6 tuổi?
Khi đó người quan tâm giải độc cho hắn, hắn là bố mẹ hắn rồi? Hắn 6 tuổi thì biết chuyện gì chứ?
Đột nhiên rùng mình, Hạ Noãn Ngôn nghĩ tới điều gì, có chút không quá tưởng tượng tiếp tục nghe.
“ Ngươi có biết vì sao ta tên như vậy không? Mỹ nam hoàng đế đột nhiên thay đổi đề tài.
“………….Cuối năm về Nam Sơn?”
Trước đó nàng nghĩ tên hắn xuất phát từ bài thơ này, hóa ra là đúng như thế.
“ Hả?”
“…………. Ta nghĩ tên bài thơ”.
“ Sóc Nguyệt quốc không có bài thơ này”.
Mỹ nam hoàng đế hơi rủ mắt xuống, nở nụ cười.
“ Phụ hoàng thích Mai phi là người Yên châu, tiếng Yên châu, Mộ phiên âm rất giống “ Bất””.
“………..”
“ Lúc ta sinh ra không có tên, thời điểm 6 tuổi ấy lúc dường như sắp chết bị đưa ra khỏi cung, phụ hoàng mới cho ta tên Khởi, đó cũng là lần đầu tiên ta gặp người”.
Trong nháy mắt, Hạ Noãn Ngôn cứ ngỡ mình trong ảo giác.
Có khi nàng quá mệt mỏi, mới không nghe rõ được sự thật câu chuyện.
Nhưng mỹ nam lau miệng nở nụ cười kì dị, thanh âm bình tĩnh vẫn còn tiếp túc.
“ Mộ Quy chính là không về, không về không về, hắn cũng hi vọng ta đừng về”.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn nhắm mắt, không chút khí lực, “ Ta nói nhiều lắm à”.
Thiếu chút nữa mở miệng, Hạ Noãn Ngôn cắn chặt môi dưới, không cho tiếng khóc bật ra.
Một bàn tay đến, nhẹ nhàng cầm tay hắn nắm chặt, Gia Các Mộ Quy không bỏ tay nàng, để mặc nàng nắm.
Chậm rãi, tay buông lỏng ra, nhưng vẫn để yên nàng nắm.
Gói đá ngày một nhỏ, nên lấy cái mới rồi.
Hạ Noãn Ngôn một lần nữa cho đá vào gói vải, lau nước đá tan cho hắn, muốn rơi nước mắt thì lại lau.
Hai ngươi cứ như vậy không lên tiếng, sống qua đêm.
Trầm mặc không tìm được đề tài để nói chuyện, chỉ có thể nhìn nhau không nói được gì, cũng có thể là trong lòng hiểu nhau, không cần phải nói.