Lý Đại Vĩ vừa khóc vừa kể lể: "Năm đó Đổng Uyển Uyển vu oan giá họa Đường gia tham ô và thông đồng phản quốc là bởi vì Đường lão phu nhân phát hiện ra chuyện tư tình giữa ta và ả."
"Đường lão phu nhân muốn nói chuyện này cho lão gia và đại nhân biết, Đổng Uyển Uyển sợ sự việc bại lộ, liền sai nha hoàn bên cạnh g.i.ế.c c.h.ế.t lão phu nhân, ngụy tạo hiện trường giả là c.h.ế.t đuối."
"Sau đó, thị nữ bên cạnh lão phu nhân phát hiện ra điểm đáng ngờ, ả ta lại sợ hủy diệt chứng cứ không sạch sẽ, thêm vào đó Đường đại nhân bị thương chỗ hiểm, không thể thỏa mãn ả trên giường. Cho nên Đổng Uyển Uyển liền lợi dụng sự tin tưởng của người nhà họ Đường, ngụy tạo chứng cứ Đường gia tham ô."
"Vừa đúng lúc, kẻ thù chính trị của Đường gia muốn diệt trừ Đường gia, liền cấu kết với người bên trên tạo ra chứng cứ Đường gia tham ô và thông đồng với địch. Phần lớn tài sản của Đường gia đều bị Đổng Uyển Uyển bí mật chuyển ra ngoài từ trước."
Đường Lâm Chương lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Nói chút gì có ích đi, những lời vô nghĩa này cứu không được mạng ngươi đâu."
Lý Đại Vĩ nước mắt giàn giụa, run rẩy nói: "Thực ra lúc Đổng Uyển Uyển lên giường với ta, thì ả cũng đã sớm cấu kết với Vĩnh Ninh Hầu phủ rồi. Thẩm Ngọc Oánh không phải con gái của Đường đại nhân, mà là con gái của ta và Đổng Uyển Uyển."
Đường Lâm Chương thẳng tay chặt đứt một ngón tay của Lý Đại Vĩ: "Nói thêm điều gì hữu dụng nữa đi, ta cần đổi lấy lợi ích kếch xù."
Lý Đại Vĩ đau đớn kêu gào thảm thiết, hối hận ruột gan đều xanh lè, lúc trước sao lại đi trêu chọc người nhà họ Đường chứ.
"Đổng Uyển Uyển còn có một đứa con trai hơn tám tuổi, tên là Dương An Húc, trước đây được nhà họ Dương nhận nuôi dưới danh nghĩa thiếp thất của nhị phòng. Vĩnh Ninh Hầu phủ tưởng rằng đứa bé đó là con trai của hắn, hàng năm đều cho nhị phòng nhà họ Dương rất nhiều tiền, còn mời thầy giỏi về dạy dỗ đứa bé đó."
"Nhưng đứa bé đó là con trai của ta và Đổng Uyển Uyển. Đường đại nhân, ngài có thể nói tin vui này cho Vĩnh Ninh Hầu phu nhân biết, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều lợi ích."
Đường Lâm Chương liếc nhìn Đổng Uyển Uyển, người đàn bà thường ngày yếu đuối, nước mắt lưng tròng kia, giờ khắc này bị nỗi sợ hãi nhấn chìm, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
"Tiện nhân, không có đàn ông thì không sống nổi, ngươi nên bị đưa đến thanh lâu mỗi ngày hầu hạ mấy chục người đàn ông, như vậy mới đủ đầy."
Càng nghĩ càng tức giận, Đường Lâm Chương hung hăng đạp một cước vào n.g.ự.c Đổng Uyển Uyển, vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận.
Đổng Uyển Uyển ôm ngực, cũng không dám khóc, trên người ả thậm chí còn không mặc quần áo, thảm hại như chó nhà có tang, cả người đều suy sụp.
"Còn tin tức hữu ích nào nữa không? Thông tin của ngươi không đủ để ta tha cho ngươi khỏi chết."
Lý Đại Vĩ nhanh chóng động não, suy nghĩ về những chuyện mờ ám mà Đổng Uyển Uyển đã làm, chẳng mấy chốc hắn vỗ đùi, nói ra một tin tức càng khiến người ta kinh hãi.
"Đổng Uyển Uyển ả ta bằng mọi giá muốn gả vào Vĩnh Ninh Hầu phủ làm chính thất phu nhân. Cho nên trước đây khi Vĩnh Ninh Hầu phu nhân dẫn đại tiểu thư đến chùa Hộ Quốc thắp hương cầu phúc, ả ta đã phái sát thủ đi truy sát Chu Duyệt Nhiên và Dương Vũ Phi, muốn lấy mạng các nàng ấy."
"Nhưng sau đó không thành công."
"Còn nữa, hôm qua ả ta bảo ta giúp mưu hại lão phu nhân Vĩnh Ninh Hầu phủ, sai người bôi dầu vào đế giày của lão phu nhân, lại cố ý đặt rất nhiều mảnh sứ vỡ ở nơi lão phu nhân ngã xuống."
"Lúc thị nữ của lão phu nhân dìu bà đi dạo, ta sai người ném đá vào người nha hoàn, hai nha hoàn đó sắp ngã, đụng phải lão phu nhân khiến bà ngã xuống, mảnh sứ vỡ mới đ.â.m vào đầu."
"Sau đó lúc nha hoàn đỡ lão phu nhân dậy, cũng là Đổng Uyển Uyển sai người ném đá vào bắp chân nha hoàn, mới khiến lão phu nhân ngã lần thứ hai."
Dương Đạo Lăng đứng ngoài cửa tức đến mức bốc khói, giờ khắc này hắn hận không thể xông vào, đem mụ đàn bà độc ác Đổng Uyển Uyển này băm vằm thành nghìn mảnh.
Thì ra đúng là ả ta hại lão phu nhân bị liệt, vậy mà ả ta còn dám đổ tội cho Chu Duyệt Nhiên.
Còn nữa, mụ đàn bà độc ác này lại còn mua chuộc sát thủ muốn trừ khử Chu Duyệt Nhiên!
Đường Lâm Chương không hề biểu lộ cảm xúc, sát khí trên người vẫn nồng đậm, Lý Đại Vĩ bị ép đến sắp khóc, hắn thật sự không muốn bỏ mạng ở đây.
"Đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng. Vĩnh Ninh Hầu sở dĩ không sinh được con trai, là vì Đổng Uyển Uyển đã bỏ một loại thuốc bí mật mang về từ Miêu Cương vào trà của hắn, chỉ có ả ta mới có thuốc giải."
"Còn có hương liệu trong phòng Đổng Uyển Uyển, sẽ gây tổn hại đến thân thể nam nhân, lâu ngày thì thật sự không sinh được con trai nữa."
Giờ khắc này, Dương Đạo Lăng đứng ngoài cửa lửa giận ngút trời, thì ra là vậy, thảo nào hắn mãi không có con trai, đều là do tiện nhân Đổng Uyển Uyển này giở trò quỷ, mụ đàn bà độc ác này lừa hắn thật thảm!
"Chỉ tiếc, những tin tức này đối với ta không có tác dụng gì, hai người các ngươi cùng xuống suối vàng đi. Đã ân ái với nhau như vậy, thì xuống âm phủ làm bạn với nhau đi."
Đường Lâm Chương ra vẻ muốn đ.â.m vào tim Lý Đại Vĩ.
Đúng lúc này, Chu Duyệt Nhiên đạp cửa xông vào, cao giọng nói: "Đường đại nhân, xin ngài hãy nương tay, giao đôi gian phu dâm phụ này cho Vĩnh Ninh Hầu phủ chúng ta xử lý."
Đường Lâm Chương lạnh lùng nhìn Chu Duyệt Nhiên: "Vì sao ta phải nể mặt các ngươi? Hai người này hại ta nhà tan cửa nát, ta có g.i.ế.c bọn chúng cả vạn lần cũng không đủ, ta không muốn giao cho các ngươi."
Chu Duyệt Nhiên cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn, trực tiếp tung ra sát chiêu: "Nếu ta có thể giúp Đường gia các ngươi lật lại vụ án, gột rửa tội danh trên người các ngươi, để ngươi đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời, hơn nữa còn có thể lấy lại chức quan, có mặt mũi và địa vị, ngươi có đồng ý không?"
Điều kiện này quá hấp dẫn, Đường Lâm Chương không cần suy nghĩ, lập tức đồng ý: "Được, thành giao."
Ánh mắt Chu Duyệt Nhiên rơi trên người Lý Đại Vĩ, vẻ mặt đầy chán ghét và khinh bỉ: "Sai người giúp hắn mặc quần áo vào, đồ không biết xấu hổ."
"Nếu Đường đại nhân còn tức giận, cứ việc hành hạ hắn, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được, tên gian phu này đối với chúng ta không quan trọng."
Lý Đại Vĩ sợ đến mức hồn vía lên mây.
"Phu nhân, xin người tha cho ta một mạng. Ta nguyện ý nói cho phu nhân một bí mật vô cùng quan trọng, để đổi lấy việc ta bình an rời khỏi đây."
Chu Duyệt Nhiên tỏ vẻ hờ hững: "Ta không cho rằng ngươi có bí mật gì đáng giá như vậy. Đổng Uyển Uyển và ngươi có quan hệ bất chính, cho dù có bí mật gì thì cũng là về Hầu gia và Đổng Uyển Uyển, ta trong sạch."
Lý Đại Vĩ liều mạng, hắn cao giọng nói: "Nếu phu nhân từng sinh ra một đứa con trai khỏe mạnh thì sao? Chẳng lẽ phu nhân cũng cho rằng tin tức này không quan trọng sao?"
Dương Đạo Lăng nghe được tin tức này, điên cuồng lao tới.
"Cái gì, phu nhân ta trước đây từng sinh một đứa con trai, là con trai của ta sao?" Chu Duyệt Nhiên luôn giữ mình trong sạch, con trai của nàng hẳn cũng là của hắn.
"Không thể nào, nếu ta sinh con trai, sao ta lại không biết? Đừng có ở đây giả thần giả quỷ, ta nhớ rõ ràng ta chỉ mang thai một lần, chỉ sinh một đứa con, chính là con gái của ta."
Lý Đại Vĩ khóc lóc thảm thiết: "Phu nhân, ta nói đều là sự thật. Năm đó người mang thai là song sinh, lúc người sinh nở, sinh ra là một cặp long phượng."
"Là Đổng Uyển Uyển sai người bế con trai của người đi, không biết là bóp chết, hay là bán đến nơi khác rồi."
Chu Duyệt Nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân ướt sũng.
"Súc sinh, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn nói dối. Lúc ta mang thai, đại phu mỗi vài ngày đều bắt mạch, cũng không nói ta mang thai song sinh, ngươi vì mạng sống mà có thể bịa chuyện sao?"
"Đó là vì đại phu cũng bị Đổng Uyển Uyển mua chuộc. Phu nhân, người thử nghĩ xem, có phải sau khi đại tiểu thư chào đời không lâu, vị đại phu kia liền không làm việc ở Hầu phủ nữa không?"
"Còn nữa, lúc phu nhân mang thai bụng có phải lớn hơn người thường rất nhiều, vậy mà lúc đại tiểu thư chào đời, đứa bé chỉ nặng hơn sáu cân."
Sắc mặt Chu Duyệt Nhiên trắng bệch, thân thể run rẩy dữ dội, nàng xông đến trước mặt Đổng Uyển Uyển, bóp cổ ả ta.
"Vậy nên, chuyện ta ở trang tử sinh non cũng là do ngươi cố ý tính kế có phải không? Lúc đó người ít, rất hỗn loạn, nha hoàn của ta vì ta sinh nở nguy hiểm, vừa chạy đi tìm đại phu, vừa quay về Hầu phủ và Quốc Công phủ tìm người, ngươi liền mua chuộc bà đỡ, lén lút bế con trai ta đi có phải không?"
Đổng Uyển Uyển phun ra một ngụm máu, đến lúc này, tất cả những chuyện mờ ám ả ta làm đều phơi bày trước mặt Dương Đạo Lăng và Chu Duyệt Nhiên, ả ta ngược lại không còn sợ hãi như vậy nữa.
Dù sao ả cũng là đường cùng, còn có gì phải sợ nữa chứ?