Ơ?
”Thế sao chàng không nói?”
Vừa hỏi xong, Hạ Noãn Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “Cái kia........ Chàng không phải đang nghĩ hắn có thể là nhi tử của ta với Bạch Tôn đi.........”
Thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, Gia Cát Mộ Quy không khỏi mỉm cười, “Cho dù đúng thế thì sao, đều là chuyện của kiếp trước rồi“.
Kiếp trước hắn không phải cũng cưới vợ sinh con sao?
Chẳng qua là sau khi đầu thai không có gặp lại mà thôi.
Gia Cát Mộ Quy hoàn toàn không để ý việc này.
”Nhưng mà lúc nào cũng có cảm giác rất kỳ quái a.....”
Hạ Noãn Ngôn phân vân, “Nhưng lại cảm thấy không giống.”
Nàng cùng bé con có quan hệ coi như không tệ, nhưng là nàng cùng rất nhiều người đều thế mà.
Nàng giống như cũng không có cảm tình đặc biệt gì với bé con.
Trước đây khá lâu, nàng biết những người này, khi gặp lại đều có chút cảm giác đặc biệt.
Như là nàng không sợ Bạch công tử hết lần này tới lần khác biến thân thành con mèo nhỏ lại vừa mọc cánh nữa, nàng cũng không sợ Bạch Tôn nhưng thấy hắn là sẽ căng thẳng, còn có người kia đánh lén nàng, một cảm giác mà khi người đó tới gần, nàng sẽ cảm thấy sợ tới mức nổi da gà.
Khi nhìn thấy bọn họ, trong lòng đều có cảm giác không giống như gặp người thường.
Nhưng đối với bé con dường như vốn không có cái cảm giác này.
Sửa lại thắc mắc không rõ trong lòng, nàng quay đầu, lại hỏi Gia Cát Mộ Quy một vấn đề khác.
”Chàng nói kiếp trước, ta thật sự đã thích Bạch Tôn sao?”
Bạch Tôn đã thật lòng thích nàng sao?
Có đôi khi cảm thấy phải, đôi khi lại cảm thấy không phải, nói thật ra, nàng thật sự nhìn không ra ý nghĩ của Bạch Tôn.
Gia Cát Mộ Quy phì cười một tiếng, “Noãn Ngôn, nàng hỏi thẳng ta như vậy, không sợ ta ghen sao?”
”Chàng nói đều là chuyện của kiếp trước, chàng không để ý nha“.
”thật ra ta để ý“.
hắn cúi đầu, hôn nàng một cái thật nhanh, “Ta để ý kiến trước hắn có cơ hội gặp nàng“.
”Ngươi làm sao biết kiếp trước ngươi không gặp nàng?” Tiếng nói lạnh ngắt của Bạch Tôn vang lên ở phía sau bọn họ, cười nhạt hỏi lại.