Ánh mắt Bạch Huyên thoáng lóe lên, cất giọng gọi lại Gia Cát Mộ Quy, “Nếu ngươi không đồng ý cho ta đồng hành, ta sẽ không nói ra vị trí Phong Cốc ở đâu”.
Gia Cát Mộ Quy tựa hồ chán nói chuyện với nàng rồi, nghe nàng nói như vậy, bước chân cũng không hề ngừng lại, không để ý nàng mà tiếp tục lên lầu.
Trái lại Tiểu Vương Gia có chút tò mò, “Hoàng ……… Ca ca, ngươi không cần Long Tiên Quả hả?”
“Cần chứ”.
“Vậy ngươi biết Phong Cốc ở đâu không?”
“Sau này sẽ biết thôi”.
Người bên dưới nghe xong vẫn còn mơ hồ, lầu một Bạch tôn đứng lên, mắt lạnh nhìn Bạch Huyên, “Cách điều chế Nguyên Hình Lộ có chín chín tám mươi một loại biến hóa, mỗi loại biến hóa có thể từ chính người dùng độc tự điều chỉnh”.
Nói cách khác, trừ phi Gia Cát Mộ Quy chủ động đưa giải dược ra, bằng không Bạch Huyên chờ cảm thụ mùi vị bị lột da đi!
Xem ý tứ của Gia Cát Mộ Quy, muốn đổi giải dược, phải nói ra vị trí Phong Cốc, hoàn toàn không thương lượng.
Sắc mặt Bạch Huyên thê thảm, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về hường mấy người sắp biến mất ở lầu hai kia.
Giật nảy mình, Hạ Noãn Ngôn đột nhiên rùng mình một cái.
“Làm sao vậy?” Gia Cát Mộ Quy lập tức quân tâm ôm chặt nàng.
“Không có, hơi lạnh thôi”.
Cái loại cả người cảm giác không thoải mái chỉ là chuyện trong chớp mắt, Hạ Noãn Ngôn còn tưởng rằng chính mình cảm giác sai rồi.
————————————————————————————
Ba ngày sau ——
”Gia Cát huynh, huynh đã sớm biết mục đích của Bạch Huyên không đơn giản phải không?” Thẩm Hoài Nhiên cười đặt câu hỏi.
“Ừ”. Gia Cát Mộ Quy vẫn cứ cúi đầu đọc sách.
“Tại sao không thấy huynh nói với Hạ cô nương?”
“Có gì mà nói?”
Ngớ ra một lúc, Thẩm Hoài Nhiên cũng cười gật đầu, “Đúng vậy, quả là không có gì để nói”.