Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ bị ánh sáng lướt qua trang giấy làm lóa mắt một chút, “Ngươi là…”
Tâm trạng hắn hơi phức tạp, Vũ Đế đã dẹp yên họa loạn mà cha anh gây ra, tuy rằng là dùng giết chóc chấm dứt giết chóc, nhưng hắn lấy sức bản thân trấn áp lũ yêu ma múa may quay cuồng, chém yêu vương, dựng cột mốc biên giới, thành lập Ty Thanh bình, để đa số người… và không phải người, từ đây có nơi trú chân.
Thiên thần trong truyện chỉ biết hi sinh, để quần ma chia nhau ăn thịt.
Có thể trấn áp được quần ma, chỉ có ma đầu hung ác và đáng sợ hơn quần ma.
Xét theo giá trị quan của người đương đại, Thịnh Tiêu chắc chắn không thể coi là người đạo đức cao thượng gì, nhưng những việc hắn từng làm lúc sinh thời, từ lâu đã vượt khỏi phạm vi đánh giá đạo đức.
Nếu người đáp lại âm trầm tế văn dưới Xích Uyên đích thực là Thịnh Tiêu…
Tuyên Cơ mở đầu câu chuyện mà không nói tiếp, nhưng nỗi lòng phức tạp của hắn đã sớm lọt toàn bộ ra ngoài, không ngăn được Thịnh Linh Uyên “nghe thấy”.
Thịnh Linh Uyên dừng một chút, nói: “Không nhớ nữa.”
Tuyên Cơ: “Ngay cả mình là ai cũng không nhớ? Vậy ngươi nhớ được những gì?”
“Một số việc nhỏ rất lộn xộn và vụn vặt,” Thịnh Linh Uyên nói, “nhưng mà đôi khi nhìn thấy một số việc, cũng có thể nhớ ra chút gì đó, ví dụ như nhìn thấy mấy người các ngươi, ta nhớ tới Ty Thanh bình.”
Tuyên Cơ đang thử tìm kiếm sự hoài niệm trong câu nói này, lại nghe thấy trong lòng Thịnh Linh Uyên toát ra lời dè bỉu không hề có cảm xúc: “Đều là ty tạp chủng như nhau, nhưng may mà Ty Thanh bình không lắm hạng ăn hại như vậy.”
Dè bỉu xong, Thịnh Linh Uyên biết mình không giấu được tâm sự, lại khách sáo xin lỗi: “Thất lễ.”
Tuyên Cơ: “…”
Có cần trả lời là không sao không?
Câu “không nhớ rõ” của ma đầu không hề là nói dối, Tuyên Cơ tin, vì thế hắn cảm thấy mình thật là thiệt thòi – cùng bị bới hết đại não, cụ kia cái gì cũng không nhớ, bên phía mình thì mấy việc phải gió từ thuở chơi nước tiểu với bùn[1] đều rõ mồn một.
“Cái gì với bùn?” Thịnh Linh Uyên hiếm thấy có vài phần chần chừ, “Ồ… tục lệ của tộc các vị thật là cao nhã thú vị.”
Tuyên Cơ lập tức để đầu óc trống không, quyết định chuyên tâm làm một bình hoa cơ ngực bự, não không nếp nhăn.
Máy bay hạ cánh trong lúc hai người đang thi nhau thừ ra.
Đối tượng điều tra Quý Thanh Thần – cũng chính là kẻ râu mép tế phẩm cuối cùng, địa chỉ thường trú là tại một tỉnh trên đất liền, “trùng hợp” là đồng hương của cậu bé bị bươm bướm kính hoa thủy nguyệt ký sinh.
Nghề nghiệp ngoài mặt của người này là một hot blogger không hot lắm, thân phận thật sự là dân bịp bợm giang hồ.
“Chủ nhiệm Tiêu đã gửi tư liệu đến rồi.” Bình Thiến Như ôm máy tính xách tay nói, “Quý Thanh Thần, sinh ra ở bản địa, học đến cấp ba, do đánh nhau nên bị nhà trường đuổi học, sau đó chạy đến tổ chức bán hàng đa cấp làm một thời gian, mới làm đến trung tầng thì tổ chức đã bị tố cáo đóng cửa. Xong rồi hắn lại làm công một thời gian trong cửa tiệm văn hóa dân gian, có thể là được gợi ý từ đó, hắn bắt đầu đắm chìm vào ‘huyền học’. Bán phương thuốc dân gian, xem tướng số… cái gì cũng từng làm, tích lũy không ít kinh nghiệm lừa lọc bịp bợm. Mấy năm nay internet phát triển, hắn lại bắt đầu quay clip săn tìm cái lạ.”
Tuyên Cơ gật đầu, nghe rất rõ ràng, muốn coi như gió thoảng qua tai cũng không được – bởi vì Bình Thiến Như cứ nói một câu là vị kia trong kiếm học theo một câu, học giống y hệt, “đọc theo” xong còn dùng tốc độ gấp ba đọc lại một lần cả đoạn từ đầu đến cuối, có thể trở thành điển hình chăm chỉ của học viện ngoại ngữ.
Có thể nói, đã cho Tuyên Cơ nghe ba lần chuyện quan trọng.
Hai người chẳng ai dám nghĩ ngợi lung tung, ngay cả suy nghĩ bình thường có thể tránh được thì tránh, đầu óc nhàn rỗi không có việc gì làm, vì thế một chăm chỉ luyện tập tiếng phổ thông, một cắm đầu vào công việc, chuyên tâm đọc thầm tài liệu về mục tiêu điều tra.
“Còn nữa, Chủ nhiệm Tiêu nói, lần này chúng ta đến đây, đồng nghiệp Cục Dị khống bản địa không mấy người có thể phối hợp, thế nên Tổng cục đã giúp chúng ta liên lạc với cơ quan công an bản địa, chỉ nói điều tra ‘đầu độc lừa đảo’ là được rồi.”
Tuyên Cơ mở miệng hỏi ngay: “Tại sao?”
Bình Thiến Như lấy làm lạ nhìn hắn một cái, hoài nghi lãnh đạo miệng nhanh hơn não, “Sếp quên rồi à, đồng nghiệp địa phương đều đã tiếp xúc với đứa trẻ bị lây nhiễm kia, bây giờ đều cách ly rồi.”
“Được rồi,” Tuyên Cơ nói, “Lão Tiêu còn nói gì không?”
“À, anh ta còn nói, ‘Nếu không tra được gì trên người Quý Thanh Thần này, ông cứ rửa sạch cổ chờ đó cho tôi.’”
Thịnh Linh Uyên đọc theo một lượt, phát âm tròn vành vạnh, “Nếu không tra được gì trên người Quý Thanh Thần này, ông cứ rửa sạch cổ chờ đó cho tôi.”
Tuyên Cơ: “…”
Tuyên Cơ thật sự có phần không chịu nổi, bèn nói thầm trong lòng với Thịnh Linh Uyên: “Hai ta có thể hơi bình thường một chút không? Không thì thử thẳng thắn với nhau? Ta cảm thấy, người sống trên đời, không có việc gì là không thể công khai, đúng không?”
Hắn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên đã nghe thấy trong bụng tiểu yêu này không khống chế được phun ra một câu: “Mới là lạ.”
Thế là ma đầu cũng cười tủm tỉm đáp một câu ngoài miệng: “Không sai, ngươi nói có lý.”
Cùng với đó là suy nghĩ “Có cái rắm”, đóng gói đập lại.
Cuộc trao đổi đàm phán ngắn ngủi rạn nứt, hai vị này lại đành phải tháo dỡ bộ não, thi nhau làm thiểu năng.
“Lần trước theo hắn đến hẻm núi Xích Uyên, đều là những người đến lúc ấy hắn mới tụ tập, có streamer khác, còn có người theo góp vui, đã đưa đến Cục Công an bên Xích Uyên, tra hỏi kỹ càng, những người này không quen thân gì với râu mép cả.” Bình Thiến Như nói tiếp, “Cả đám người tung hô hắn trên mạng nữa, em đã điều tra sơ qua rồi, tuy rằng cũng đều ra vẻ thần bí, nhưng hình như đều rất giàu, em cảm thấy không giống dân lừa đảo lắm.”
Tuyên Cơ thuận miệng tiếp lời một câu: “Tôi biết, những người đó vốn không phải là dân lừa đảo.”
Bình Thiến Như và Thịnh Linh Uyên đồng thời mở miệng:
“Tại sao?”
“Làm sao thấy được?”
Tuyên Cơ bị hai người bọn họ hỏi ngớ ra.
Thịnh Linh Uyên không hiểu “dân lừa đảo” có nghĩa là gì, cũng không cảm thấy hứng thú đối với việc những người đó ai là ai. Điều thu hút sự chú ý của hắn, là Tuyên Cơ vừa nói một câu phán đoán, nhưng lúc nói trong lòng không suy nghĩ gì cả.
“Chẳng phải rất đơn giản sao,” chắc là La Thúy Thúy cảm thấy mình ở trên máy bay biểu hiện không tốt, vội lộ mặt trước lãnh đạo, vội vã xáp lại nói, “dân lừa đảo như bọn này, nếu lừa đảo thật thì sẽ không thường xuyên lên mạng. Cư dân mạng bây giờ lợi hại lắm, để lại một chút dấu vết cũng có thể bị điều tra ra, chẳng phải là xong phim luôn.”
Tuyên Cơ lơ đãng đáp một tiếng: “Ừm… đúng.”
Thịnh Linh Uyên đồng thời phát hiện – câu phán đoán thuận miệng đề cập kia của Tuyên Cơ giống như là trực giác, hoặc là nhận thức cố hữu, đến từ kinh nghiệm của chính hắn, không cần “qua đầu óc” suy nghĩ kỹ càng tiền căn hậu quả, đã có thể buột miệng ra.
Cho nên Thịnh Linh Uyên không “nghe thấy”.
Điều này chứng minh, hai người họ chỉ có thể nghe thấy hoạt động ý thức tầng rất ngoài của nhau, cũng chính là chuyện trong lòng đang suy nghĩ rõ ràng. Còn tư duy logic được che đậy dưới phán đoán mau chóng dựa trên trực giác, tiềm thức, loại hoạt động tâm lý mà bản thân không chú ý cũng không phát hiện này, thì họ không “nghe” thấy.
Nghĩ thông điểm này, phản ứng của hai người tương đối nhất trí, lập tức tự điều chỉnh tâm thái, dùng cùng một chiêu – nói một cách đơn giản, chính là “đại pháp nghĩ mọi việc theo hướng tốt”.
Việc này không khó, con người khi gặp áp lực không thể chịu được, phần lớn sẽ dùng đến chiêu này – tạm thời gạt bỏ lý trí, không suy nghĩ tất cả các chuyện tiêu cực, dựa vào một hơi trong lòng chèo chống qua cửa ải khó khăn rồi nói sau, thuộc loại kế tạm thích ứng.
Vì thế, Tuyên Cơ lập tức nghe thấy Thịnh Linh Uyên nghĩ thầm: “Tiểu yêu này xem ra khá thông hiểu nhân tình thế thái.”
Thịnh Linh Uyên cũng nghe thấy Tuyên Cơ nghĩ: “Ôi, người ta ngay cả âm trầm tế văn phản phệ đều không để ý, chắc chắn là người có nguyên tắc có giới hạn, thế thì có thể tệ đến đâu?”
Thịnh Linh Uyên: “Quá khen.”
Tuyên Cơ: “Đâu có đâu có.”
Cứ thế, hai người rốt cuộc tìm được phương cách ở chung hòa bình tạm thời, đập tan hình thức khiến đại não trống rỗng kỳ quặc ban nãy, đồng thời mau chóng thành lập tình hữu nghị bằng nhựa tâng bốc lẫn nhau, cuối cùng đã có thể làm việc nghiêm túc.
“Tôi nói cho mọi người biết chiêu trò của bọn bịp bợm giang hồ này.” Lão La nói văng miểng. “Đầu tiên, phải chuyên môn chọn loại người vừa giàu vừa rảnh, thích nghĩ ngợi vớ vẩn, còn hơi mê tín để ra tay.”
“Cậu bé bị nhiễm bươm bướm kính hoa thủy nguyệt kia thì sao?” Tuyên Cơ hỏi, “Tôi nhớ cậu bé sống với mẹ?”
“Đúng, ba mẹ ly hôn rồi, mẹ cậu nhóc không có công việc chính thức, là một bà nội trợ, cho nên ngoài chơi mạt chược thì chính là từ sáng đến tối theo dõi con trai.” Bình Thiến Như cúi đầu lật tài liệu, “Nhưng mà ba cậu bé ấy có làm ăn, khá là giàu, mỗi tháng cho mẹ con họ một khoản phí nuôi nấng rất cao, cũng có thể nói là rảnh rỗi không thiếu tiền.”
“Sau khi điều tra rõ hoàn cảnh gia đình của con mồi… à không, nạn nhân này, bước đầu tiên chính là cho đồng đảng đi ‘đặt bẫy’, trước tiên chuẩn bị một tràng ‘nhà các cô có mấy người, bao gồm những ai, gần đây có chuyện gì’ này nọ…”
Bình Thiến Như chần chừ hỏi: “Nhưng cách này hơi cũ rồi? Bọn lừa đảo trong phim truyền hình đều diễn như thế, còn ai mắc lừa nữa?”
“Không phải còn có bước thứ hai sao, bước thứ hai là ‘giả thần giả quỷ’ – nói chuyện quá khứ nhà các cô, cô không tin, hoài nghi là tôi điều tra, thế tôi tính chuyện tương lai cho cô. Bình thường tính ra đều là ‘Anh chị tháng này có chút tài vận bất ngờ’ hoặc là ‘Anh chị mấy ngày tới phải lưu ý, có tiểu quỷ quấy phá’ nọ kia, tám, chín phần mười có thể chuẩn.”
Có một ít thu nhập ngoài nào đó, quản lý tài sản đến kỳ, hoặc là cha mẹ cho ít tiền tiêu vặt, đều có thể giải thích thành “tài vận bất ngờ”. Bị bọn lừa đảo nhắm đến đều là người có tiền, mỗi tháng đều có thu nhập ngoài là sự kiện xác suất lớn.
Gặp thời điểm cuối năm, cuối quý hoặc là cuối học kỳ các kiểu, thì nói “tiểu quỷ quấy phá”, bởi vì đoạn thời gian này, bất kể đi làm hay đi học đều bận rộn, trong lúc bận khó tránh khỏi xảy ra chút rắc rối, có thể giải thích thành “sao Thủy đi ngược”[2], đương nhiên cũng có thể giải thích thành “tiểu quỷ quấy phá”.
Nếu kẻ lừa đảo xui xẻo, nạn nhân vừa hay không có khoản thu nhập thêm lẫn rắc rối nhỏ, vậy cũng dễ xử lý, cho một người ném năm đồng tiền trước cửa nhà anh ta, hoặc sai vài tên lưu manh xì lốp xe… cũng có thể nói là “tiên đoán” đã ứng nghiệm.
Lão La nói: “Đến bước này, người vốn hơi tin, có thể tin bảy, tám phần rồi.”
Bình Thiến Như hiếu học hỏi: “Vậy làm sao có thể khiến nạn nhân tin hẳn?”
Lão La ra vẻ thần bí giơ một ngón tay, lắc lắc, “Không lấy tiền.”
“Không lấy tiền?”
“Đúng, không lấy tiền, chỉ cần em miễn phí, em nói gì cũng có lý. Bước thứ ba, nói với nạn nhân là ‘Anh chị lúc nào đó sẽ gặp nạn đổ máu, đạo hạnh của tôi quá kém, không cứu được anh chị’. Không cần nói quá rõ ràng, chỗ này phải mập mờ, chẳng hạn như ‘Chính anh chị biết mình đã đắc tội ai’, sau đó trốn biệt tăm trước khi nạn nhân tìm tới cửa lần thứ hai. Em không lấy một xu, còn chạy mất, nạn nhân trở về sẽ càng nghĩ càng sợ hãi, con người ta một khi sợ hãi thì sẽ không có lý trí, càng suy nghĩ việc này thì càng tin.”
Thịnh Linh Uyên tán thưởng một câu: “Tuy rằng Ty Thanh bình… à, người trong Cục các ngươi phần lớn chiến lực không đủ, nhưng cũng khá có trí tuệ phố phường. Có điều kẻ lừa… bịp kia đã chạy mất, khổ chủ làm thế nào tìm người khác xin giúp đỡ?”
“Không đâu, bọn bịp bợm giang hồ đều có địa bàn, người trong cùng một khu vực đều biết nhau, mọi người muốn ở đây lâu dài, bình thường không ai làm chuyện cướp ngang kiểu này… Đúng rồi, trong đám lừa đảo bản địa chắc chắn có kẻ biết chuyện.” Tuyên Cơ dừng một chút, lại theo lời này nịnh bợ, “Có lý lắm tiền bối, đa tạ đã chỉ dạy.”
Thịnh Linh Uyên: “Lời vô tâm thôi, không có gì.”
Tuyên Cơ mừng rỡ nghĩ: “Cũng khiêm tốn ghê.”
Thịnh Linh Uyên: “Tiểu yêu này xem ra không khó ở chung.”
Sau khi nghĩ mọi việc theo hướng tốt, hai người quả nhiên có thể nói chuyện tiếp, trời xanh mây trắng, ngay cả sương mù cũng không ngột ngạt nữa.
“Béo à,” Tuyên Cơ nói, “cô tạo một tài khoản ảo, gửi lời nhắn dưới clip của tên râu mép kia, cứ nói… Đám nạn nhân mắc bẫy trước đây có triệu chứng gì?”
“A, bản thân họ nói, vừa giống chứng mộng du vừa giống trúng tà, nói năng lung tung, điên điên khùng khùng, trong lòng rõ ràng, nhưng giống như bị cái gì ‘nhập’, không khống chế được cơ thể, chỉ có thể thỉnh thoảng nhân lúc ma ‘nhập’ mệt rồi, mới có cơ hội đưa ra một chút tin tức cầu cứu người nhà… Có điều ngoại trừ cậu bé cuối cùng kia, tin tức cầu cứu đều viết bằng chữ thường.”
Thịnh Linh Uyên suy nghĩ giây lát, “Đây hình như không phải bươm bướm mặt… bươm bướm kính hoa thủy nguyệt.”
Tuyên Cơ: “Hửm?”
“Các ngươi gọi nó là ‘kính hoa thủy nguyệt’, chẳng phải ý muốn nói là ‘lấy giả tráo thật’ sao, điên điên khùng khùng mà gọi là lấy giả tráo thật gì?” Thịnh Linh Uyên nói, “Bươm bướm kính hoa thủy nguyệt nằm trong cơ thể người sẽ bắt chước ký chủ, trong đầu ký chủ nghĩ gì, bươm bướm sẽ cho thân thể làm thế, vậy nên ban đầu ngươi không có cảm giác gì cả. Mấy ngày sau, ký chủ mới phát hiện thân thể mình biết tự chủ hành động, ban đầu là một số động tác nhỏ, tuần tự tiến dần, mà lúc này, bươm bướm đã hoàn toàn khống chế ngươi, người lây nhiễm bươm bướm kính hoa thủy nguyệt chỉ có thể chết trong im lặng, không ai hay biết.”
Nhưng đây là triệu chứng của cậu bé lây nhiễm kia.
Mặc dù Cục Dị khống cũng có ghi lại triệu chứng của ký chủ bươm bướm, nhưng không có bản nào tường tận như vậy.
Tuyên Cơ thật lòng thật ý nói: “Có ngài hack chân tướng, giá mà đến sớm thì tốt rồi.”
Thế là, một bài Nhờ giúp đỡ xin hậu tạ lặng lẽ được đăng dưới clip sẽ không bao giờ cập nhật nữa của Quý Thanh Thần.
[1] Chỉ thời thơ ấu nghịch ngợm, không hiểu chuyện.
[2] Một hiện tượng thiên văn, thường được biết đến với cách gọi “sao Thủy nghịch hành”. Trong bói toán, hiện tượng sao Thủy nghịch hành tương đương với khó khăn ập đến.