"Chàng đang nghĩ gì trong đầu vậy? Chàng không lẽ cho rằng thiếp muốn chàng dùng mỹ nhân kế với Dương Tử Thục chứ? Thiếp mới không để ả ta chạm vào người đàn ông của thiếp dù chỉ nửa đầu ngón tay!"
Dương Vũ Phi vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Diêu Minh Cẩn.
Người đàn ông này, sao lúc nào cũng ngốc nghếch thế?
Diêu Minh Cẩn bị câu người đàn ông của thiếp kia dỗ dành đến mức tâm hoa nở rộ, trong lòng ngọt như uống mật.
"Chỉ cần không bắt ta bán sắc cho nữ nhân khác, muốn ta làm gì cũng được, ta nguyện ý thay Phi nhi làm bất cứ chuyện gì."
Hắn nhếch mép cười, thầm nghĩ trong lòng, "Ta chỉ nguyện ý vì nàng mà xuất mại sắc tướng, mê hoặc nàng thần hồn điên đảo, một ngày không gặp liền nhớ đến phát cuồng."
Dương Vũ Phi mặc xong y phục, mang theo ám khí cùng độc dược, sát khí đằng đằng bước ra khỏi cửa.
Ngô Đồng viện của Dương Tử Thục cách tiểu viện của nàng ta đến nửa dặm đường, ẩn hiện giữa những tán cây xanh rợp bóng tường cao, thoạt nhìn vừa thanh nhã lại vừa cao quý.
Diêu Minh Cẩn ôm vị hôn thê của mình, thi triển khinh công lướt đi giữa rừng cây xanh um, trên mặt đầy vẻ bất mãn.
"Tiểu cô của nàng có phải là người được sủng ái nhất trong cả phủ không? Viện của ả ta rộng hơn của nàng không ít, chim hót hoa thơm, cây cối xanh tươi."
Vị hôn thê của hắn mới đúng là tiểu thư khuê các được nâng niu chiều chuộng từ bé đến lớn, sao có thể bị tiểu cô của nàng ta hơn được chứ?
Dương Đạo Lăng thật không ra gì, chẳng biết thương yêu con gái mình chút nào.
Đợi đến khi Phi Nhi gả đến Trấn Nam vương phủ, hắn nhất định sẽ cho nàng ấy ở trong một khuê phòng rộng rãi gấp mấy lần phủ Vĩnh Ninh Hầu, trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ trong sân, để nàng ấy quanh năm suốt tháng đều được thưởng ngoạn cảnh đẹp.
"Ả ta là nữ nhi được tổ mẫu ta yêu thương nhất, phụ thân cũng hết mực cưng chiều muội muội này, ăn mặc tiêu xài chắc chắn đều là loại thượng hạng rồi." Dương Vũ Phi đã sớm quen rồi, cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Phụ thân nàng ta căn bản không yêu thương mẫu thân, cũng chẳng yêu thương nàng ta.
Phụ thân nàng ta căn bản chẳng yêu thương mẫu thân, cũng chẳng yêu thương nàng ta.
Diêu Minh Cẩn ánh mắt tràn đầy thương xót, "Sau này có ta yêu nàng, ở Trấn Nam vương phủ, nàng sẽ sống một cuộc sống sung sướng gấp mấy chục lần nơi này."
Khóe miệng Dương Vũ Phi khẽ cong lên, "Được, vậy thiếp sẽ chờ chàng cho thiếp cuộc sống tốt đẹp đó."
Hai người không nói thêm gì nữa, gọn gàng nhanh chóng hạ gục bà tử canh cửa và đám nha hoàn trong viện, để mặc bọn họ bị hun bởi khói mê hương, mấy canh giờ sau mới tỉnh lại được.
Sau đó, Dương Vũ Phi đẩy cửa phòng ngủ của Dương Tử Thục, dùng gáo múc một gáo nước, đi đến bên giường, hắt thẳng vào người nữ nhân đang ngủ say sưa kia.
Dòng nước lạnh khiến Dương Tử Thục không nhịn được rùng mình một cái, bật dậy khỏi giường, không chút hình tượng nào mà chửi ầm lên.
"Tên hỗn đản nào dám lấy nước lạnh hắt vào bổn tiểu thư? Chán sống rồi phải không?"
Diêu Minh Cẩn lúc này châm lửa lên ngọn đèn dầu, dưới ánh sáng vàng vọt, Dương Vũ Phi tựa như quỷ mị, quanh thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Dương Tử Thục sợ đến hồn phi phách tán, ngã phịch xuống giường, sắc mặt trắng bệch.
"Nửa đêm nửa hôm ngươi ở đây làm gì? Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?" Đổng Cao Cường và Đổng Phú Quý chẳng phải đã thiêu c.h.ế.t nàng ta rồi sao?
Dương Vũ Phi cười đến rợn người: "Tiểu tiểu cô, ta từ cõi âm tào địa phủ trở về tìm người đây. Ta cô độc lắm, người hãy xuống bầu bạn với ta đi."
Dứt lời, ả ta đưa bàn tay thon dài với những khớp xương rõ nét về phía cổ Dương Tử Thục.
"Ma... Cứu mạng..."
Dương Tử Thục sợ đến mức tiểu ra quần, co cẳng định chạy ra ngoài.
Dương Vũ Phi nhanh như cắt, rút cây kim bạc tẩm thuốc tê liệt gân cốt ra, đ.â.m vào mấy huyệt đạo trên người Dương Tử Thục. Nàng ta bỗng thấy toàn thân tê dại, mềm nhũn, đừng nói là chạy, ngay cả ngồi cũng thấy khó nhọc, nói năng càng thêm khó khăn.
Ngay sau đó, Dương Vũ Phi không chút khách khí, giáng xuống gương mặt trắng trẻo nõn nà của nàng ta mấy cái tát.
"Chát! Chát! Chát! Chát!"
Gương mặt Dương Tử Thục nóng bừng, khóe miệng rỉ máu, đầu óc ong ong.
"Tiểu cô, người muốn hai tên đàn ông nhà họ Đổng kia trước tiên gian, sau g.i.ế.c ta, rồi phóng hỏa thiêu rụi phòng ta, để ta c.h.ế.t cháy trong đó, còn người thì đường hoàng thay ta gả cho Diêu Minh Cẩn phải không?"
"Kế hoạch của người thật là hoàn hảo, nhưng người nghĩ rằng ông trời sẽ đứng về phía người sao?"
Dương Tử Thục đau đớn đến mức phải hít sâu một hơi, khi nghe những lời này của Dương Vũ Phi, sắc mặt nàng ta cuối cùng cũng thay đổi, cả người run lên bần bật.
"Ngươi... ngươi không phải quỷ, ngươi là người."
Nàng ta vô thức đưa mắt nhìn xuống đất, dưới ánh sáng lờ mờ, nàng ta thấy cái bóng đen kia.
Chưa thấy Dương Vũ Phi chết, nàng ta liền bớt sợ.
"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, dám cả gan hỗn láo với tiểu cô ngươi sao? Ngươi có tin ta lột da ngươi ra không, ai cho ngươi cái gan đó?"
Diêu Minh Cẩn từ bên cạnh bước đến, dung mạo tuấn tú như tiên giáng trần, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ lạnh lùng: "Là ta cho nàng ấy cái gan đó, thì sao nào?"
Chàng ôm eo Dương Vũ Phi, truyền cho nàng ta thêm can đảm, ánh mắt khinh miệt lạnh lùng quét về phía người phụ nữ đang ngồi dưới đất, tiều tụy thảm hại như chó nhà có tang.
Dương Vũ Phi ngẩng đầu, trao cho chàng một nụ cười dịu dàng, tình tứ.
Ngay sau đó, Diêu Minh Cẩn nâng mặt nàng lên, trước mặt Dương Tử Thục, trao cho nàng một nụ hôn say đắm. Hai tay hắn mạnh mẽ hữu lực, siết chặt lấy eo vị hôn thê, như muốn đem nàng hòa vào thân thể mình.
Dương Vũ Phi thẹn thùng mà ngọt ngào đẩy hắn ra, giọng nói nũng nịu, "A Cẩn, chàng thật đáng ghét, sao lại vội vàng như vậy chứ, tiểu cô còn đang ở đây nhìn kìa, thật ngại quá."
Con hồ ly tinh nhỏ này, rõ ràng biết nàng đang diễn trò, vậy mà Diêu Minh Cẩn suýt chút nữa đã bị đôi mắt long lanh sóng nước của nàng câu mất hồn phách.
Diêu Minh Cẩn giọng khàn khàn, mắt đỏ hoe, cả người toát ra một sức hấp dẫn mãnh liệt, "Tiểu cô đâu phải người ngoài, cô ấy muốn xem chúng ta ân ái thì cứ để cô ấy xem, chúng ta là vị hôn phu thê đã định thân, làm gì cũng là hợp pháp, hửm?"
Như là cố ý muốn kích thích Dương Tử Thục, hai người hôn đến khó mà chia lìa, Dương Vũ Phi càng giống như con bạch tuộc quấn chặt lấy Diêu Minh Cẩn, thở hổn hển xé rách y phục của hắn.
Rất nhanh, thân hình rắn chắc của Diêu Minh Cẩn đã ẩn hiện lộ ra.
Dương Tử Thục tức đến mức mắt đỏ ngầu, ghen ghét và thù hận gào thét trong lòng, khiến nàng ta chỉ hận không thể xé xác Dương Vũ Phi, biến Diêu Minh Cẩn thành nam nhân của mình.
"Không biết xấu hổ, Dương Vũ Phi, tiện nhân này, nửa đêm nửa hôm lại dám ở hầu phủ tư thông với nam nhân, mẹ ngươi chính là dạy dỗ ngươi như vậy sao? Mặt mũi của Vĩnh Ninh hầu phủ đều bị ngươi làm mất hết, ta nhất định phải nói cho cha mẹ ngươi, còn có tổ mẫu ngươi biết, để bọn họ đánh c.h.ế.t ngươi."
"Xui cho ả, trúng phải "Mềm gân tán", lại bị Dương Vũ Phi hạ độc nặng tay, nên dù Dương Tử Thục có mắng chửi cay độc đến đâu, thì giọng nói cũng mềm nhũn như mèo hen, nhỏ như tiếng muỗi vo ve, đứng xa một chút là chẳng nghe thấy gì.
Dương Vũ Phi và Diêu Minh Cẩn hôn nhau đến mệt lả, mới lưu luyến buông ra, tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
Ngay sau đó, Diêu Minh Cẩn chẳng nói chẳng rằng, vớ lấy chén trà trên án, ném thẳng vào đầu Dương Tử Thục. Máu tươi từ trên đầu ả túa ra, chảy lênh láng.
Dương Vũ Phi thừa cơ nhấc chân, đạp mạnh vào n.g.ự.c Dương Tử Thục. Ả ta "oẹ" một tiếng, phun ra ngụm m.á.u lớn, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, hai tay ôm bụng, co quắp người lại, hồi lâu chẳng nói được câu nào.
"Ngươi chẳng phải muốn hai tên cặn bã nhà họ Đổng g.i.ế.c ta đó sao? Dương Tử Thục, kẻ không biết xấu hổ chính là ngươi, ngươi cũng giống như Thẩm Ngọc Oánh, là một con tiện nhân, cứ dòm ngó đàn ông của người khác, không từ thủ đoạn mà cướp lấy."
"Ngươi tưởng ta c.h.ế.t rồi, là ngươi có thể toại nguyện gả cho Diêu Minh Cẩn sao? Bây giờ người đang ở ngay đây, để ta hỏi chàng xem, nếu ta c.h.ế.t rồi, chàng có bằng lòng cưới ngươi không?"
"A Cẩn, nếu đêm nay thiếp bị thiêu chết, chàng có đồng ý cưới tiểu tiểu cô của thiếp không? Nàng ta cũng là đích nữ của Vĩnh Ninh Hầu phủ, thân phận tôn quý chẳng kém gì thiếp đâu."
Diêu Minh Cẩn nhíu mày, toàn thân toát lên vẻ chán ghét, "Ả ta xấu xí như vậy, tâm địa lại độc ác, ta thà cả đời không cưới vợ, chứ cũng không bao giờ lấy loại độc phụ đó."
Dương Tử Thục không chịu nổi sự sỉ nhục này, nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Lũ tiện nhân các ngươi, khi người quá đáng!"