Diêu Minh Cẩn mỉm cười mãn nguyện, âu yếm hôn lên môi nàng, nhìn nàng chìm vào giấc ngủ.
Hắn đã toại nguyện, vô cùng mãn nguyện.
Mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc hắn lại vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không nỡ chìm vào giấc ngủ.
Làn da trắng nõn của thê tử in hằn những dấu vết đậm nhạt, đều là do hắn quá hưng phấn khi nãy lưu lại, cộng thêm mồ hôi hơi dính trên người nàng.
Trong lòng Diêu Minh Cẩn tràn ngập hạnh phúc, hắng mắt không rời nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thê tử, một lúc lâu sau, hắn mới mặc quần áo đứng dậy, đi ra cửa, gọi thị nữ đang canh giữ bên ngoài mang nước nóng vào.
Hắn nhẹ nhàng và kiên nhẫn lau mồ hôi trên người Dương Vũ Phi, giúp nàng sảng khoái hơn, ánh mắt rơi vào đôi chân thon thả của nàng, do dự một chút, rồi lấy thuốc mỡ bôi lên những vết thương do chàng lỡ tay gây ra, giảm bớt đau đớn cho nàng.
Làm xong những việc này, Diêu Minh Cẩn mặc cho thê tử bộ y phục ngủ sạch sẽ, rồi ôm nàng ngủ thiếp đi trong sự mãn nguyện.
Dương Vũ Phi cảm thấy mình có một giấc mơ rất đẹp, trong mơ nàng và Diêu Minh Cẩn có những đứa con thông minh đáng yêu, ca ca của nàng cũng được tìm thấy, mẫu thân của nàng không còn oán hận nữa, rất nhanh sẽ ly hôn với cha nàng, sống một cuộc sống thoải mái tự tại.
Nàng ngủ rất lâu, hôm sau tỉnh dậy thì trời đã quá trưa.
Khoảnh khắc mở mắt ra, đầu óc nàng có chút chóng mặt, nhưng cơn đau nhức toàn thân nhắc nhở nàng rằng, hôm qua là ngày nàng và Diêu Minh Cẩn thành thân.
Hai người vô tư vui vẻ đến tận nửa đêm.
Lý trí trở lại, Dương Vũ Phi lập tức bật dậy như cá chép lộn mình, vừa đẩy Diêu Minh Cẩn vừa luống cuống mặc quần áo.
"Mau dậy thôi, hôm nay phải đi gặp cha chàng, kính trà cho người."
Trong lòng nàng vô cùng lo lắng, ngày thứ hai sau khi gả đến mà ngủ đến tận trưa, chưa đi kính trà cho cha mẹ chồng, thật là thất lễ, không biết Trấn Nam Vương có cho rằng nàng bất kính hay không.
Diêu Minh Cẩn mở mắt ngái ngủ, vừa ngáp vừa ôm eo nàng, lười biếng nói: "Trấn Nam vương phủ không có nhiều quy củ như vậy, nương tử, ngủ thêm một chút nữa đi."
Dương Vũ Phi thẳng tay nhéo vào eo rắn chắc của hắn: "A Cẩn, mau dậy thôi, phải đi kính trà, cha chàng chắc đang đợi."
Nàng hơi sốt ruột, trong lòng cũng có chút giận dỗi, lại nhéo vào cổ tay hắn một cái, cơn đau nhói khiến cơn buồn ngủ của Diêu Minh Cẩn bay biến, hắn lập tức tỉnh táo lại.
"Nương tử, nhẹ tay một chút."
Dương Vũ Phi tay chân mềm nhũn, lúc mặc quần áo còn không buông tay ra được, tiếp tục trách móc hắn: "Đều tại chàng, hôm qua như chưa từng ăn thịt vậy, cứ làm mãi không thôi, hôm nay dậy muộn như vậy, thiếp không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa."
Hy vọng cha chồng sẽ không vì thế mà nghĩ nàng là hồ ly tinh, quá thất lễ.
Diêu Minh Cẩn thấy nàng lo lắng đến mức sắp khóc, cũng không trêu chọc nàng nữa, an ủi nàng: "Nương tử, đừng căng thẳng như vậy, cha ta thật sự không phải người khó tính, người có thể hiểu cho chúng ta vừa mới kết hôn. Ai mà chẳng từng trẻ tuổi hăng hái, đúng không?"
Dương Vũ Phi không nghe lời hắn nói, nàng mặc xong quần áo, lập tức cho Đỗ Quyên và Bách Linh đang đứng bên ngoài vào trong, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Không đến một khắc đồng hồ, nàng đã trang điểm xong, với tốc độ nhanh nhất ra khỏi cửa, không quên thúc giục Diêu Minh Cẩn.
"A Cẩn, chàng nhanh lên, đừng để cha chồng đợi lâu."
Diêu Minh Cẩn thấy nàng cẩn thận từng li từng tí thì có chút đau lòng, bước lên dìu nàng: "Đi đường không cần phải vội vàng như vậy, cả Trấn Nam vương phủ đều biết nàng là người trong lòng ta, không ai dám làm khó nàng đâu, cứ yên tâm đi."
"Phi nhi, chân nàng còn đau không? Eo thì sao, có mỏi không?"
Sau khi được thỏa mãn triệt để, Diêu Minh Cẩn mới nhớ lại đêm qua mình nhiệt tình như lửa, hết lần này đến lần khác dỗ dành nàng, lôi kéo nàng cùng nhau "thâm nhập giao lưu", đến cuối cùng thê tử nhịn không được khóc, không muốn bị đối xử như con cá nằm trên thớt, bị lật qua lật lại nữa.
Dương Vũ Phi không dám nghĩ đến giọng nói kiều mị của mình đêm qua, cũng như những thân mật giữa nàng và hắn, mặt đỏ như sắp bốc cháy.
"Hôm nay còn có việc chính phải làm, đừng nói những chuyện không liên quan nữa."
Thật là không biết xấu hổ.
Diêu Minh Cẩn sờ sờ mũi, hắn và thê tử ân ái, như hình với bóng, tận tình thể hiện tình yêu thì có gì sai? Chẳng lẽ phải như một số phu thê chán ghét nhau, thiếp nạp vào nhà liên tục mới hài lòng sao?
Dương Vũ Phi càng bước nhanh hơn. Hắn lo lắng vết thương trên chân của nàng, cũng nhanh chóng bước lên phía trước: "Phi nhi, thật sự không cần phải vội như vậy, cha sẽ không làm khó nàng, ta có thể dùng danh dự của mình để đảm bảo, cứ yên tâm đi."
Trấn Nam vương phủ không phải hang cọp sói dữ, cha hắn và hắn sẽ coi nàng là nữ chủ nhân duy nhất.
Đến đại sảnh của Trấn Nam vương phủ, quản gia nhìn thấy hai người, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
"Thế tử, Thế tử phi, hai người đến rồi. Vương gia đã đợi hai người bên trong, mau vào đi."
Dương Vũ Phi càng thêm lúng túng, để trưởng bối chờ đợi nàng, nàng thật sự quá thất lễ.
Mang theo tâm trạng căng thẳng bất an, nàng cùng Diêu Minh Cẩn bước vào phòng khách, chỉ thấy một mình Trấn Nam Vương Diêu Tĩnh, còn Diêu Ý mà nàng đã từng gặp qua một lần, cùng với Trấn Nam Vương phi, nàng đều không thấy bóng dáng.
Diêu Tĩnh trên mặt mang theo nụ cười hiền từ, không có chút nghiêm nghị hay khách sáo của trưởng bối: "Vũ Phi, sao con và Minh Cẩn lại qua thỉnh an kính trà sớm như vậy? Thực ra có thể ngủ thêm một chút nữa, con mới đến Vương phủ, ở có quen không?"
Dương Vũ Phi thầm áy náy, đây đã là giờ ngọ, thời gian ăn trưa cũng đã qua, làm sao gọi là sớm được?
Chẳng lẽ cha chồng đang mỉa mai nàng, nói nàng không có gia giáo?
Ngay lúc nàng không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, Diêu Tĩnh cởi mở nói: "Hai con vừa mới kết hôn, ta cũng không lãng phí thời gian của hai con nữa. Quản gia, mau chuẩn bị trà nước, sau khi con trai và con dâu của ta thỉnh an xong, cứ để chúng về nghỉ ngơi."
"Vương gia, trà đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Quản gia cũng tràn đầy vẻ vui mừng, sai nha hoàn mang trà đã pha lên.
Dương Vũ Phi đoan trà, cung kính dâng lên trước mặt Diêu Tĩnh: "Cha, mời người dùng trà."
Diêu Tĩnh vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm trà, trên mặt rạng rỡ, lập tức đưa phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
"Tốt lắm, Vũ Phi, từ nay con chính là con dâu của Diêu gia ta, là nữ chủ nhân duy nhất của Trấn Nam vương phủ, sau này mọi việc trong phủ đều giao cho con quản lý. Minh Cẩn, con phải đối xử tốt với vợ con, không được bắt nạt Vũ Phi, hiểu chưa?"
Diêu Minh Cẩn không giấu nổi nụ cười trên môi, ánh mắt nhìn về phía thê tử tràn đầy âu yếm.
"Cha, Vũ Phi là thê tử mà con vất vả mới cưới được, con nhất định sẽ trân trọng nàng, yêu thương nàng, tuyệt đối không làm bất cứ điều gì tổn thương nàng, cha cứ yên tâm."
Diêu Minh Cẩn cũng kính trà cho Trấn Nam Vương, nhận được sự chấp thuận của phụ thân.
Diêu Tĩnh như nhớ ra điều gì đó, nhìn con dâu với ánh mắt ôn hòa: "Đúng rồi, Vũ Phi, có một việc, ta muốn nhấn mạnh một chút. Con là nữ chủ nhân duy nhất của Trấn Nam vương phủ, ngoài ta và Minh Cẩn, lời của bất cứ ai con đều có thể bỏ ngoài tai, cũng không cần để ý."
"Nếu có kẻ không biết phải trái dám bắt nạt con, con muốn xử lý như thế nào cũng được, ta và Minh Cẩn đều sẽ ủng hộ con. Ta rất hài lòng về con dâu này."
Dương Vũ Phi hiểu ý của Diêu Tĩnh, Trấn Nam vương phi và Diêu Ý không phải là chủ nhân của Vương phủ, nàng có thể không để hai mẹ con họ vào mắt, gặp phải sự chọc ghẹo của họ, nàng cũng có thể không khách khí mà phản kháng lại.
"Con biết rồi ạ, cảm ơn cha đã cho con quyền này."
Diêu Tĩnh nhìn con trai si mê con dâu, không nhìn nổi nữa, đây điển hình là "nô lệ của vợ", đầu óc chỉ toàn tình yêu, có vợ rồi quên hết mọi thứ.
"Thôi được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, hai con về ăn cơm trưa đi, không cần phải ở lại bồi lão già này. Minh Cẩn thành thân rồi, ta phải đến từ đường thăm mẹ nó, nói vài câu với bà ấy."