Ánh mắt nửa mở nửa khép đang sắp ngủ, Hạ Noãn Ngôn bỗng cảm thấy lạnh.
”Tuyết rơi?”
Nàng thẳng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao đột nhiên lạnh như thế?”
”Lạnh? Ngươi cảm thấy lạnh sao?”
Bạch công tử lại bắt đầu ra sức véo cái đuôi, “Đó là đại ca ta đã tới rồi!”
“......”
Đại ca của hắn là cái máy điều hòa không khí ư?
Hạ Noãn Ngôn không nói gì đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy áo choàng, đến lúc xoay người, phát hiện trong phòng có người lạ.
Một thân áo trắng, đeo mặt nạ người màu bạc.
Bạch công tử nói hắn là người đẹp mắt nhất Bạch gia, hơn nữa là đẹp theo đúng tiêu chuẩn của mọi người.
Bạch công tử đúng là mỹ thiếu niên làm cho người ta thán phục, vị đại ca kia của hắn......
Bộ dạng có đẹp hay không còn chưa rõ, nhưng mặt nạ thật là rất tinh xảo đẹp đẽ.
Lại thấy, Bạch công tử không có ở không trung bay loạn nữa, mà là rơi xuống ở trên lưng ghế dựa.
Hắn vẫn đang nằm úp sấp không nhúc nhích, thở cũng không dám thở mạnh, ngay cả lông trên người cũng trở nên giống làn da thật.
“......”
Có đáng sợ như vậy không?
Hạ Noãn Ngôn nhìn về phía phía người áo trắng đứng quay lưng lại với mình, vừa nhìn cũng không cảm thấy có cái gì khác biệt với người thường.
Đang nghĩ ngợi, người áo trắng xoay đầu lại, nhìn nàng một cái.
Lạnh!
Bỏ đi ý nghĩ lúc nãy, rằng hắn cùng người thường không khác biệt, Hạ Noãn Ngôn giật mình giật nảy rùng mình một cái.
Bị hắn dùng ánh mắt lãnh đạm lạnh như băng quét qua, tựa như đang đứng mấy giờ bên ngoài trời đông giá rét, đột nhiên có người dội cho một chậu nước đá vậy.
Lạnh thấu xương.
Hạ Noãn Ngôn nắm khép tay áo lại, hơi có vẻ căng thẳng, “Bạch tôn”
”Hạ cô nương.”
Âm thanh như vụn băng va nhau, ngay cả hơi thở của hắn cũng mang theo không khí lạnh lẽo.
“......”
Hạ Noãn Ngôn thật sự thấy lạnh, hơn nữa nàng rất căng thẳng.
Bạch tôn thu ánh mắt lại, không nhìn nàng nữa, “Ta tình cờ nhặt được một người Linh tộc, khi mang về đây thì lại đánh mất, hiện tại nhờ Hạ cô nương dùng cảm ứng lẫn nhau của Linh tộc, đem người tìm ra“.
“...... Đại ca.”