Beta: Phong Lưu Quân
Một con chim sẻ nhảy nhót bay lên đá ngầm, ưỡn cái bụng lông xù, tò mò nhìn mấy người lén la lén lút trước tảng sáng.
“Thuyền chờ chúng ta ở phía trước,” Da Rắn nói, “yên tâm, là thuyền đánh cá có giấy tờ, không ai tra ra có vấn đề, vật tư trang bị trên thuyền đều đầy đủ hết, nếu dùng tiết kiệm, ở dưới nước mười ngày nửa tháng không thành vấn đề.”
Rối gỗ nữ hỏi: “Các anh định mang theo máu giao nhân như thế nào?”
“Dùng mang cá.” Da Rắn trả lời, “Một mảnh lột trên người cổ côn, còn gọi là ‘nhập thủy châu’, hàng thật, trên chợ đen bán ít nhất tám con số, có thể đưa cả một tàu chở khách nhỏ xuống nước, trực tiếp biến thuyền đánh cá thành tàu ngầm, muốn lặn bao sâu thì lặn. Không phải tôi chém chứ, bom nổ cũng không hề hấn gì.”
Rối gỗ nữ ngập ngừng muốn nói, chắc là hơi hoài nghi “côn” trong truyền thuyết rốt cuộc có mang cá hay không, dù sao thì, theo như Trang tử ghi lại, côn Bắc Minh quẫy một phát là có thể hóa thành đại bàng ngay tại chỗ, nghe giống “loài lưỡng cư”, không khéo là chim hay họ có vú.
“Nghe tôi đi, bảo đảm không có vấn đề.” Da Rắn ôm đồm nhiều việc, “Chỉ cần có ‘nhập thủy châu’, rãnh Mariana tôi cũng có thể dẫn các vị đi, huống gì vẫn chưa rời khỏi phạm vi thềm lục địa.”
Con chim sẻ trên đá ngầm nhìn bọn họ chằm chằm, đôi mắt như một đôi đậu đen xinh xắn. Lúc này, Yên Thu Sơn đi ở sau cùng nhạy bén quay đầu lại, mảnh kim loại trên cổ bị mặt trời chiếu lóe ánh sắc lạnh. Ánh mắt hắn nghi hoặc lướt qua chú chim sẻ nhỏ trên đá ngầm, lại tìm kiếm một vòng xung quanh, nhưng không tìm thấy gì cả.
“Sao vậy, Đội trưởng Yên?”
“Không biết,” Yên Thu Sơn nhíu mày, “vừa rồi đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
“Anh có ý gì?” Rối gỗ nữ quay đầu, ngữ khí không tốt lắm nói, “Bà bà đưa bản đồ cho anh, chúng ta thậm chí còn chưa kịp thở, đã lập tức xuất phát, chạy một mạch tới Du Dương. Địa chỉ mộ cao sơn vương tử không nói cho ai khác ngoài anh, anh nói như vậy, là hoài nghi bà bà chúng tôi hãm hại các anh à?”
“Ôi nào, cô gái, đừng nghĩ quá nhiều, Đội trưởng Yên của chúng ta không có ý đó.” Tên mù khéo léo nói xen vào, “Cũng không chừng là tôi và Da Rắn dẫn tới, dù sao đều là người từng lên lệnh truy nã mà.”
Da Rắn vô tâm vô tư nói: “Ai mà chưa lên mấy lệnh truy nã chứ, bao nhiêu năm rồi bọn họ vẫn không bắt được mấy anh em ta. Đội trưởng Yên, đã đến gần rồi, sao anh còn nghi thần nghi quỷ thế?”
Yên Thu Sơn lười tranh cãi vô vị kiểu này, đơn giản không tiếp lời.
Hắn dõi nhìn mặt biển chưa phá tuyến, đột nhiên hỏi: “Tôi còn nghe nói một việc, âm trầm tế Tất Xuân Sinh thực hiện ở Xích Uyên, dùng một ngàn người sống làm vât tế, chị ta tự tay giết.”
Tên mù nhướng mày, tảng lớn tròng trắng mắt lộ ra, như chất liệu thủy tinh đục.
“Thế còn tôi?” Tiếng Yên Thu Sơn rất thấp, gần như sắp bị tiếng sóng nhấn chìm, “Các anh định để tôi cũng giết người à? Tôi…”
“Hiểu,” tên mù khoát tay ngắt lời hắn, vui vẻ hòa nhã nở nụ cười, “nhân viên chính phủ, đại anh hùng chứ gì. Nói thật nhé, Đội trưởng Yên, việc này rối rắm trong đầu anh suốt dọc đường rồi nhỉ? Tôi đã chờ anh hỏi từ lâu, anh không hỏi, tôi còn cảm thấy kỳ lạ ấy chứ. Không phải đã giải thích với anh rồi sao? Tất Xuân Sinh mở đầu âm trầm tế, nhưng ma đầu chị ta triệu hoán, và tộc trưởng vu nhân sau đó, đều chưa thể thực hiện hiệp ước thành công, cho nên chúng ta cũng không cần thêm vật tế mới. Ngược lại nếu anh dừng ở đây, những người chết lúc trước mới xem như chết uổng.”
Yên Thu Sơn thản nhiên gật đầu, “Biết rồi.”
Thật ra trong lòng hắn còn do dự – “dịch vụ hậu mãi” của âm trầm tế tốt như vậy sao? Quả thật đã vượt qua đại đa số nhãn hàng quốc tế.
Vả lại, cho dù những người đó không phải tự tay hắn giết, nhưng hắn lợi dụng những mạng người vô tội không thù không oán này vì nguyện vọng cá nhân của mình, dường như hắn cũng không hề trong sạch.
Tên mù không có mắt, nhưng trong lòng sáng rõ, nghe lời nghe âm đã cảm thấy được sự chần chừ của hắn, không khỏi cười khẩy trong bụng, nghĩ thầm: “Đám ngụy quân tử này cũng vừa lắm, đã ‘bỏ sáng theo tối’ rồi còn nhìn trước ngó sau, tự mình tiêu hao. Ăn no rửng mỡ mà.
“Hạng khốn nạn âm hiểm giả dối đê tiện vô sỉ, mạng cùi là mạn;, người tốt hiệp can nghĩa đảm như trời quang trăng sáng, cũng là một mạng, mạng này so với mạng kia không hơn cái gì, cũng không kém cái gì, anh cảm thấy công bằng không?” Tên mù chậm rãi nói, “Đội trưởng Yên, năm ấy mấy ngư dân suýt nữa hại chết anh sau đó bị xử mấy ngày? Người ta đã ra lâu rồi, vợ con đề huề, còn anh? Đừng trách tôi nói chuyện thẳng, hi sinh vì đại nghĩa, đó gọi là anh hùng, muôn đời tán dương, cửu tử bất hối. Nhưng anh hi sinh lại vì cái gì? Chỉ vì cứu mấy tên ngu lòng tham không đáy kia? Hạng người này còn sống, có ích lợi gì cho xã hội? Ha, tôi cũng thấy không đáng thay anh.”
Câu này như một lưỡi dao sắc lẹm, thọc thẳng vào ngực Yên Thu Sơn.
Hắn không biết đã chất vấn mình bao nhiêu lần, tại sao năm đó phải sính anh hùng? Bởi vì hắn là người phụ trách “đội chạy việc bên ngoài hàng đầu” của Cục Dị khống, hắn phải vĩ đại quang vinh chính xác, phải luôn luôn cao thượng, giống như vô dục vô tư vô nhân tính ư?
Ngoại trừ một sọt “vinh dự” bán đồng nát cũng không được ở trong nhà, hắn anh hùng được kết quả gì?
Ai theo hắn thì người đó xúi quẩy.
“Anh muốn làm người tốt của anh, chúng ta chia tay tại đây, tôi trở về lĩnh phạt của chủ nhân.” Tên mù nói, “Còn nếu anh muốn không để mình hối hận nữa, thì mau đi, đừng chờ trời sáng, lắm người nhiều mắt.”
Yên Thu Sơn vô thức nắm mảnh kim loại trước ngực, không nói gì nữa.
Nhóm người đi lên một chiếc thuyền đánh cá cũ nát, nhanh chóng lái đến Nam Hải.
Con chim sẻ đang nhìn họ trên đá ngầm phút chốc bay lên không, trong mắt có từng luồng khí đen bốc ra. Cùng lúc đó, những gì nó “nhìn thấy” và “nghe thấy”, truyền mười mươi đến chỗ Thịnh Linh Uyên.
Đây là một “khôi lỗi thuật” bản đơn giản hóa.
Con rối mà khôi lỗi thuật tinh diệu nhất khống chế, có thể khiến người đầu ấp tay gối cũng không phân biệt được thật giả, ngay cả thói quen chi tiết nhất, tâm tư yếu ớt nhất cũng có thể mô phỏng cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng thần kỳ, sau khi Đan Ly chết đã hoàn toàn thất truyền.
Thịnh Linh Uyên giơ tay, để chim sẻ đậu vào lòng bàn tay mình. Hắn nhẹ nhàng phất tay qua đầu nó, giải thuật pháp, thả chim ra, không khỏi thở dài. Hắn học nửa đời, chỉ học được sơ sơ – tạm thời để động vật không có linh trí làm tai mắt một chút, bản thân mình còn không thể rời khỏi quá xa.
Người đời đều truyền rằng hắn tâm cơ vạn ngàn, nhưng so với người kia, có lẽ hắn chỉ xứng làm một tay đấm vũ đao lộng kiếm.
Có điều…
Thịnh Linh Uyên bất đắc dĩ nghĩ: “Côn có… ‘mang cá’ từ khi nào?”
Yêu khí trên người tên mù lại khá đậm, thậm chí át nhân khí, Thịnh Linh Uyên nhận ra đây là một con du du[1].
Du du thỉnh thoảng cũng sẽ bị liệt vào “mãnh thú”, nhưng thật ra không có nanh vuốt sắc bén, chỉ là không may mắn lắm, vừa xuất hiện là đại diện cho điềm xấu, đơn giản là khiến người ta ghét thôi, chứ nguyên hình không khác chó là mấy.
Về phần mấy kẻ còn lại, kẻ chém gió mình có thể qua lại tự do nơi biển sâu, là cá chạch lai tạp, tổ tiên có lẽ còn chưa từng rời khỏi hồ nước, cũng không sợ gió lớn đứt đầu lưỡi.
Một con rối da người giật dây, làm rất ẩu.
Người họ Yên có chút quan hệ với Ty Thanh bình kia mặc dù khá nhạy bén, nhưng huyết thống rất tạp, còn loãng hơn hậu duệ của thú lôi trạch, cơ bản đã là người phàm.
Chó, cá chạch, đồ chơi, người phàm… chỉ bằng mấy kẻ này, cũng muốn lẻn vào mộ cao sơn vương tử?
Thịnh Linh Uyên cảm thấy khó lòng tưởng tượng – dù sao thì mộ cao sơn vương tử là do hắn tự tay phong.
“Kẻ mù này không rõ tên thật, tội phạm truy nã cấp A, cực kỳ nguy hiểm, biệt danh Vảy Mắt Bạc, là hạng liều mạng tàn ác. Mặt bỏng biệt danh Da Rắn, trơn tuột, dị năng hệ thủy, tự xưng chỉ cần là ở dưới nước thì không ai có thể bắt hắn. Ả che mặt – nếu tôi không nhận sai – chắc là ‘thị nữ Thiên Quỷ’ bên cạnh Ngọc bà bà, không ngờ bà già đó cũng tham gia vào. Thêm một Đội trưởng Phong Thần I tiền nhiệm.” Sắc mặt Vương Trạch nghiêm trọng hiếm thấy, “Không dễ xử lý đâu. Tôi không biết sếp bọn tôi… Đội trưởng Yên tại sao lại đi với đám người này, nhưng… Chủ nhiệm Tuyên, tôi bây giờ có cảm giác không tốt lắm.”
Phong Thần I hành động thần tốc, sau khi nhận được tin tức của Tuyên Cơ, lập tức bắt đầu điều tra.
Mảnh vỡ của Tri Xuân là do ai trộm đi thì tạm thời chưa có manh mối, nhưng trộm Tri Xuân chắc chắn là vì Yên Thu Sơn, bởi vì trừ hắn ra cũng chẳng còn ai khác để ý.
Phong Thần I, từ Đội trưởng đến thành viên đều không hề thiếu thông minh như thoạt nhìn. Vương Trạch đi theo Yên Thu Sơn nhiều năm, biết hầu hết các thói quen của hắn, mấy năm qua vẫn không nói gì, cũng chỉ là không muốn để người khác quấy rầy Đội trưởng Yên của họ, chứ thật sự muốn tra, trong vòng hai mươi tư giờ, họ đã tìm được hành tung của Yên Thu Sơn.
“Đội trưởng Yên từng đề cập, Tri Xuân là thanh đao tổ truyền nhà họ, đao linh chưa từng thức tỉnh, cho đến một lần, khi anh ấy hồi còn trẻ ra ngoài quá chén, đạp xe về nhà ngã xuống sông, Tri Xuân mới lần đầu tiên xuất hiện. Đó là nơi hai người họ gặp nhau lần đầu. Thứ năm tuần trước là ngày giỗ Tri Xuân, anh ấy chắc phải ở quê, tôi đã nhờ người mở camera thị trấn bản địa, quả nhiên tìm được anh ấy.
“Chúng tôi truy tung chiếc xe thuê này, phát hiện anh ấy sau khi rời khỏi quê đã đi Bồng Lai, bí mật gặp Ngọc bà bà, sau đó hành tung trở nên bí ẩn, trên đường vừa đi vừa đổi xe, còn dùng giấy tờ giả… Những người có thể làm giả giấy tờ cho anh ấy tôi đều biết, gọi điện thoại một vòng là hỏi ra.
“Sau đó họ xuôi về nam, hôm qua tới Du Dương, nghỉ lại ở một khách sạn nhỏ, chính là khách sạn bên kia.” Vương Trạch chỉ cho Tuyên Cơ.
Tuyên Cơ là chạy thẳng từ Xích Uyên tới, gặp họ ở Du Dương. Mấy người của Phong Thần I và Phòng Khắc phục hậu quả mở cuộc họp ngắn trong quán cà phê đối diện khách sạn, “Bây giờ chiếc xe ấy biến mất, tôi đã nhờ bạn bên công an tra hệ thống camera trên đường ở khu vực gần đó, khoảng bốn giờ rưỡi rạng sáng hôm nay, bọn họ đi đến bờ biển, lên một chiếc thuyền đánh cá… Ôi, Chủ nhiệm Tuyên, ông không sao chứ, sắc mặt khó coi thế?”
Tuyên Cơ như mấy ngày không chợp mắt, thần thái trong mắt đều tối đi, hắn khoát tay, day mạnh ấn đường, “Không sao, mấy ngày nay đi liên tục, trên đường đến còn đụng một ‘đại gia đình’ xúi quẩy, trên máy bay gặp một ổ ‘phần tử khủng bố’ dưới mười tuổi, khiến tôi đến giờ vẫn còn ảo thính.”
Trương Chiêu hỏi: “Anh nói thế nào? Chúng ta liên lạc với trụ sở chính chứ?”
“Từ từ đã,” Tuyên Cơ lắc đầu, “Tri Xuân chính là mất ở trụ sở chính, bên đó lắm người nhiều mắt, chúng ta xem tình hình trước rồi tính tiếp. Lão Vương, ông là hệ thủy, xuống biển thì thế nào?”
“Không ổn,” Đội trưởng Vương nói, “nếu không năm ấy cũng chẳng để Tri Xuân xảy ra chuyện, có thể là do lượng muối trong nước biển, vừa xuống biển là khả năng đặc biệt của tôi suy giảm.”
Cũng phải, cá chép là cá nước ngọt, cá chép châu Phi cũng thế thôi.
Tuyên Cơ hơi trầy trật nhớ lại, “Tôi nhớ có một số thuật pháp có thể dùng dưới nước, gì ấy nhỉ…”
Hắn nhíu mày, không biết tại sao, vừa ra khỏi Xích Uyên, hắn bắt đầu xây xẩm mặt mày. Quả nhiên, công việc còn khiến thận hư hơn cả phim cấp ba.
Đám con nít quỷ gặp phải trên máy bay kia càng đổ dầu vào lửa, lúc này bên tai hắn lại mơ hồ vang lên tiếng khóc chói tai của trẻ con… Tuyên Cơ bực dọc nghĩ: “Sớm biết vậy còn không bằng tự mình bay qua, rốt cuộc đến khi nào công ty hàng không có thể mở một đường bay riêng cho con nít đây?”
“Tôi không tỉnh táo lắm, chờ, chờ tôi đi gọi một ly cà phê nữa.” Nói đoạn, Tuyên Cơ đứng dậy. Đột nhiên, trong đầu hắn có dây thần kinh run mạnh, quán cà phê phủ kín ánh mặt trời nhanh chóng tối đi, trước mắt hắn tối sầm.
Mọi người đều bị hắn dọa hết hồn, ngay cả cái giọng oang oang Vương Trạch cũng như bị cái gì đó chặn bên ngoài, mơ mơ hồ hồ. Tuyên Cơ cảm thấy mình rơi vào một nơi tối om, giơ tay không thấy năm ngón.
Tiếng trẻ con khóc càng chói tai, đó tuyệt đối không phải là khóc quấy bình thường, giọng trẻ con rát bỏng cổ họng. Ngay sau đó, Tuyên Cơ bắt đầu thở không ra hơi, hắn ngạc nhiên phát hiện, tiếng khóc kia do chính hắn phát ra.
Hắn dường như chìm trong lửa mạnh, thiêu đốt, giày vò, lăn qua lộn lại, giãy không ra, cũng không chết được.
“Đừng khóc,” lúc này, có một giọng trẻ con yếu ớt vang lên bên tai hắn, “đừng, đừng… khóc, khóc mệt sẽ không còn sức, sẽ bị bọn họ… sẽ bị nuốt… ư…”
Lời nói của đứa bé kia bị tiếng rên rỉ cắt ngang, cậu bé khó khăn dừng một lúc. Trong chắp mắt ấy, Tuyên Cơ nghe thấy trong tiếng thở dốc của cậu bé có âm thanh nghẹn ngào, nhưng lại lập tức dằn xuống.
Đứa trẻ này lại đang thử hít thở chậm hơn để giảm bớt đau đớn, bình tĩnh phát sợ.
Tuyên Cơ bỗng nhiên có cảm giác, không có nguyên nhân, nhưng hắn biết – hắn và đứa trẻ kia đang chia sẻ cùng một kiểu đau đớn.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, hắn liền sốt ruột, bởi vì tiếng bé trai ấy nghe quá non nớt, hẳn là trẻ em trước tuổi đi học.
“Luyện mình thì luyện mình, tình huống này lại là sao?” Tuyên Cơ nghĩ, “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên hết hiệu lực rồi à?”
“Nóng quá…” Bé trai kia yếu ớt rên một tiếng, lập tức lại cố dằn thanh tuyến run rẩy xuống, ra vẻ trấn tĩnh nói, “Hay là Linh Uyên ca ca… kể mấy câu chuyện mát mẻ cho ngươi nhé.”
Không phải, chờ đã!
Bạn nhỏ, em nói em là ai? Ca ca gì?
Tuyên Cơ sắp hoài nghi tai mình bị ảo thính chấn ra bệnh rồi.
“Truyền thuyết kể rằng Bắc Minh có biển… băng tuyết phủ quanh năm, nước biển phía dưới không biết sâu bao nhiêu, trông như một vùng đen kịt… Đi thuyền trong đó cực dễ bị mất phương hướng, nếu có bạn bè tới tìm, sẽ xin nhờ giao nhân canh ở bên bờ Bắc Minh xuống biển tìm kiếm. Giao nhân mặc dù không có linh khiếu, nhưng giàu tình cảm nhất, hễ nhờ là sẽ giúp… họ có thể nói chuyện với nước biển, chỉ cần cho họ xem bức họa của người lạc đường, mất thêm dăm ba ngày dạy họ học tên người lạc đường, là có thể kêu nước biển giúp đỡ tìm người… Hôm nay lão sư mới dạy ta một câu tiếng giao nhân, rất thú vị, để ta nói cho ngươi nghe…”
“Sao Chủ nhiệm Tuyên nóng thế, anh ta sẽ không tự cháy chứ, cứu mạng! Tôi là vật dễ cháy! Tôi không thể tới gần lửa!” La Thúy Thúy hoảng sợ trốn ra sau Đội trưởng Vương, trên một đoạn cổ tay lộ ra của Tuyên Cơ, da đột nhiên đỏ ửng, khô quắt như thể bị thứ gì đốt bỏng.
Đội trưởng Vương giật mình, vội vàng xắn tay áo hắn lên, nhưng cánh tay kia lại khôi phục như lúc ban đầu.
“Tiếng giao nhân…” Tuyên Cơ hé mắt ra, thì thào nói.
Tại Nam Hải, dưới mặt nước, xuyên qua mấy đôi mắt cá, Thịnh Linh Uyên nhìn thấy cá chạch kia quả thật lấy ra pháp bảo của hắn. Thứ ấy màu trắng ngà, cuộn lại thành một quả cầu, mặt ngoài sáng bóng như trân châu, mềm mại như tơ, nhưng rất bền, có thể trải ra từng tầng thành một mảnh dẹp khoảng một trượng vuông, mỏng như cánh ve vậy.
Quả thật giống một miếng mang cá.
Thịnh Linh Uyên nhìn nó, cảm thấy mới mẻ. Thứ này hắn chưa nghe bao giờ, chắc hẳn là hậu nhân làm, rõ ràng là rất có tài, lại cứ phải chụp cho nó một lai lịch thượng cổ nói không thông, cũng không biết là muốn gì.
Nhân hoàng cảm thấy lạ lẫm, chắc chắn sẽ không tự mình mạo hiểm, bởi vậy lúc này Thịnh Linh Uyên chỉ ở bên nhìn, xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Hắn thấy cá chạch gom số máu giao nhân kia và người của họ lại một chỗ, chụp “mang cá” ấy lên đầu mọi người. “Mang cá” tựa như voan mỏng, trùm nhẹ tênh lên thân thuyền và người, lập tức “tan chảy”.
Trên thân người, lọ đựng máu giao nhân, thuyền… được mang cá che đều lóe lên màng sáng bóng màu trân châu ấy. Sau đó, cả thuyền lẫn người trượt xuống nước, thế nhưng chỉ tạo thành một chút gợn sóng rất nhẹ.
Sau khi thuyền chìm xuống nước, tất cả mọi thứ đều đi ngược lại với quy luật vật lý – ổn định tại chỗ, bất kể nặng nhẹ đều không nổi lên. Mấy người đều có thể hoạt động tự do, còn có thể hít thở. Họ sờ người mình, nước chảy qua kẽ hở quần áo, song không hề dính ướt quần áo, giống như không khí bình thường.
“Chúng ta còn có thể nói chuyện à?” Rối gỗ nữ dè dặt hỏi một câu.
Mấy người kia đều nhìn sang ả, ả phát hiện tiếng của mình lại không khác gì trên bờ, chỉ là tiếng nước ùng ục bên tai hơi làm nhiễu.
Rối gỗ nữ thán phục, rốt cuộc đã tin – côn thật sự có mang cá!
“Lối vào mộ cao sơn vương tử là một trận pháp ngũ hành.” Rối gỗ nữ nói, “Đi theo bản đồ, không được sai dù chỉ một bước, bà bà nói, đây là phong ấn cao thủ thời cổ thực hiện, sai một chút cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Thịnh Linh Uyên bật cười – lối vào có thể có nguy hiểm gì? Có nguy hiểm cũng sẽ không vẽ trên bản đồ.
Hắn ung dung tìm một chỗ trên đá ngầm ngồi xuống, vừa hóng gió biển vừa xem mấy người kia thận trọng vòng qua vòng lại ở lối vào, lấy trong túi ra một cây trúc dài và dao khắc, bắt đầu vót sáo – bộ quần áo này không hợp ý chút nào, duy chỉ có túi rất tiện, túi hai bên thân trên còn có một đôi gọi là “khóa kéo”, kéo lên là có thể gắn kín.
Ban đầu, Thịnh Linh Uyên cho rằng trên người phơi ra một đống túi là bất nhã, chẳng khác nào ăn xin, mấy ngày nay quen rồi, còn cảm thấy rất tiện, cái gì cũng đựng được.
Mấy người dưới nước hết sức căng thẳng, bởi vì trận pháp ở lối vào thật sự quá phức tạp, họ lái thuyền nhỏ qua lại một trăm tám mươi vòng quanh đó, hoa hết cả mắt, không biết là ai thiết kế thất đức như vậy. Đi vòng tròn khoảng hơn một tiếng, rối gỗ nữ nói: “Thành công rồi!”
Mấy người nín thở, thấy đáy biển bắt đầu chấn động, một đồ đằng thật lớn lõm vào, để lộ một lối đi đen ngòm.
Da Rắn: “Nhìn đi! Tôi đã bảo mà!”
Ngay cả tên mù cũng hơi vui mừng ra mặt. Đúng lúc này, cửa hang đột nhiên “keng” một tiếng, đao quang kiếm ảnh chém xuống đầu mấy người trên thuyền.
Sáo trúc trong tay Thịnh Linh Uyên đã thành hình, hắn thổi vụn trúc đi, thử mấy âm, “Chào mừng, chiêu đãi không chu đáo, để các vị phải hoảng sợ rồi.”
[1] Du du là một loài thú thượng cổ, trong Sơn Hải Kinh ghi lại, nó giống ngựa, mắt dê, bốn sừng, đuôi trâu.