Mục lục
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng còn tưởng là mình đang gặp ảo giác.

Hạ Noãn Ngôn đang trợn mắt há mồm nhìn tiểu gia hỏa theo quần áo của nàng hiện lên.

Rốt cuộc đi đến vị trí bả vai của nàng, Bạch công tử thu nhỏ đứng vững vàng, hít một hơi thật sâu.

Ngay sau đó, hắn giơ móng vuốt nhỏ chỉ Hạ Noãn Ngôn, “ Ngươi ngươi ngươi ngươi…… Ngươi còn đỏ mặt! Ta xuất hiện ngươi cũng không phản ứng! Ngươi chỉ chú ý hắn thôi! Trọng sắc khinh bạn!”

Móng vuốt dài lại vung lên, chỉ vào Gia Các Mộ Quy, “ Còn ngươi nữa! Chỉ là hôn vào má nàng thôi, có cái gì mà đỏ mặt chứ! Gương mặt ngươi trắng sáng mê người như vậy, như thế nào mà một chút phong lưu phóng khoáng cũng không có! Chờ công tử ta về sẽ dạy ngươi!”

Nghe hắn càng nói càng thái quá, Hạ Noãn Ngôn véo móng vuốt nhỏ, “ Không nên nói lung tung!”

Bạch công tử bất mãn, đuôi dựng đứng, theo áo nàng đi xuống.

“ Ta mệt chết, ta muốn ngủ vài ngày, người kia sẽ chưa đến được đây, chuyện khác chờ ta tỉnh sẽ nói sau”.

Hạ Noãn Ngôn nhìn thấy hắn định chui vào trong tay áo của nàng, gân xanh thái dương Gia Các Mộ Quy giật giật, đưa tay bắt lấy hắn.

“ Thùng giấm lớn chua kia ngươi muốn gì!”

Tâm tình Bạch công tử mệt cực kỳ muốn phát hỏa, “ Ta sẽ không cướp nương tử của ngươi, ngươi phòng bị ta làm gì!”

Hạ Noãn Ngôn quay đầu nhìn trời, sắc mặt Gia Các Mộ Quy cổ quái, nhưng mà cầm lấy Bạch công tử không buông, “ Ngươi đến tẩm cung của ta mà ngủ”.

“ Bản công tử ta không them ngủ tẩm cung nhà ngươi!”

Thân thể đột nhiên xoay một vòng, Bạch công tử từ tay của Gia Các Mộ Quy thoát ra, bật một cái sang tay của Hạ Noãn Ngôn, sau đó chui vào tay áo của nàng.

“ Thật đúng là một thùng dấm to đùng”

Nói xong câu này, trực tiếp ghé vào tay Hạ Noãn Ngôn, trên người Bạch công tử phát ra một ánh sáng, giống như chui hẳn vào trong da của nàng.

“…………..”

Hạ Noãn Ngôn vén tay áo ra một ít, nhìn vào bên trong, chăm chú nhìn dấu ấn trăng khuyết kia.

Bạch công tử đúng là không thấy nữa, mà trên tay chỉ thấy có một đừng săm, đúng là bộ dáng của Bạch công tử.

“ Không được nhìn, bản công tử buồn ngủ, che vào đi!”

Trên cánh tay, hình săm kia đột nhiên phát ra tiếng.

“……. Cái gì cơ?”

“ Chính là đem tay áo bỏ xuống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK