Bạch Huyên dường như là không cảm nhận được địch ý cùng ác cảm của mọi người, giọng điệu như cũ giải thích ——
“Phong Cốc đích thực ở chỗ này, nhưng chỉ có ta biết làm sao đi vào, nếu không cho dù các ngươi có đem cả hòn núi Vô Ưu phá hủy đi, cũng tìm không thấy Phong Cốc đâu”.
Bạch công tử đã bắt đầu muốn lui ra sau, thật sự tính đi lôi Nghiêm công tử quay lại.
Nhưng Gia Cát Mộ Quy đã mở miệng rồi.
Cũng giống như trước, hắn vẫn ngay cả nhìn cũng không nhìn Bạch Huyên, giọng nói lãnh đạm.
”Tư Đồ tiểu thư, cửa vào Phong Cốc ở đâu?”
Tư Đồ Tĩnh?
Bọn họ cùng Tư Đồ Tĩnh đều không nói gì, có thể nói Tư Đồ Tĩnh ở trong đám người bọn họ có cảm giác vô cùng không tồn tại, nếu nàng ta không hiện ra ở bên người Bạch tôn, bọn họ bình thường sẽ đem nàng ta quên khuấy đi.
Hiện tai bỗng nhiên nghe được Gia Cát Mộ Quy kêu tới nàng ta, tất cả mọi người sửng sốt, rồi nhìn sang nàng ta.
Bị nhắc đến tên sắc mặt Tư Đồ Tĩnh khẽ biến hóa, nhưng vẫn hừ một tiếng giọng còn lạnh nhạt hơn hắn nữa.
“Ta cũng lần đầu tiên tới núi Vô Ưu vậy, làm sao mà biết được đây!”
“Nhưng cha ngươi đã tới”.
Tư Đồ Tĩnh cứng đờ, nhưng vẫn mạnh miệng, “Ta nghe không hiểu ý của ngươi!”
”Từ lúc bắt đầu nghe đến Long Tiên Quả, ngươi rõ ràng đã rất khác thường rồi, muốn cho người ta không chú ý cũng khó.”
Gia Cát Mộ Quy giương mắt nhìn nàng, “Ngươi có đệ đệ, chính là bởi vì cha ngươi từng ăn Long Tiên Quả.”
Hắn thật ra cũng là hoàn toàn dựa vào phản ứng của nàng ta mà suy đoán, thực chất không có chứng cứ xác thực gì.
Nhưng bí mật lớn nhất trong tay lại đột nhiên bị nói ra như vậy, tấc lòng Tư Đồ Tĩnh đã sớm đại loạn, sao còn có thể nghĩ nhiều như vậy được?
Sắc mặt trắng bệch, nàng ta miễn cưỡng quyết định mềm lòng, “Coi như ngươi đã biết nguyên nhân đi, nhưng phải được sự trợ giúp của ta mới có thể đi vào Phong Cốc!”
Nói xong câu này, lòng tin của nàng khôi phục một chút, “Trừ khi ngươi làm ta nêu ra điều kiện, bằng không ta sẽ không nói cho ngươi biết tiến vào Phong Cốc thế nào.”
”Ngươi quên......”
Gia Cát Mộ Quy mới chỉ nói hai chữ này, Bạch Huyên ở một bên chợt nhảy lên, trong mắt đầy sát khí, đánh thẳng về hướng Tư Đồ Tĩnh.
Gia Cát Mộ Quy sớm đã có phòng bị, vung lên tay áo nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, đem Bạch Huyên ngã văng ra ngoài xa.