Beta: Phong Lưu Quân
Vi Dục vương thấy kẻ đến không thể coi thường, xông lên chém ngay, vốn có ý khoe khoang bản lĩnh của mình, vì thế không giả thần giả quỷ nữa. Nhất thời, không đếm được có bao nhiêu xác chết trẻ con ở trong nước biển đồng thời hóa thành đao kiếm, lưỡi đao sáng loáng như sương, đổ ập xuống đầu Tuyên Cơ.
Hơn một trăm xác chết trẻ con nói chuyện không đồng bộ, tạo ra hiệu quả mồm năm miệng mười, “Thịnh Tiêu, lâu năm không gặp, sao ngươi ngày càng thiếu tâm huyết, nhặt được một tiểu yêu ở đâu, miệng còn hôi sữa, cũng dám cùng ta… a!”
Loan đao trong tay Tuyên Cơ như trăng tròn, chém một nhát, ngọn lửa cuốn ra dài hơn một mét, giống như thân đao không dưng vươn ra một đoạn thật dài. Mà mũi đao còn chưa đến nơi, ngọn lửa như cờ quạt đã đánh giáp lá cà với đao kiếm do đám xác chết trẻ con biến thành.
Khoảnh khắc sắp sửa chạm đến, hoa văn ngọn lửa tựa như sống, bò lên theo những thân đao kiếm đó, hơn một trăm khúc Vi Dục vương xem như “chiếm hời lớn”, tức khắc cảm nhận được hơn một trăm phần phỏng rát, ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Tất cả xác chết trẻ con cùng nhau kêu gào thảm thiết, những đao kiếm đó bắn tóe ra bốn phía như hoa thép, chiếu mặt biển ánh sóng lập lòe, rất là tráng lệ.
“Không thể, ngươi là kẻ nào! Đây là lửa gì!”
“Lửa trừ tà trấn trạch, nhu yếu phẩm cho du lịch lẫn ở nhà, ăn vào tráng dương.” Cổ tay Tuyên Cơ “rắc” một tiếng, hắn tựa như đã co mình mấy ngàn năm, chưa từng dãn gân cốt thoải mái. Hắn cười nhẹ một tiếng, “Thích hợp trợ giúp loại ‘nhi đồng chết toi’ như ngài phát triển chiều cao, muốn thử không?”
Đám có cánh bọn họ, chắc đều có một công năng đặc dị – bất kể miệng ngậm cái gì cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện, bảo sao cắn hạt dưa cũng nhanh nhẹn hơn người ta.
Thịnh Linh Uyên lại sửng sốt, hắn nhớ Tuyên Cơ nói nhã âm không rành lắm.
Hắn vốn là trung tâm bị đám xác chết vây công, đột nhiên bị tiểu yêu này cướp việc, nhất thời không có việc gì làm. Có lẽ là vừa ngấm nước xong lại bị gió biển thổi, lúc này rảnh rỗi, một bên huyệt thái dương hắn bắt đầu không an phận giật giật, dường như là điềm báo trước cho chứng đau đầu phát tác.
Người mắc bệnh đau nửa đầu sợ ánh sáng, đôi cánh còn lóa mắt hơn Phong Hỏa luân của Tuyên Cơ làm hắn khó chịu, vì thế hắn cúi đầu nhìn đi chỗ khác.
Lúc này, Tuyên Cơ cũng đã nhìn thấy người đàn ông bị âm trầm tế văn bao vây trên mặt biển, hắn xoay loan đao, chỉ thẳng người kia. Nơi này có một trăm lẻ tám xác chết trẻ con, hắn cảm thấy trong một lúc không chém hết được, vì thế quyết định chém kẻ không giống với các thi thể khác trước, thử xem hiệu quả thế nào.
Nhưng nhát đao này còn chưa chém xuống, đã nghe Vương Trạch hô lên: “Tri Xuân?!”
Tuyên Cơ hơi kinh ngạc, phút chốc nâng cổ tay lên nửa tấc, loan đao chém ra ngoặt đi một cách cứng nhắc, sượt qua Tri Xuân, chìm xuống nước biển sâu không thấy đáy. “Cái gì?”
Mảnh kim loại trên cổ Yên Thu Sơn nóng rực lên, Cốc Nguyệt Tịch căng thẳng tránh chỗ chảy máu trên người hắn, nửa đỡ nửa đè hắn lại, cảm thấy Đội trưởng Yên run rẩy như một chiếc lá khô sắp rụng, “Đội trưởng Yên, anh bình tĩnh một chút!”
Trong nước biển toàn là xác chết trẻ con, chỉ có một người đàn ông trưởng thành bị âm trầm tế văn bao vây vào chính giữa. Tuyên Cơ nhíu mày nhìn qua, thấy người này ngoại hình không mấy thu hút, ngũ quan nhẹ nhàng dễ chịu, hòa nhã đến mức không có cảm giác tồn tại gì. Nhưng khí chất rất đặc biệt, lúc này, thắt lưng hắn trở xuống đều ngâm trong nước biển, tóc là kiểu lâu ngày chưa cắt trước khi thân kiếm bị hủy, ngâm giữa một đoàn xác chết trẻ con, trên người bọc âm trầm tế văn kỳ quái và đáng sợ như trường bào. Nhưng dù là như thế, trông hắn vẫn rất sạch sẽ.
Dáng vẻ bình tĩnh lại không tranh chấp với đời ấy khiến người ta nhớ tới cây me đất trên ban công buổi chiều, thật sự không giống một thanh đao.
Tri Xuân trong nước biển lẳng lặng nhìn về phía Yên Thu Sơn, mặt mày u buồn, ngập ngừng muốn nói.
Mấy năm nay, hai người họ một chạy ngược chạy xuôi, một bị giam cầm ở tầng sáu mươi dưới lòng đất của Cục Dị khống, tựa như hai hòn đảo nhỏ bị tách ra trong biển thời gian, không thể không càng ngày càng xa nhau.
Thời gian thường sẽ không xóa nhòa những thứ khắc cốt ghi tâm, điều này không sai, nhưng nó sẽ làm vết thương biến thành sẹo, sẽ làm thân xác bằng máu thịt từng ôm hóa thành bia đá, thành bức họa, cũng sẽ hong khô nhung nhớ vĩnh viễn bất diệt thành tiêu bản, giáng hết thảy trong ký ức xuống một bậc.
Hoa tươi rút nước sẽ trở thành hoa khô, nhưng nếu hắt vào một ly nước trong, lại chỉ có thể làm cho hoa khô ướt đẫm thảm hại, không còn sự tươi tắn ban đầu.
Lúc này, gặp nhau dưới màn đêm, Yên Thu Sơn và Tri Xuân cách nhau chưa tới mười mét, đều không biết phải nói từ đâu.
“Chủ nhiệm Tuyên, không phải ông nói mảnh vỡ đao Tri Xuân bị trộm rồi à?” Vương Trạch nói năng lộn xộn, “Hay là.. những tế văn này làm sao… rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Tế văn,” Tri Xuân giống như đã rất lâu không mở miệng, nói rất không lưu loát, bật ra từng chữ, “là do tôi viết.”
Vẻ mặt Yên Thu Sơn như bị người ta đâm một nhát đao.
“Anh viết…” Vương Trạch sững sờ một lát, sau đó hắn cố gắng trấn định, miễng cưỡng “choàng tỉnh ngộ”, “Tao hiểu rồi, lũ chó bọn mày trộm các mảnh vỡ của Tri Xuân, dựa theo hắn làm ra một tên giả mạo, đúng không?”
Nói đoạn, hắn cố ý lớn tiếng cười nhạo, giọng cười nhạt thếch, “Mẹ kiếp quá rõ ràng mà, phải chứ, Đội trưởng Yên! Hắn căn bản không thể là Tri Xuân! Tao nói, đã 2018 rồi, giới ma đầu bọn mày có thể theo kịp thời đại một chút không, sao vẫn là ba cái chiêu cũ của thế kỷ trước… Thẳng thắn đi, mọi người súng thật đạn thật đánh một trận được không! Đội trưởng Yên, anh nói một câu đi!”
Yên Thu Sơn không nói nên lời, ngay cả ánh mắt hắn cũng không di chuyển nổi.
Một bàn tay lạnh lẽo vỗ đầu Vương Trạch, Vương Trạch hơi giật mình.
“Giữa kiếm…”, Thịnh Linh Uyên nói một chữ, sau đó dường như ý thức được mình nói sai, khựng lại rồi sửa, “giữa đao linh và người là có liên hệ, vị Đội trưởng Yên này của các ngươi phân biệt được thật giả.”
“Nếu anh ấy nhận nhầm thì sao? Anh ấy thở còn khó khăn, người lúc thiếu oxy ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, tên đó bây giờ chính là một ‘người bị hạn chế hành động’, biết cái đếch!” Vương Trạch hổn hển nói, “Tri Xuân là vì cứu người mới nhiễm hải độc, hắn mặc dù là thanh đao, mặc dù… cuối cùng thật sự không có biện pháp… cuối cùng mang hắn đi… nhưng hắn cũng là anh hùng, ảnh của hắn bây giờ còn treo trên bức tường liệt sĩ chạy việc bên ngoài của Phòng An toàn!”
Thịnh Linh Uyên lần đầu nhìn thấy cá chép lớn giọng như vậy, huyệt thái dương giật ghê hơn, né sang bên cạnh vài bước.
Hắn cảm thấy nếu nói chuyện quá lớn giọng, thì rất dễ miệng nhanh hơn não.
Trời đất còn không thể lâu dài, huống chi là người. Quá khứ tốt, bây giờ không thể xấu à?
Trái cây ném ở đó hai ba ngày là hỏng, ma đầu nào không phải từ anh hùng biến thành.
“Thân đao của Tri Xuân đã bị tiêu hủy, bọn tôi tận mắt chứng kiến! Cho dù có người có thể trộm hắn đi, bọn họ cũng không thể làm ra một ‘người sống’ nguyên lành! Thân đao tổn hại, đao linh ắt tiêu tán, mấy anh em tra hết tư liệu, chỉ tra được một câu như vậy! Đội trưởng Yên, nhiều năm như thế, anh cho là chỉ mình anh mong sửa Tri Xuân à? Thuẫn phòng hộ khu W tầng sáu mươi dưới lòng đất ba năm không bật, đó là sợ anh không tiện lén trở về thăm hắn, viên quản lý mỗi tháng nhận của em ba điếu thuốc đấy!”
Mấy nhân viên Phòng Khắc phục hậu quả trên ca nô: “…”
Được rồi, “đồng lõa” vụ Tri Xuân mất trộm ra đầu thú rồi.
“Nhìn gì mà nhìn,” Tuyên Cơ dùng khóe mắt lườm mấy đàn em, “đều chưa nghe thấy!”
La Thúy Thúy biết nghe lời, lại gục đầu xuống sàn thuyền “ngất xỉu”; Dương Triều khóc thật lớn tiếng; Bình Thiến Như cúi đầu cạy ngón tay, giả vờ đã tự kỷ rất nhiều năm.
Thịnh Linh Uyên cười nói: “Cũng phải, trẫm… Thật là thế giới vô biên, chuyện gì cũng có, ta cũng rất tò mò, đao gãy làm sao ‘sống lại’ được.”
Tay Tuyên Cơ nắm loan đao siết chặt, hắn đáp trên đuôi thuyền, rốt cuộc thoáng nhìn về hướng Thịnh Linh Uyên.
Người ấy chỉ cách hắn nửa ca nô, mặc quần áo thể thao chẳng ra đâu vào đâu, dáng vẻ như cười như không, giống một giấc mộng không biết thật giả.
Thịnh Linh Uyên vẫy tay xuống mặt nước một cái, một tảng băng nổi bay đến giữa không trung, chính giữa tảng băng là một thanh kiếm. Thì ra khi nãy vừa có mấy xác chết trẻ con lao quá nhanh, bị lửa của Tuyên Cơ “nuốt” trọn, thoát khỏi sự khống chế của Vi Dục vương, hóa thành đao kiếm bình thường, một thanh kiếm trong đó rơi xuống mép thuyền. mấy dòng âm trầm tế văn lập tức lén la lén lút bò ra dưới nước, toan leo lên thân kiếm một lần nữa.
Mới bò một nửa, đã bị Thịnh Linh Uyên đứng ngoài nhìn tức tốc đóng băng.
“Khi nãy ta vẫn luôn nghĩ, Vi Dục vương chết không toàn thây, cho nên sau khi bị âm trầm tế triệu hồi, mới chỉ có thể dựa vào thứ khác hoạt động, nhưng… tại sao lại là đám xác chết trẻ con bị chế thành đao kiếm trong mộ Vi Vân?” Cách lớp băng nổi, Thịnh Linh Uyên vuốt ve thân kiếm kia, “Thú vị, kiếm linh trong đây căn bản chưa tỉnh.”
Không biết làm sao, Tuyên Cơ bỗng thấy không thoải mái, loan đao móc một phát, móc đi thanh kiếm bị đóng băng trong tay hắn.
Thịnh Linh Uyên chỉ cho rằng hắn muốn xem, cũng không để ý, nói tiếp: “Rèn kiếm từ người sống, là một môn học vấn cao thâm, người bị rèn thành kiếm không thể chết quá sớm, cũng không thể quá muộn, thời gian và độ lửa có một chút phối hợp không tốt đều không luyện ra kiếm linh hoàn chỉnh, nếu không binh khí có linh cũng chẳng quý giá như vậy. Lũ trẻ này bị Vi Dục vương giết, Vi Vân vốn đến chậm, gấp gáp bắt tay vào rèn kiếm, lại vừa trải qua đại bi đại nộ, cho dù là ‘thiên nhĩ’, ta cảm thấy hắn chưa chắc có thể một lần luyện ra hơn một trăm đao kiếm linh.”
“Khoan đã, tôi hơi bị loạn não chút.” Cốc Nguyệt Tịch hỏi khẽ, “Nhưng những xác chết nhỏ này có thể chuyển đổi tự do giữa cơ thể người và đao kiếm mà, không phải chứng minh đã luyện thành à?”
“Luyện thành rồi, nhưng có lẽ không phải một trăm lẻ tám kiếm linh.” Tuyên Cơ nhìn thanh kiếm bị đóng băng, lại nhìn Tri Xuân cách đó không xa, “Hắn lúc ấy luyện hóa hơn một trăm đứa trẻ, được hơn một trăm thanh đao kiếm, nhưng thật ra chỉ được một ‘linh’, đúng không? Tri Xuân, chính là anh à?”
Thịnh Linh Uyên cười cười, “Đúng vậy, chẳng trách đao gãy linh bất diệt.”
Vi Vân rốt cuộc không chịu tín nhiệm hắn, trước khi chết không giao thanh đao có linh thực sự kia cho hắn.
Cánh tay Yên Thu Sơn chống mình mềm nhũn. Cốc Nguyệt Tịch không kéo được, hắn đập mạnh lên sàn thuyền, lại vẫn có thể phun ra mấy chữ từ phế phủ chồng chất vết thương: “Anh tại sao… tại sao…”
Tại sao không đến tìm tôi?
Tại sao nhiều năm như vậy, ngay cả một giấc mơ cũng không chịu cho tôi?
“Hải độc của thận đảo đã ăn mòn thân đao của tôi, thân đao lại vỡ, tôi… không nơi để đi, thật ra vẫn luôn đi theo cậu.” Tri Xuân nói khẽ, “Nhưng cậu không nhìn thấy tôi, tôi cũng không biết mình là ai… cái gì cũng không nhớ, chỉ là một ý thức mông lung.”
Chợt một tiếng “tõm” vang lên, Tuyên Cơ cầm không chắc, sẩy tay đánh rơi thanh kiếm bị đông thành băng xuống biển.
“Cho đến gần đây, không đến một tháng… tôi mới dần dần hơi tỉnh táo, có chút cảm giác.”
“Không đến một tháng,” Tuyên Cơ ngắt lời hắn, “cụ thể là ngày nào?”
Tri Xuân lắc đầu, “Không rõ lắm, tôi sống rất mơ hồ, chỉ nhớ ngày đó không nhìn thấy ánh trăng.”
Không nhìn thấy ánh trăng – nếu không phải trời đầy mây, thì là trăng non.
“Chẳng phải chính là ngày âm trầm tế của Tất Xuân Sinh thành công?” Bình Thiến Như nhỏ giọng nói, “Chủ nhiệm, hôm ấy anh đi làm ngày đầu tiên, đến bây giờ còn chưa đầy một tháng, tiền lương tháng đầu của anh còn chưa được trả đâu!”
Tuyên Cơ: “… Cảm ơn cô nhé.”
Vương Trạch đỏ mặt tía tai truy hỏi: “Anh cảm thấy được cái gì?”
“Thân đao của tôi.” Tri Xuân nói, “Ở nơi rất xa, khi có khi không… Tôi vẫn đuổi theo cảm giác ấy, đuổi tới nơi này. Nhưng tôi không vào được, số đao kiếm đó bị thuật pháp rất mạnh phong ấn trong tường.”
Thịnh Linh Uyên phong mộ ho khan một tiếng, vuốt ve cây sáo trúc gãy một nửa.
“Trong lòng tôi không có suy nghĩ khác, ký ức rất lộn xộn, chỉ mang máng cảm thấy có người đang tìm tôi, tôi muốn trở về bên cạnh người ấy… Tôi lao qua lao lại giữa những mộ đạo đó, hô lên với bọn họ… nhưng không ai nghe thấy, những mộ đạo lạnh băng đó cũng không chịu nhường một chút ít, đám tế văn ấy đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi…”, Tri Xuân khe khẽ nhắm mắt lại, “tôi…”