục đức, phẩm hạnh cao khiết, tự tôn tự ái, nàng ấy sẽ không ở chung một phòng với nam nhân khác đâu. Hà tiểu thư, cô đừng vu khống biểu tỷ của ta, nàng ấy không phải loại người mà cô nói."
Trong phòng, sắc mặt Dương Vũ Phi trầm xuống, hạ giọng nói với Diêu Minh Cẩn: "Có muốn báo thù không?"
Diêu Minh Cẩn bị ánh mắt căm hận trong mắt nàng làm chấn động.
Nàng ta có biết mình đang nói những lời hồ đồ gì không?
Đó là Thái tử điện hạ, cho dù bọn họ bị Thái tử tính kế, trong thời gian ngắn muốn trả thù lại, điều này gần như là không thể làm được, đúng không?
Mọi người đã đi tới cửa rồi, không còn thời gian nữa, Dương Vũ Phi tang nhanh ngữ tốc: "Ta đương nhiên biết người tính kế chúng ta là Thái tử điện hạ, Trấn Nam vương thế tử, người có muốn báo thù không?"
Diêu Minh Cẩn thành thật gật đầu: "Muốn."
"Bất quá, người muốn báo thù như thế nào?" Bọn họ bị nhốt trong phòng, Thái tử điện hạ đã dẫn theo một đám người tới bắt gian hắn và Dương Vũ Phi rồi.
Dương Vũ Phi còn muốn nói gì đó, chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, cửa bị người ta đá văng từ bên ngoài.
Trong lúc cấp bách, nàng kéo Diêu Minh Cẩn trốn vào không gian tùy thân của mình, tránh khỏi sự tính kế của Lý Hách Hùng và Thẩm Ngọc Oánh.
Diêu Minh Cẩn còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, bất ngờ bị Dương Vũ Phi bổ một chưởng vào gáy, mắt tối sầm lại, ngất xỉu.
Trước khi ngất đi, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, nữ nhân Dương Vũ Phi này ra tay thật độc ác!
Hắn lại không đắc tội nàng ta, tai sao phải đánh lén hắn?
Dương Vũ Phi thì ở trong không gian tùy thân, bắt đầu diễn một màn kịch tình yêu thù hận đầy dụ hoặc.
Lúc thì là giọng nói nam nhân thô kệch, kèm theo giọng điệu nói lời thô tục, lúc thì nàng lại giả giọng nữ nhân khóc lóc nũng nịu.
"Công tử, chàng đừng như vậy, chàng như vậy thiếp sợ lắm."
"Mỹ nhân, đừng lo lắng, ta sẽ không để nàng cảm thấy khó chịu và đau đớn đâu, nàng cứ theo tiết tấu của ta, đừng suy nghĩ lung tung."
"Chàng không thể lừa gạt thiếp, thiếp còn chưa trải qua chuyện này bao giờ, thiếp còn muốn sống thật tốt."
Ngay sau đó, nam nhân cười đầy ẩn ý: "Nàng tự mình cảm nhận chẳng phải sẽ biết sao? Đừng nói nữa, chúng ta hãy hưởng thụ khoảnh khắc vui vẻ hiếm có này."
Dương Vũ Phi bắt chước vô cùng sống động, Thái tử điện hạ và Thẩm Ngọc Oánh cùng mọi người phá cửa xông vào, dường như đã nhìn thấy trên giường sau tam bình phong, xuyên qua lớp màn dày, hình ảnh không thể nhìn nổi kia rồi.
Mặt Lý Hách Hùng đen như đáy nồi, sát khí tỏa ra khắp người khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy da đầu tê dại.
"Dương Vũ Phi, ngươi dám cả gan sau lưng bản cung mà ngủ với nam nhân khác, ngươi có lỗi với bản cung không?"
Hà Tình San xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn: "Chậc chậc chậc, Thái tử biểu ca, huynh hình như lo lắng cho Dương Vũ Phi uổng công rồi, người ta không gặp nguy hiểm, đang cùng Trấn Nam vương thế tử ở đây vui vẻ thoải mái kìa, chúng ta tới không đúng lúc, làm phiền chuyện tốt của người ta rồi."
Thẩm Ngọc Oánh vẻ mặt không thể tin nổi, ôm ngực, nước mắt đảo quanh trong mắt, thân thể nàng ta không nhịn được run rẩy, vẫn đang bênh vực Dương Vũ Phi.
"Thái tử điện hạ, người sau tấm bình phong kia chưa chắc đã là biểu tỷ của ta và Trấn Nam vương thế tử, nhất định là có hiểu lầm gì đó. Biểu tỷ của ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với điện hạ đâu."
Các công tử và tiểu thư quý tộc cùng đến bắt đầu xì xào bàn tán, đều nói Dương Vũ Phi và Diêu Minh Cẩn không biết xấu hổ, làm ra loại chuyện bẩn thỉu này.
"Hôm nay tới tham gia yến tiệc thưởng hoa, ngoài Dương Vũ Phi và Trấn Nam vương thế tử không có ở đây, thì không còn ai khác nữa. Thẩm tiểu thư, cô nói xem, nam nữ đang ân ái trên giường kia, không phải bọn họ thì còn ai vào đây?"
Thẩm Ngọc Oánh cắn môi, vẫn cố chấp giãy dụa: "Nói không chừng là nha hoàn hầu hạ thì sao? Biểu tỷ của ta cao quý tự ái, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện không thể nhìn thấy ánh sáng này đâu."
Lý Hách Hùng quát khẽ một tiếng: "Đủ rồi, nam nữ trên giường này rốt cuộc là ai, cô nhìn một cái là rõ ngay."
Nói xong, hắn đá văng tam bình phong, xông thẳng tới trước giường, vén lớp màn dày lên.
"Dương Vũ Phi, tiện nhân này, tại sao ngươi lại lên giường với Diêu Minh Cẩn, bản cung có chỗ nào có lỗi với ngươi, ngươi lại đội cho bản cung một cái mũ xanh to như vậy, ngươi có lỗi với bản cung không?"
Trong mắt Thẩm Ngọc Oánh lóe lên tia sáng hưng phấn, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Dương Vũ Phi rất nhanh sẽ thân bại danh liệt, tiếp theo chính là cơ hội của nàng ta.
Hà Tình San kêu lên the thé: "Dương Vũ Phi, ngươi không nhịn được tịch mịch, thiếu đàn ông đến vậy sao? Thái tử biểu ca tốt như vậy ngươi cũng không biết trân trọng, ngươi đúng là đáng chết!"
Nước mắt Thẩm Ngọc Oánh lăn dài, nàng ta như đang hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Biểu tỷ, tỷ thật hồ đồ, tỷ có từng nghĩ tới đệ đệ muội muội trong nhà không?"
Tuy nhiên, điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, trong màn lại trống không, căn bản không có ai, tiếng cười nói của nam nhân và nữ nhân kia cũng đột ngột im bặt.
Những lời Lý Hách Hùng đã suy nghĩ từ lâu, đọng lại bên môi, hắn hoàn toàn ngây người.
Sao lại thế này?
Chẳng phải Dương Vũ Phi nên đang quấn quýt nồng nhiệt với Diêu Minh Cẩn, bị hắn bắt quả tang tại trận sao? Sao sự việc lại không giống như hắn dự đoán?
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Thái tử điện hạ, ta hình như nghe thấy điện hạ đang trách mắng thần thiếp, là thần thiếp có chỗ nào khiến điện hạ không vui sao?"
Mọi người theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy Dương Vũ Phi đi vào, y phục nàng chỉnh tề, ánh mắt trong sáng, cả người toát ra khí chất cao quý, xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm.
Trong mắt Thẩm Ngọc Oánh lóe lên vẻ ghen ghét, giọng điệu vô thức mang theo một chút trách móc: "Biểu tỷ, vừa rồi tỷ đi đâu vậy? Chúng ta sắp lo c.h.ế.t rồi, Thái tử điện hạ thiếu chút nữa lật tung cả Bách Hoa sơn trang lên."
Tiện nhân đáng chết, sao nàng ta có thể bình an vô sự trở về được, chẳng phải nên lúc đang làm chuyện đó với Trấn Nam vương thế tử, bị mọi người bắt gặp, bị mọi người khinh thường và sỉ nhục sao?
Gặp lại những kẻ đã hại c.h.ế.t mình, căm hận trong lồng n.g.ự.c Dương Vũ Phi như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, nàng hận không thể nghiền nát Thẩm Ngọc Oánh và Lý Hách Hùng thành tro bụi, nhưng lại không thể không đè nén tất cả cảm xúc xuống, không để lộ ra bất kỳ điều gì khác thường.
Ánh mắt sắc bén của Dương Vũ Phi rơi vào người Thẩm Ngọc Oánh, không khách khí nói: "Ý của biểu muội là, ta không nên chạy loạn, nên ở trong phòng này, cùng Trấn Nam vương thế tử ân ái, bị các ngươi bắt quả tang sao?"
"Hình như muội rất tiếc vì ta không xảy ra chuyện gì."
Thẩm Ngọc Oánh bị vạch trần tâm tư, sợ hãi vội vàng xua tay phủ nhận: "Biểu tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, sao muội có thể mong tỷ xảy ra chuyện được? Là muội quá lo lắng cho tỷ, mới nói năng lung tung."
Dương Vũ Phi nhếch môi cười: "Quả thật là ta suy nghĩ nhiều rồi."
"Biểu muội của ta ôn nhu thiện lương, tâm địa tốt bụng, nhất định không giống những kẻ miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm, ghen ghét người khác sống tốt, sau lưng câu dẫn vị hôn phu của người khác."
"Loại tiện nhân dòm ngó phu quân của người khác như vậy, ông trời nhất định sẽ giáng một tia sét xuống, đánh c.h.ế.t nàng ta."
Mí mắt Thẩm Ngọc Oánh giật mạnh, tai nóng bừng như sắp bốc cháy.
Dương Vũ Phi nói chuyện sao mà chói tai thế, chẳng lẽ đã phát hiện ra chuyện giữa nàng ta và Thái tử rồi sao?
Nàng ta liếc nhìn Lý Hách Hùng với vẻ chột dạ, bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng nắm chặt, móng tay sắc nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Dương Vũ Phi, ngươi đắc ý vênh váo cái gì, cũng có một ngày ngươi sẽ từ trên mây rơi xuống địa ngục, ta nhất định sẽ cho ngươi c.h.ế.t thật thảm!
"Thái tử điện hạ, vừa rồi người mắng thần thiếp cái gì? Rốt cuộc thần thiếp đã làm chuyện gì có lỗi với người, mà khiến người dùng lời lẽ ác độc và bẩn thỉu để mắng chửi ta? Chẳng lẽ trong mắt Thái tử điện hạ, thần thiếp chính là loại nữ nhân hạ tiện đó, không đáng để người tôn trọng sao?"
Danh Sách Chương: