Beta: Phong Lưu Quân
Tiêu Chinh: “Nhưng Bí Ngân…”
“Bí Ngân đã bị tuồn đến nơi không nên đến nhất, cất giấu nữa còn có tác dụng gì?”
“Tôi hiểu điều ngài nói.” Tiêu Chinh nhanh chóng nói, “Thứ tương tự Bí Ngân không chỉ chúng ta có, các quốc gia khác cũng có. Những kỹ thuật này còn thường xuyên cải tiến, mấy đời sớm nhất đã qua kỳ bảo mật từ lâu, chút kỹ thuật quèn này không nhất định phải ôm khư khư. Nhưng bọn họ không thể ép chúng ta giao nộp vào thời điểm này! Họ coi khả năng đặc biệt là gì? Phần tử khủng bố tiềm ẩn à!”
“Tiểu Tiêu,” Cục trưởng Hoàng ngắt lời hắn, “Bí Ngân là niềm kiêu hãnh của chúng ta, không phải nỗi sỉ nhục.”
Tiêu Chinh lớn lên trong gia đình giàu có, bản thân hắn còn phấn đấu đến mức thường xuyên bị nghi là làm hơi lố, từ nhỏ luôn xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ phải chịu cục tức như vậy, nghe Cục trưởng Hoàng nói câu này mà suýt nữa rơi nước mắt.
“Giao cho tôi xử lý.” Cục trưởng Hoàng nói, “Trước kia, tôi không hiểu tại sao nguyên Cục trưởng không chịu chỉ định Cục trưởng nhiệm tiếp theo, nhất định phải điều người thường là tôi đây tới kế nhiệm, giờ…”
Tiếng ông thấp xuống, ông khoát tay nói với Tiêu Chinh: “Chuyện của khả năng đặc biệt các cậu, tôi không nhúng tay vào được, chỉ có thể cho mọi người sự ủng hộ. Đi làm việc của cậu đi, làm việc cậu nên làm, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Tiêu Chinh nhìn ông một lần cuối cùng, rốt cuộc không nói gì nữa, quay người rảo bước ra ngoài.
Hắn chưa kịp lên máy bay trực thăng, Bình Thiến Như của Phòng Khắc phục hậu quả đã thở hồng hộc chạy tới: “Chủ nhiệm Tiêu, Phòng Khắc phục hậu quả bọn em… có, có một phương án…”
Hai chữ “phương án” bị cô ngậm trong miệng, dường như xấu hổ không dám nói ra. Tiêu Chinh dừng bước, hướng ánh mắt hơi kinh ngạc về phía cô.
Bình Thiến Như nuốt nước bọt, dũng khí dốc hết khi đến suýt nữa bị hắn chọc cho rò sạch, đôi chân muốn lâm trận đình công, lén run lẩy bẩy trong ống quần.
Trước khi Tuyên Cơ đến, địa vị của Phòng Khắc phục hậu quả trong Cục Dị khống tương đương với giấy vệ sinh, bình thường chỉ im lặng treo trên ống giấy chờ đợi, chỗ nào cần chùi thì chùi. Giấy vệ sinh không cần có suy nghĩ của mình, chỉ cần làm tốt việc trong phận sự, rảnh thì lo lắng một chút liệu mình có bị bồn cầu thông minh thay thế hay không là đủ rồi.
Một trại tập trung người bình thường và khả năng đặc biệt ăn hại, khả năng đặc biệt ăn hại còn kinh hơn, không cam lòng làm hạng ăn hại, suốt ngày muốn gây chuyện. Chỉ trong vòng hai tháng, cả hai vụ bê bối lớn đều do Phòng Khắc phục hậu quả gây ra, ánh mắt các đồng nghiệp khác nhìn họ đều như nhìn bom hẹn giờ. Mà đúng vào thời điểm thế này, “chỗ dựa” phòng họ còn mất liên lạc. Nhà Chủ nhiệm Tiêu chiếm nửa ngọn núi, mà cả Phòng Khắc phục hậu quả hơn ba mươi người chỉ dám rúc trong một phòng nhỏ – sợ ra ngoài bị ăn gạch. Ngoại trừ nhận mệnh lệnh từ phòng tổng điều hành một cách bị động, không ai dám nói nhiều một câu, đi nhiều một bước.
Bình Thiến Như sợ nhất là tiếp xúc với người như Tiêu Chinh, ấp a ấp úng nói như nhận tội: “Em… em biết bởi vì Lão… đối tượng tình nghi La Thúy Thúy, đội chạy việc bên ngoài bây giờ đều cảm thấy bọn em rất… Đúng vậy, hắn là người của Phòng Khắc phục hậu quả bọn em, cho nên bọn em cũng muốn…”
Tiêu Chinh ngắt lời cô: “Đừng nói lời thừa thãi.”
Bình Thiến Như bị tiếng quát của hắn làm cho cột sống căng cứng, buột miệng phun ra một tràng dài: “Ban đầu, bọn em muốn lắp đặt máy âm vọng khác, rào lại máy của La Thúy Thúy, nhưng Chủ nhiệm của bọn em không có mặt, bọn em không có tinh thần lực đó, thiết bị cũng không đủ, không thể chống lại thực vật trên toàn thế giới. Ban nãy, khi trong tổ bọn em đang thảo luận, đột nhiên nghe nói âm vọng trên thực vật đã biến mất, mấy chục điểm truyền bá âm vọng đã rõ ràng, bọn em cảm thấy đây là một cơ hội, muốn thử xem… có thể lắp đặt thiết bị âm vọng trên mấy vị trí này hay không.”
Tiêu Chinh nhướng mày. Chân mày hắn càng nhếch cao, giọng Bình Thiến Như càng nhỏ lại: “Chỉ… chỉ là muốn thử xem, dù sao cũng không có hại… Em biết bọn em đều chẳng giỏi giang gì mấy, nhưng thiết bị âm vọng cũng không cần người điều khiển, nó có thể tự động phát vài bài nhạc bình tâm tĩnh khí… Năm ấy, khi chế tạo máy này, chúng ta đã đặt riêng một chuyên gia âm nhạc lão thành hệ tinh thần, dùng để giảm bớt áp lực công việc của người chạy việc bên ngoài. Nhưng mọi người đều kiêng dè hệ tinh thần, đều không chịu tới. Chủ nhiệm Tiêu, bọn em có thể thử lắp thiết bị âm vọng ở các điểm năng lượng dị thường, phát những bản nhạc này, nội dung cộng hưởng tinh thần càng đơn giản càng tốt, được không ạ?”
Tiêu Chinh không khỏi sửng sốt. Trong một chớp mắt, hắn đã hơi hiểu sự phẫn nộ và sợ hãi của người thường, thì ra… khả năng đặc biệt cũng kiêng dè âm vọng.
Thấy hắn mãi không lên tiếng, Bình Thiến Như sắp khóc tới nơi, không hiểu sao đám nhát gan trong phòng lại đẩy cô ra làm người phát ngôn. Chẳng lẽ chỉ vì cô từng to gan lớn mật thái bít-tết cho nhân hoàng bệ hạ khi chưa biết chuyện? “Chủ nhiệm Tiêu, đã đến lúc này rồi, phòng bọn em thật sự không còn kẻ phản bội nào khác.”
Tiêu Chinh định thần lại, lấy di động đăng nhập mạng nội bộ, ký tên cho phép điều phối thiết bị âm vọng: “Đi thôi.”
Máy bay trực thăng chở thiết bị âm vọng và những người có khả năng đặc biệt bay đến các nơi.
Ảnh của yêu vương trên Xích Uyên phản ứng được, tung người đuổi theo. Nhưng nửa bay đi của La Thúy Thúy như có cực từ trái dấu với hắn, hắn càng đuổi, nửa người của La Thúy Thúy bay càng nhanh, chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
Bánh kem để dành đã lâu, còn chưa lau tay xong thì tự dưng bị kẻ khác cắt mất một nửa, ảnh của yêu vương nổi cơn tam bành: “Kẻ nào!”
Củng Thành Công nhìn bóng lưng hắn với vẻ lạnh nhạt, ánh mắt hơi mỉa mai. Nhưng trước khi ảnh của yêu vương quay người lại, lão đã lại đổi sang vẻ mặt hoang mang, do dự nói: “Tôi cũng không biết, chắc có người đã làm gì hài cốt chu tước…”
Ảnh của yêu vương nổi trận lôi đình, ngắt lời lão: “Hắn hiến thân cho thiên ma tế, chẳng phải đã chiếm được quyền hành của chu tước từ lâu? Bộ xương mục rữa mấy ngàn năm kia còn tác dụng gì nữa?”
“Trời đất, non sông, nhật nguyệt, âm dương; sinh tử luân chuyển, tương dung tương khắc, những kẻ triêu sinh mộ tử[1] như chúng ta không thể hiểu thấu được.” Củng Thành Công đứng dưới một tán đào núi nở rộ, bình thản nói, “Đã có Xích Uyên, tại sao lại phải có chu tước; thiên linh đã thành khí linh, vì sao chân thân mục mà không chết… Bệ hạ, tôi không biết. Có lẽ là một tiểu yêu hỗn huyết quèn không gánh nổi Xích Uyên chăng? Dù sao thì, ngoại trừ tộc chu tước trời sinh, Xích Uyên chỉ từng thần phục bệ hạ ngài vào ba ngàn năm trước, ngay cả nhân hoàng cũng chưa từng chấm mút được.”
Khi nói những lời này, lão như đã quên “bệ hạ” trước mắt chỉ là ảnh của yêu vương, hoàn toàn coi hắn thành chính bản thân yêu vương tại thế. Ảnh kia hơi khựng lại.
Củng Thành Công lại cúi xuống, nhìn về phía La Thúy Thúy đã bị xé chỉ còn một nửa, than thở đầy ẩn ý: “Trên đời này, có mấy ai xứng với dã tâm của mình?”
“Ngươi nói có lý.” Ảnh của yêu vương trầm tư một lát, đáp xuống đất, đi từng bước tới chỗ La Thúy Thúy, “Di hài chu tước ở núi Bích Tuyền có cấm chế thượng cổ, ai vào cũng phải mất nửa cái mạng, còn khiến pháp lực của người ta biến mất hoàn toàn. Có bản lĩnh làm gì di hài chu tước, chỉ có Thịnh Tiêu và con chim dở chết dở sống của hắn…”
“Nếu có thể lợi dụng cơ hội này diệt trừ họ, ta cũng không phải kiêng dè gì nữa, chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Ảnh của yêu vương nói, đặt tay lên bên vai còn sót lại của La Thúy Thúy. La Thúy Thúy bị chia làm đôi, thế mà vẫn còn ý thức, hắn nhìn về phía ảnh của yêu vương bằng ánh mắt ngập tràn khát khao, trông chờ vị bệ hạ thần thông quảng đại này có biện pháp cứu mình. Xích Uyên vẫn chưa phá, hắn còn đất dụng võ, ảnh của yêu vương cười với hắn, “Yên tâm.”
La Thúy Thúy trầy trật nhếch nửa khóe miệng, làm khẩu hình: “Bệ hạ, cứu…”
Nhưng chưa nói xong, La Thúy Thúy đã bị một làn sương máu bao vây. Hắn thoạt đầu sửng sốt, không biết đây là phép thần thông gì, ngay sau đó kêu thảm không thành tiếng. Số sương máu ấy ngấm vào lỗ chân lông hắn, chui vào chui ra qua thất khiếu còn một nửa. Phiến lá và da trên người La Thúy Thúy đều bị ăn mòn thủng lỗ chỗ, chốc lát sau đã hóa thành một bãi màu đỏ bầy nhầy, bị ảnh của yêu vương nuốt chửng.
Ảnh của yêu vương thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại. Nhất thời, hắn không phân rõ được mình rốt cuộc là ảnh giữ lại ý nguyện của yêu vương, hay là yêu vương mượn thân thể ảnh nhân sống lại. Hắn mơ màng sinh ra ảo giác, dường như mình đã trở về ba ngàn năm trước – nghịch thiên đồ thần, nuốt thần điểu chu tước, được sức mạnh vô song, gây dựng công lao vô tiền khoáng hậu, sắp sửa quân lâm thiên hạ. Đây đều là những điều tiền nhân không dám, không thể làm.
Tất cả sinh linh đều run bần bật dưới chân hắn, không còn ai dám cả gan nói trước mặt hắn rằng: “Đây là đứa con do bệ hạ cùng giao nữ sinh ra sau một lần say rượu loạn tính, giao nữ thường được dùng để ngâm rượu”, cũng không ai dám gọi cái tên “Cửu Thuần” sỉ nhục kia nữa.
Tất cả lá cây bắt đầu vương hơi máu, nơi hơi máu kia đi qua, chiếc lá nào cũng có một nửa bị bám màu gỉ sắt, bao gồm cả xung quanh chiếc vạc đồng thau bên dưới núi Bích Tuyền.
Bắt đầu từ vòng ngoài cùng, dây leo hóa đỏ từng chút một. Tuyên Cơ lại nắm lấy một ngọn dây leo đang mò tới chỗ Thịnh Linh Uyên: “Có phải tốc độ thời gian ở hai nơi không giống nhau lắm, bên trong năm phút, bên ngoài đã qua nửa năm rồi? Sao lá cây đang yên đang lành đã đỏ ngay được rồi, mùa thu đến nhanh thế cơ à?”
Tuyên Cơ cậy mình là “bật lửa”, ra ngoài chưa bao giờ mang bật lửa, lúc này “hết gas”, hắn đâm ngu người.
Ban đầu, đám dây leo đó bị sự hung sát của vũ khí cổ xưa trên người hắn hù dọa, cẩn thận vòng qua hắn, không dám tùy tiện trêu vào. Đấu được mấy chiêu, chúng bắt đầu phát hiện “vũ khí” này là cây kiếm giả không thể rút ra khỏi vỏ, hoàn toàn là làm bộ làm dạng, lập tức không kiêng dè gì.
Máu trên người Thịnh Linh Uyên chảy ra dính đầy chiếc vạc đồng thau, khí đen và ánh vàng như ngọn lửa đan cài, quấn rịt lấy nhau, cả người hắn lún sâu vào trong đó, gần như nửa bước khó rời.
Tuyên Cơ chắn trước mặt Thịnh Linh Uyên, trên người quấn khoảng mười bảy, mười tám ngọn dây leo. Hắn như một con rối giật dây có cấu tạo phức tạp, dây leo muốn phân thây hắn mà tạm thời không kéo nổi; hắn muốn giật đứt dây leo mà tạm thời cũng không có công cụ.
“Khoan đã,” Tuyên Cơ đột nhiên ý thức được điều gì đó, “đây không phải trầu bà à, đâu phải lá phong? Tự dưng nó đỏ cái gì?”
Còn chưa dứt lời, mùi máu tanh nồng nặc thốc vào mặt, một dây leo loang lổ vết máu quặc thẳng tới cổ hắn. Tay chân Tuyên Cơ quấn đầy dây leo, không còn tay đỡ, đang định há miệng cắn thì Thịnh Linh Uyên ở phía sau hắn nhanh chóng niệm một đoạn tiếng vu nhân, trước mặt Tuyên Cơ xuất hiện một tấm chắn mỏng manh.
Song, chú thuật vu nhân là “thần vật” người phàm cũng có thể dùng được, tương ứng với đó, yêu cầu đối với kỹ xảo khắc chú cũng nghiêm ngặt hơn, dẫu cho nhân hoàng tinh thông chú vu nhân, chỉ niệm bằng miệng thì chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ ngăn được dây leo kia một chớp mắt.
Thịnh Linh Uyên: “Tránh ra!”
Tuyên Cơ chợt giãy khỏi dây leo trói tay mình, vừa mới nghiêng mặt đi, dây leo nhuốm mùi máu kia đã đục xuyên tấm chắn của Thịnh Linh Uyên, đập lên vai hắn.
Trang phục mùa đông dày mấy lớp của hắn như làm bằng giấy, tức khắc bị xé rách. Dây leo kia ăn mòn da thịt hắn, để lại một vết thương sâu đến tận xương.
Tuyên Cơ còn chưa kịp kêu, Thịnh Linh Uyên đã bịt đầu vai, rốt cuộc không đứng nổi, trực tiếp quỵ xuống bên cạnh vạc đồng thau.
Tuyên Cơ liếc thấy, nuốt tiếng chửi thề xuống. Con chim ngốc này vừa hít hà vừa vui mừng, rốt cuộc đã bắt được cơ hội trả lại lời nói của Thịnh Linh Uyên: “Hì hì, không đến mức ấy đâu.”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Thứ thiếu đầu óc gì thế này?
“Ta quên mất còn có chú vu nhân.” Tuyên Cơ nói, dao găm linh hoạt xoay một vòng trong lòng bàn tay như biểu diễn tạp kỹ. Hắn nhón một chiếc lá, nhanh chóng khắc lên đó một chuỗi tự phù vu nhân.
Thịnh Linh Uyên: “Khoan…”
Song động tác của Tuyên Cơ cực kỳ lưu loát, Thịnh Linh Uyên chưa kịp nói, hắn đã khắc xong chú một cách liền mạch, đồng thời bắn chiếc lá ấy ra, tự thấy bảnh hết ý.
Ai ngờ lá cây bay ra với tư thế bảnh là vậy, mà vừa bị dây leo múa may điên cuồng đập vào, đã rơi xuống ngay tắp lự, vẻ héo queo.
Thịnh Linh Uyên: “Ngươi thiếu một nét!”
Tuyên Cơ giơ con dao mua để mở bưu phẩm chặn dây leo, đập “keng” một phát lên chiếc vạc đồng thau sau lưng, suýt nữa không thở được: “Đúng vậy, ta… nhận ra rồi…”
Thời gian Tuyên Cơ bắt đầu chăm chỉ là sau khi hắn ý thức được rằng mình thích Thịnh Linh Uyên, hi vọng sớm tu luyện ra thân người, để Linh Uyên chính mắt nhìn thấy hắn một lần. Nhưng lúc ấy, hầu hết những thứ hắn tiếp xúc là phiên bản hỗn hợp của phù thuật và chú thuật nhân tộc, yêu cầu trình độ tu luyện không cao, ít nhất là trình độ tu sĩ nhân tộc có thể đạt tới, lại không rườm rà khó nhớ như chú vu nhân, lấy cái hay của cả hai.
Mà chú thuật vu nhân thuần túy, không cần bất cứ pháp lực nào, hai người họ chỉ tiếp xúc lúc ở Đông Xuyên. Khi ấy, kiếm linh đang tuổi ham chơi nhất, mầm tình chưa nảy, chưa hiểu cái cóc gì, chỉ biết mỗi ăn, chú vu nhân vòng lớn lồng vòng nhỏ đều bị hắn ăn với mật hoa lê rồi.
Thịnh Linh Uyên quả thực không biết nên nói gì hắn cho phải.
Tuyên Cơ: “Ta nghe thấy trong lòng ngươi mắng ta ngực to không não rồi!”
“Ngươi tự mình biết mình là được.” Thịnh Linh Uyên truyền cho hắn một chú vu nhân hoàn chỉnh qua cộng cảm, “Vẽ theo, ngoan.”
Tuyên Cơ: “Đám vu nhân này suốt ngày vòng nhiều vòng như vậy, không chóng mặt à?”
Chú vu nhân chép theo rốt cuộc thành hình, từ Đông Xuyên cổ xưa bay ra, gặp lại ánh mặt trời, đập lên dây leo màu máu giương nanh múa vuốt. Dây leo bỗng chốc tóe tia lửa, nó tức tốc rụt lại như bị phỏng.
Thịnh Linh Uyên sửng sốt, nhớ tới rất nhiều năm trước ở Đông Xuyên, hắn từng thử dạy tiểu kiếm linh một chút chú vu nhân, chưa đầy nửa nén hương, nhóc con ấy đã ngủ chổng vó, đến tối mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, còn cãi cùn: “Ta không có ngủ, đó là… là ngất đi! Đều do đám vu nhân này suốt ngày vòng nhiều vòng như vậy.”
Trong chốc lát này, Tuyên Cơ đã nắm được quy tắc đại khái của chú vu nhân. Mấy thứ này vốn dựa vào suy luận, hắn không theo chú thuật của Thịnh Linh Uyên nữa, trực tiếp dùng mũi dao rạch bàn tay, khắc một chú văn trong lòng bàn tay, bắt lấy một dây leo mà giũ mạnh.
“Uỳnh” một tiếng, trên cả dây leo bùng lên lửa mạnh hừng hực.
Cùng lúc đó, ảnh của yêu vương trên Xích Uyên chợt khom lưng. Hắn còn chưa kịp nắm giữ hoàn toàn một nửa sức mạnh còn lại của chu tước, đột nhiên, ngực bụng hắn quặn đau, một dòng âm trầm tế văn hiện lên trên da hắn.
Một trong ba ma bị hắn nuốt dường như có xu hướng phối hợp với chú vu nhân.
Lúc này, tiếng ù ù ồn ào của máy bay trực thăng vang lên, từ bốn phương tám hướng tới gần đỉnh đầu hắn.
“Không còn xa nữa, tôi có thể cảm nhận được.” Dương Triều vẫn run rẩy liên tục, nhưng lần này lại cầm cự không ngất xỉu.
Người chạy việc bên ngoài tuyến một của chi cục các nơi đều đã nhận được lệnh điều động, từ các nơi chạy đến. Viện nghiên cứu lợi dụng nguồn tiếng vọng bị lộ ban nãy, định vị được vị trí đại khái của kẻ đầu sỏ, Dương Triều chính là thiết bị dẫn đường sống.
Tiêu Chinh “ừ” một tiếng, đôi mắt không rời khỏi màn hình bên cạnh.
Trên màn hình đang chiếu xen tin thời sự: Do chức năng trụ sở chính bị ảnh hưởng, Cục Dị khống quyết định giao nộp Bí Ngân và các tài liệu quan trọng cho ban ngành liên quan bảo quản, đồng thời công khai lịch sử phát minh, sản xuất và sử dụng Bí Ngân ra công chúng xã hội.
Hình ảnh thay đổi, khuôn mặt Cục trưởng Hoàng xuất hiện trên màn hình, bên cạnh dẫn theo Viện trưởng Viện nghiên cứu.
[1] Buổi sáng ra đời, buổi tối lìa đời, chỉ sinh mệnh ngắn ngủi.