Diêu Ý cũng tức giận đến mức muốn g.i.ế.c người, rõ ràng hắn cũng là đích tử của phụ vương, vậy mà phụ vương lại xem hắn như nỗi sỉ nhục, chưa bao giờ ở bên ngoài nói hắn là nhị công tử của Trấn Nam Vương phủ.
Lúc thế tử đại hôn, hắn và mẫu phi bị trọng binh canh giữ trong viện, không cho bọn họ ra ngoài, cứ như thể bọn họ không thể lộ diện vậy.
Làm một người cha, vậy mà lại thiên vị đến mức độ này, sao hắn có thể không oán, không hận cho được?
Diêu Ý ung dung ăn cơm no, sai người dọn thức ăn xuống, đối mặt với mẫu tử đang nổi điên, ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn người xa lạ không liên quan.
"Có ý gì chẳng phải cô rất rõ sao? Ngôi vị Trấn Nam Vương phi này là ta cầu hôn cô sao? Kiều San San, cô đừng quên, cô đã dùng thủ đoạn gì để có được vị trí Vương phi này chứ?"
"Là cô chủ động bò lên giường của bản vương, cởi sạch y phục, vu oan ta cướp đi trong sạch của cô, cố ý dẫn dụ một đám người đến, bao gồm cả Hoàng thượng, ép ta cưới cô."
"Còn cả Diêu Ý, nó căn bản không phải nhi tử của bản vương, là cô dùng thủ đoạn hèn hạ, mặt dày mày dạn quấn lấy ta, lấy danh dự và tiền đồ của ta làm điều kiện, để Hoàng thượng ép ta cưới cô."
Kiều San San bị những lời sắc bén này đ.â.m vào tim, sắc mặt lập tức trắng bệch, thân thể loạng choạng.
"Không phải như vậy, là ngài sau khi uống rượu đã không kìm lòng được mà ở bên thiếp, mới có Ý nhi, sao ngài có thể không thừa nhận chứ? Vương gia, rốt cuộc thiếp phải giải thích bao nhiêu lần ngài mới tin, đêm đó ngài đã nhận nhầm thiếp thành người khác, cuồng nhiệt với thiếp..."
Trên mặt Trấn Nam Vương phủ đầy sương lạnh, khóe miệng lộ rõ vẻ châm chọc.
"Cô không cần phải nói dối đến mức cuối cùng ngay cả bản thân cũng tin là thật. Ta sau khi uống rượu là bộ dạng gì, ta rất rõ ràng, ta cũng sẽ không nhận nhầm cô thành nữ nhân khác mà chiếm hữu cô."
"Lúc trước khi cưới cô, bản vương đã nói rất rõ ràng, vị trí Trấn Nam Vương phi là do Hoàng thượng ban cho cô, bản vương không thừa nhận. Cô bằng lòng sống ở Trấn Nam Vương phủ, bản vương sẽ đối đãi với cô như khách, chỉ vậy thôi."
"Trong lòng bản vương chỉ có một thê tử, đó là kết tóc thê tử của bản vương. Cô không xứng."
Kiều San San bỗng nhiên sụp đổ, không nhịn được gào khóc, "Vậy nên ngài mặc kệ thiếp và Ý nhi trở thành trò cười cho toàn kinh thành sao? Thiếp và Ý nhi là thê nhi của ngài, ngài mặc kệ người khác sau lưng chúng ta chỉ trỏ?"
"Diêu Tĩnh, ngài thật sự rất tàn nhẫn, ngài cho Diêu Minh Cẩn nhiều tình yêu thương như vậy, nhiều quyền thế và tài phú như vậy, tại sao lại không chịu chia cho Ý nhi một chút? Ý nhi là nhi tử của ngài, ngài xem dung mạo của Ý nhi, giống ngài như đúc."
"Nhiều năm như vậy rồi, sao ngài vẫn cứ ghi hận mãi thế? Tấm chân tình thiếp dành cho ngài những năm này, chẳng lẽ ngài không hiểu sao? Bấy nhiêu năm qua, lẽ nào ngài vẫn không động lòng?"
"Không thể nào, từ giây phút cô vu oan hãm hại ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô. Cô muốn danh phận Trấn Nam Vương phi, cô cứ lấy đi, nhưng bản vương tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô là thê tử của ta, cũng sẽ không thừa nhận hắn là nhi tử của ta."
Diêu Tĩnh lạnh lùng vô tình, "Ta nuôi dưỡng các ngươi bao nhiêu năm nay, đã là làm trọn bổn phận rồi."
Kiều San San đau đớn ném chén trà trên bàn xuống đất, gào thét trong phẫn nộ, "Ngài đối xử với thiếp như vậy thật không công bằng, đối với Ý nhi cũng không công bằng, thiếp sẽ đến trước mặt Hoàng thượng tố cáo, những năm này ngài lạnh nhạt với thiếp như vậy, thiếp sẽ không để ngài yên ổn đâu."
"Tùy cô, cô sớm nên đi rồi, để Hoàng thượng thấy rõ giữa ta và cô tuyệt đối không có khả năng, biết đâu Hoàng thượng sẽ đồng ý hòa ly."
Diêu Tĩnh từ trước đến nay luôn là người cứng rắn, bị ép cưới Kiều San San đã là chuyện ấm ức nhất rồi, tại sao ông ta phải cho hai mẹ con này sắc mặt tốt.
Diêu Ý cảm thấy lạnh lẽo, một luồng hàn khí lan trong m.á.u hắn, như muốn đóng băng toàn thân.
"Phụ vương, con thật sự không phải là nhi tử của người sao? Hay là người ghi hận mẫu phi, nên không chịu thừa nhận con là nhi tử?"
Tại sao bao nhiêu năm qua, những đãi ngộ đáng lẽ hắn phải được hưởng, hắn đều không có?
Ăn sung mặc sướng không lo, nhưng đãi ngộ của nhi tử Trấn Nam Vương, hắn đều không được hưởng.
"Ta đã nói từ rất sớm rồi, ngươi không phải nhi tử của ta. Ta cũng không biết tại sao, mẫu thân ngươi rõ ràng tư thông với nam nhân khác, lại cố tình đổ lên đầu ta. Diêu Ý, ngươi hãy nhận thức rõ hiện thực, tất cả mọi thứ của Trấn Nam Vương phủ đều không phải của ngươi, ngươi hãy sớm từ bỏ ý định này đi."
"Kiều San San, đừng làm ầm ĩ trước mặt ta nữa, ta không muốn nhìn thấy cô. Dẫn nhi tử của cô, trở về viện của các ngươi đi. Cho dù cô có làm ầm ĩ thế nào, ta cũng không thừa nhận cô là Trấn Nam Vương phi, cũng sẽ không để cô quản lý bất cứ việc gì của vương phủ, cô hãy sớm từ bỏ ý định này đi."
"Bây giờ cô có thể dẫn nhi tử của cô rời đi, đừng tự rước lấy nhục nhã."
Những lời này của Trấn Nam Vương đã hoàn toàn làm Kiều San San đau lòng, ả ta ngậm ngùi nước mắt, dẫn theo nhi tử rời đi.
"Mẹ, những gì phụ vương nói là thật sao? Con không phải là nhi tử của người, nên người mới không muốn thừa nhận người là thê tử, cũng không muốn thừa nhận con, không cho chúng ta thể diện đáng lẽ phải có."
Diêu Ý vừa đau lòng vừa tràn đầy oán hận, nhưng, nếu hắn thật sự không phải là nhi tử của Trấn Nam Vương, dường như tất cả những điều này cũng có thể giải thích được.
Kiều San San siết chặt nắm tay, "Ý nhi, đừng suy nghĩ lung tung, con chính là thân sinh nhi tử của Diêu Tĩnh, hắn hận ta, nên mới không thừa nhận con. Tài sản của Trấn Nam Vương phủ có một nửa là của con, không ai có thể cướp đi thứ thuộc về con."
Nhi tử của ả ta, cũng nhất định phải là nhi tử của Diêu Tĩnh, không cần phải nghi ngờ.
Trước kia ả ta yêu Diêu Tĩnh, biết trong lòng hắn có oán hận, nên ả ta cũng không muốn lúc nào cũng xuất hiện trước mặt hắn. Ả ta luôn nghĩ, cơn tức giận của hắn rồi sẽ có ngày tiêu tan, hắn sẽ nhìn thấy tình yêu của ả ta dành cho hắn, sẽ bị sự chân thành của ả ta làm cảm động.
Thế nhưng không ngờ, mười mấy năm trôi qua, Diêu Tĩnh vẫn giống như lúc bị ép cưới ả ta, tâm địa sắt đá, lạnh lùng vô tình, thậm chí không muốn chia cho nhi tử ả ta một chút lợi ích nào.
Diêu Minh Cẩn đại hôn, ả ta và Diêu Ý mất hết mặt mũi, ả ta trở thành trò cười cho mọi người, ả ta không thể nhịn được nữa.
"Nhi tử, con có muốn Trấn Nam Vương phủ không?"
Kiều San San lấy khăn lau khô nước mắt, hỏi nhi tử một câu hỏi quan trọng nhất.
Tâm hồn Diêu Ý bị chấn động mạnh mẽ, khát vọng quyền lực dâng trào, đối diện với người phụ nữ duy nhất yêu thương hắn ở Trấn Nam Vương phủ, hắn không muốn nói dối.
Vì vậy, hắn thành thật trả lời, "Mẹ, người nói lời thừa rồi! Đương nhiên là con muốn, nhưng người nghĩ có khả năng sao? Phụ vương đối với con lạnh nhạt như vậy, sao có thể giao vương vị cho con chứ."
"Chỉ cần là thứ con muốn, mẹ đều sẽ giúp con tranh thủ. Những gì phụ vương con không cho con, mẹ sẽ nghĩ cách cho con."
Kiều San San sắc mặt lạnh như băng, trước kia yêu bao nhiêu, bây giờ hận Diêu Tĩnh bấy nhiêu. Nam nhân và tình yêu ả ta không có được, vậy thì quyền thế, địa vị và tài phú, ả ta nhất định phải nắm trong tay.
Diêu Ý trong lòng kích động không thôi, hắn nằm mơ cũng muốn trở thành Trấn Nam Vương, nắm trong tay mấy chục vạn binh mã, không cần phải nhìn sắc mặt của phụ vương và đại ca mà sống.
"Mẹ, người thật sự làm được sao? Phụ vương và đại ca hoàn toàn không tin tưởng chúng ta, đề phòng như đề phòng trộm, phải làm sao mới có thể có được vương vị?"
Tổng không thể mua chuộc người g.i.ế.c người, g.i.ế.c c.h.ế.t phụ vương và Diêu Minh Cẩn chứ? Độ khó cũng rất lớn, căn bản không làm được.
"Hoàng thượng là cậu của con, thời khắc mấu chốt vẫn có thể khiến Hoàng thượng đứng về phía con. Con cứ chờ xem, Diêu Tĩnh không nhận con là nhi tử của hắn, chúng ta cũng không cần hắn nữa."
"Con nghe lời mẹ hết, người bảo con làm gì, con sẽ làm đó. Nhưng mà mẹ, nhất định phải làm việc cẩn thận một chút, chúng ta chỉ có một cơ hội. Phụ vương và đại ca đều là loại người gian xảo như hồ ly, lần đầu không thành công, sau này muốn tính kế bọn họ sẽ càng khó hơn."
Hai mẹ con vừa nói chuyện, vừa trở về viện của mình với vẻ mặt âm trầm.
Kiều San San và Diêu Ý lúc nãy nói chuyện rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ nghe được, cứ tưởng kế hoạch thần không biết quỷ không hay, nhưng trong Trấn Nam Vương phủ có rất nhiều thám tử biết đọc khẩu hình, nội dung cuộc trò chuyện của hai người rất nhanh đã truyền đến tai Diêu Tĩnh.