Bây giờ nghĩ lại, câu “trở về đi” này thật đúng là điểm đáng ngờ nhất.
“Ngày mai ta gọi người mang hộ thư đi về hỏi xem”. Gia Cát Mộ Quy cũng bắt đầu nghi ngờ.
”Trăm năm ước hẹn, người Linh tộc đã từng biến mất đều trở về …….”
Hạ Noãn Ngôn để tay ra sau sờ sờ lưng, “Đến thời gian ước định, nhất định sẽ có việc xảy ra, vậy ta tại sao cánh còn không mọc ra?”
Thân là người Linh tộc, mọc cánh cũng là có càng có sức mạnh a!
Nhất là theo như Bạch công tử nói, đợi cánh của nàng khôi phục nguyên dạng, nàng hẳn là cũng có thể tự do sử dụng pháp thuật rồi.
“rõ ràng cánh của Bạch công tử hẳn là biến mất cùng một ngày với ta, của hắn đều một lần nữa mọc ra, vì sao ta không được?“. thật sự là càng nghĩ càng buồn bực.
Gia Cát Mộ Quy nhíu mày nhìn nàng, đột nhiên nói, “Để ta nhìn xem nào“.
A?
Hạ Noãn Ngôn liên tục xua tay, “không cần, ta mỗi ngày đều xem rất nhiều lần rồi, không nhìn ra cái gì cả“.
hiện tại nàng đã hình thành thói quen trước khi ngủ soi gương nhìn thật lâu, mỗi ngày ngóng trông hai vết ấn ký trên lưng kia có thể có biến hóa gì đó.
”Cởi quần áo.” Gia Cát Mộ Quy không để ý tới cự tuyệt của nàng.
”A?”
”không cởi quần áo làm sao thấy?”
”Nhìn không ra cái gì thực mà.......
”Muốn ta ra tay giúp cởi sao?”
”không cần!”
Hạ Noãn Ngôn lập tức nhảy dựng lên, nhảy xa khỏi hắn, “Ta tự làm được“.
Bá đạo!
rõ ràng bình thường rất nhún nhường nàng, nhưng là có đôi khi lại bá đạo ghê gớm!
Căm giận bất bình cúi đầu cởi ra vạt áo, biết rõ hắn chỉ muốn xem ấn ký trên lưng nàng, nhưng hành động này thực dễ làm cho người ta hiểu sai.
Quần áo cổ đại vốn là từng lớp từng lớp cực kỳ phiền toái, vội vàng mở, dây buộc trong áo bị nàng quậy thành một nút chặt.
Khẽ cười một chút, Gia Cát Mộ Quy đem người kéo qua, ra tay giúp nàng.
không khí bây giờ liền càng mập mờ, Hạ Noãn Ngôn nín thở, cầu khẩn chính mình không cần căng thẳng đến mức tim đập quá lớn tiếng.
Đợi một lát nút dây buộc trong áo được mở ra, Hạ Noãn Ngôn lập tức quay lưng lại, hít sâu một hơi, một mạch đem y phục kéo xuống bả vai.