Ngày hôm sau, nàng giống như bình thường đi tới tẩm cung, mang theo một nải chuối.
Nghe nói ai đang tức bực chuyện gì đó ăn chuối sẽ tiêu tan, nếu là thực sự……
Nàng xem đại tinh tinh thường xuyên vỗ ngực, nói không chừng là vui vẻ.
……………
Mở cửa ngầm, nàng ngạc nhiên.
Trong tẩm cung không thắp đèn?
Hôm nay nàng đặc biệt đến rất sớm, hiện tại cách giờ hắn ngủ còn rất nhiều.
Vậy cũng có thể sớm như vậy mà ngủ sao?
Không phải là không muốn gặp nàng, nên cố giả bộ ngủ sao?
Nàng thực sự chọc giận hắn rồi sao?
Cẩn thận nhớ lại một chút, Hạ Noãn Ngôn thấy mình nói cũng không có gì sai.
Nhất là hôm qua lần đầu tiên chia tay hắn mà nàng và hắn không có chuyện gì xảy ra, nàng gặp lại hắn là mặt lạnh rồi.
Đi đến, gõ cửa, nàng bắt đầu xin lỗi.
Nhưng là “ xin lỗi” vài lẫn, trong phòng vẫn im ắng, không có ai thắp đèn lên, chứ đừng nói có người vội mở cửa cho nàng.
Kì lạ, căn bản nàng không nghĩ ra được mình nói sai cái gì, vậy thì nhất định là chuyện nhỏ.
Bình thường hắn cũng không phải người keo kiệt, như thế nào nghe xong xin lỗi lại không để ý nàng?
Đối với người đang tức giận phải ôn nhu như gió xuân ấm áp, chờ hắn hết giận xem, nàng sẽ xử hắn…….
Như vậy chính mình nhắc nhở một câu, nàng thử xin lỗi vài lần, không ai để ý nàng.
Rất lạnh nha…….
Gió thổi, Hạ Noãn Ngôn lạnh run người, xem ra đêm nay nhiệt độ giảm rồi.
“ Tôi về trước lấy thêm quần áo”. Bằng không nhất định sẽ bị ốm.
Hạ Noãn Ngôn xoay người, đi được vài bước quay lại, thấy cửa không động tĩnh, cảm thấy có chút kì lạ.
Nàng không phải chưa thấy hắn mất hứng, chẳng qua thấy khả năng điều tiết cảm xúc của hắn quá tốt, cho dù làm hắn tức đến cực điểm, hắn cũng khôi phục trạng thái bình thường, không nên để mặc nàng xin lỗi thế này.
Nếu hắn tức giận đến mức không kiểm soát được lý trí, thì điều đó sẽ đơn giản đi rất nhiều.
Hắn là hoàng thượng, tùy tiện nói nàng đến đây, là có thể đem nàng quăng vào trong đao, làm thế nào lại dùng phương thức đóng cửa hờn dỗi như cô gái nhỏ vậy?