Beta: Phong Lưu Quân
Nhưng Trương Chiêu không kịp, hắn vừa mới nhấc chân, lòng đất bên dưới con đường đã vọng lên một tràng “răng rắc” ghê răng, tiếp đó có một vật khổng lồ chui ra từ khe nứt, không đợi người ta thấy rõ, mùi tanh đã thốc vào mặt.
Đó lại là một con trăn đường kính xấp xỉ một mét, cắn tới ngang hông Trương Chiêu.
“Cẩn thận!” Một người chạy việc bên ngoài phản ứng rất nhanh, vẫy tay một cái, một tảng đá lớn trên đá núi ven đường theo đó bay xuống, quất vào mặt con trăn, đánh lệch đầu nó.
Trương Chiêu vội nhảy né, “Suýt thì hi sinh rồi, Đội trưởng Yên, anh… Đội trưởng Yên!”
Nhưng chỉ một lúc như thế, Yên Thu Sơn giống như dưới chân nổi gió, đã biến mất tăm rồi.
Yên Thu Sơn quả thật đã đạp “Phong Hỏa luân”, hắn lăn ra rồi bò dậy, dưới đôi dép nhựa trông vừa rách vừa quê chui ra hai bánh xe.
Bánh xe là hợp kim đặc chế, cực kỳ thích hợp cho khả năng đặc biệt hệ kim loại sử dụng, tốc độ cao nhất có thể đạt xấp xỉ bốn mươi cây số mỗi giờ, gần bằng một chiếc xe mô-tô.
Yên Thu Sơn bịt vết thương dưới sườn, cho dù thể chất của người mang khả năng đặc biệt hệ kim loại rất giỏi chịu đánh, hắn cũng vừa mới có thể xuống giường hoạt động, một lúc như vậy, trán hắn đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Yên Thu Sơn sống kiếp chạy việc bên ngoài mười năm, sau đó lại luôn chạy giữa tội phạm truy nã và các nhân vật nguy hiểm, nên hắn rành rẽ các chiêu.
Muốn giết hắn, bước đầu tiên phải tách những người mang khả năng đặc biệt bảo vệ hắn ra khỏi hắn. Việc này không khó, chỉ cần chọn một nơi đông người qua kẻ lại, ném ra mấy thứ vẻ ngoài đáng sợ không có sức công kích gì là được. Đường cao tốc giống như động mạch, xe từ nam chí bắc đông nườm nượp, bất thình lình có chướng ngại vật, xe cộ đi qua đều bị buộc thắng gấp, đội chạy việc bên ngoài không kịp có bất cứ động tác gì, con trăn và cây biến dị đã lộ ra trong tầm nhìn của mọi người.
“Quần chúng bị dọa nhất định sẽ rối loạn.” Mạch suy nghĩ của Yên Thu Sơn rất rõ ràng, hắn tháo khuy kim loại trên áo khoác, cầm trên tay nhanh chóng bóp nặn vài cái. Kim loại trong tay hắn tan chảy sau đó một lần nữa đông thành tấm dẹp cực mỏng, bao kín kẽ trên vết thương các nơi, giống như một bộ áo giáp đặt làm riêng.
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt du lịch chở các cụ ông cụ bà cũng dừng lại đằng sau, mười mấy cái đầu thò ra từ trên xe, đối mặt với con trăn.
Con trăn ngoác cái miệng tởm lợm, các cái đầu cũng làm theo cùng một động tác.
Con trăn cắn xuống một phát, các cái đầu đồng thanh tru lên rung trời động đất.
Trong cảnh hỗn loạn, các chủ xe xung quanh có người ôm đầu chạy như chuột, có người nhảy lên xe mình, quay đầu định đi ngược chiều trên đường cao tốc. Một chiếc xe con và một chiếc xe thương vụ khi quay đầu đã tông vào nhau, lại bị một chiếc xe tải chuyển hướng không nhanh nhạy dùng đít xe đẩy ra.
Tiếng người, tiếng báo động của xe…
“Hiện trường sẽ rối loạn không thể cứu vãn.”
Yên Thu Sơn biết trạng thái cơ thể mình lúc này tuyệt đối không chạy xa được, vòng kim loại dưới chân cũng không nhanh hơn ô tô xe máy thực thụ, thế là hắn nhảy qua hàng rào bảo vệ bên đường, trượt vào vùng núi.
Mà theo quy định, người chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho thương vong của người qua đường vô tội, phản ứng đầu tiên của họ nhất định là cố gắng khống chế hiện trường, sơ tán quần chúng, cố hết sức giảm thương vong đến thấp nhất. Lúc này, bất kể xung quanh hắn có mấy tiểu đội chạy việc bên ngoài, đều sẽ bị giữ chân.
Trong tình thế cấp bách, Trương Chiêu ấn tạm dừng một giây, mấy người chạy việc bên ngoài đồng thời nhảy đến bên cạnh xe buýt du lịch, dùng tay đẩy xe ra.
Con trăn cắn hụt, phẫn nộ ưỡn người lên. Lúc này, Cốc Nguyệt Tịch dùng mắt thấu thị nhìn xuyên qua đầu nó, phát hiện đó không phải là trăn thật, khung xương bên trong rõ ràng là khung kim loại nhân tạo, không có máu thịt, bên ngoài bao một lớp da trăn, trong cổ họng có thứ gì đó đang chớp tắt.
“Đó là… Cẩn thận!”
Cô vừa dứt lời, con trăn chợt dựng lên, há to miệng, sương mù dày đặc nồng mùi tanh từ trong miệng nó phun ra.
Quanh đây vừa lúc trời nhiều mây, không có gió, độ ẩm không khí rất cao, giống như máy hút sương thiên nhiên, sương mù từ miệng con trăn phun ra như thể có sự sống, tự động cuốn theo bụi bặm và hơi nước xung quanh, “phun” ra quốc lộ như gió xoáy, quay cuồng lan ra khắp nơi. Tầm nhìn bốn phía nhanh chóng giảm xuống.
Không biết trong sương mù có thứ gì mà đèn chiếu sương mù trên xe lại không xuyên qua được, chỉ có thể chiếu ra ánh sáng yếu ớt dài vài tấc. Mà đoạn đường này là đường cao tốc, tốc độ xe cơ bản đều trên một trăm cây số một giờ!
“Gọi điện thoại liên hệ ngành quản lý giao thông, lập tức ngăn đường!”
“Tôi không nhìn thấy các cô nữa! Nguyệt Tịch! Rốt cuộc có mấy con trăn, sao tôi cảm thấy như lũ ma quỷ múa may quay cuồng vậy?”
Cây biến dị càng ngày càng cao, nó vươn dây leo như roi, đập lung tung khắp nơi không mục đích. Mấy người chạy việc bên ngoài ở gần con trăn nhất giống như rơi vào nồi cháo, chỉ có thể dựa vào âm thanh tránh trái né phải. Lúc này, ngoại trừ mắt thấu thị, đã không còn ai có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Cốc Nguyệt Tịch nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cũng không biết mình nên đuổi theo Yên Thu Sơn, hay là nên ở lại xử lý hiện trường.
Yên Thu Sơn biết, ngoại trừ lập tức tách khỏi các đồng đội, việc hắn có thể làm chính là cố hết sức chạy thật xa, như vậy mới có thể phân tán áp lực cho đội chạy việc bên ngoài.
Tiếng động cơ mô-tô vang lên, mấy bóng người không biết từ đâu chui ra, đuổi theo Yên Thu Sơn lạc đoàn. Đoạn đường này nằm ở vùng núi, xung quanh toàn là đường núi gập ghềnh và rừng cây che khuất. Người đến chặn giết hắn chọn vị trí rất có kỹ xảo, điều kiện địa lý kiểu này, máy bay trực thăng của Cục Dị khống đến cũng chẳng có chỗ đáp.
Nhưng mà… hắn cũng đang hi vọng có thể tránh xa mọi người.
Yên Thu Sơn quay người chui vào rừng rậm, cành cây khô héo cứa từng vết máu trên các chỗ lộ ra như cổ và mặt, cũng cản đường các tay mô-tô.
Song Yên Thu Sơn còn chưa kịp thở phào, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu nứt ra, lại có hai con trăn nhân tạo chui lên, đuổi riết không tha.
Bởi vì đã được cảnh báo trước, Chi cục Dị khống tại thành phố Bình Châu lập tức phái người chi viện, khi nhận được báo động khẩn cấp từ đường cao tốc, họ đã ở trên đường rồi.
Đồng thời, Tiêu Chinh chọn một đội tinh anh chạy việc bên ngoài, trực tiếp điều một máy bay trực thăng từ trụ sở chính, cánh quạt khổng lồ vừa mới kéo họ lên, hai bóng người đã phóng tới như tia chớp, suýt nữa làm máy bay trực thăng trĩu xuống một bên.
Những người chạy việc bên ngoài căng thẳng, lập tức giơ súng lên, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Quá giang một đoạn… á đ…”
Tuyên Cơ đu máy bay trực thăng như người dân thế kỷ trước đu tàu hỏa. Bệ hạ thì không chịu làm động tác bất nhã như vậy lắm, mũi chân nhẹ nhàng mượn sức trên bả vai hắn, không khách sáo coi hắn thành một chiếc yên ngựa hình người. Tuyên Cơ suýt nữa nghẹt thở, theo thói quen muốn phun một “thán từ” hơi mang tính chất thô tục, lời ra đến môi, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng ưu mỹ của bệ hạ, lại tự mình nuốt xuống.
Xã hội cũ vạn ác! Giai cấp bóc lột vạn ác… được rồi, ngoại trừ ai đó, đạp thì đạp đi.
Tiêu Chinh mới nhìn thấy hai người bọn họ ở phòng tạm giam qua “live stream” trên di động, chớp mắt họ đã đến trước mắt, quả thật hoài nghi hai vị này là giả mạo. Hắn nhìn di động, lại nhìn Tuyên Cơ, “Ông…”
“Thuật súc địa!” Tuyên Cơ méo mặt nháy mắt với hắn, “Lợi hại chứ?”
Tiêu Chinh la lên trong tạp âm ầm ĩ: “Ngầu ghê nhỉ, sao hai ông không vo Trái Đất lại, trực tiếp súc đến Bình Châu đi!”
“Thuật súc địa có hạn chế mà,” Tuyên Cơ ngưỡng đầu né nước bọt của hắn, nhún vai, “không gì phá nổi thời không, thuật pháp đều chỉ có thể thao tác trong phạm vi nhỏ, vượt qua trăm dặm sẽ nướng khét chính mình. Chủ nhiệm Tiêu, ông làm bài thi nhập chức kiểu gì mà đạt điểm tuyệt đối hay vậy?”
Tầm mắt Thịnh Linh Uyên dừng ở Tiêu Chinh, thoáng vẻ bất đắc dĩ. Tiêu Chinh cảm thấy ánh mắt hắn giống như đang thương xót trẻ thiểu năng thiếu thường thức vậy.
Tiêu Chinh: “…”
Hắn phát hiện cây gậy chọc cứt họ Tuyên trở nên khốn nạn thì biểu cảm đặc biệt khớp với kiếm linh nhà hắn, giống như học nhau vậy!
Rối gỗ tại phòng tạm giam không hay biết gì, vẫn đang tiết lộ tin tức giữa một đám sương đen, người của các phương bắt đầu hội tụ đến vùng núi rừng bên ngoài Bình Châu.
Lúc làm “thợ săn” ở Cục Dị khống, Yên Thu Sơn là một thợ săn lão luyện, hiếm khi vai diễn thay đổi, hắn cũng là con mồi láu cá nhất. Lê thân thể vừa bị thương vừa bệnh tật, phổi không kham nổi gánh nặng mà kêu như cái bễ, hắn đã dẫn dắt đám người truy sát chơi trốn tìm trong rừng rậm gần hai tiếng liền.
Có tổng cộng sáu “người” truy sát hắn, tất cả đều không chịu tự mình hiện thân, mà dùng con rối. Một con trong số đó đã bị hắn đặt bẫy ngã tan tành. Còn có hai con rắn nhân tạo, tương đối phiền phức, hẳn là đã lắp thứ như kiểu nhận biết năng lượng hoặc quét hồng ngoại, bất kể hắn trốn như thế nào đều có thể nhanh chóng tìm được.
Yên Thu Sơn đã là nỏ mạnh hết đà, đầu gối mềm nhũn, hộ giáp kim loại dưới xương sườn đã rơi mất… Trước mắt hoa lên, hắn đã không thể khống chế chính xác khả năng đặc biệt.
Nhưng người hắn muốn gặp còn chưa xuất hiện.
Yên Thu Sơn vịn một thân cây, vỏ cây lạnh lẽo thô ráp ma sát lòng bàn tay hắn, tim hắn đập nhanh mà chập chờn.
Trong sự ù tai dữ dội, hắn nghĩ: “Anh thật sự… muốn nhìn tôi chết ở đây cũng không xuất hiện ư?”
Lúc này, bên tai có tiếng gió xẹt qua, Yên Thu Sơn không kịp tránh, hộ giáp kim loại cài trên cổ hắn đột nhiên vươn ra hai tấc, vừa khéo chặn thứ bắn tới hắn.
Bằng bản năng, Yên Thu Sơn lập tức cảm nhận được nguy hiểm, vùng thoát khỏi hộ giáp kim loại, lao đến phía trước. Gần như đồng thời, thứ đó bị tấm kim loại mỏng bao lấy, tấm kim loại mỏng mảnh lập tức bị nhiệt độ cao rạch ra, suýt nữa đốt cháy tóc Yên Thu Sơn.
Đạn nổ!
Đó là một loại đạn có tính chất đặc biệt, một khi gặp va chạm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ phóng thích một lượng năng lượng lớn, có thể dễ dàng xuyên thủng khiên chống bạo động, chuyên để đối phó với khả năng đặc biệt hệ kim loại sức phòng ngự cao!
Hắn còn chưa kịp đứng vững, tiếng gió “vù vù” lại vang lên, Yên Thu Sơn ôm xương sườn, né tránh toàn bằng kinh nghiệm và trực giác. Cùng lúc đó, sau lưng hắn “uỳnh” một tiếng, một con trăn tông gãy ngang hông đại thụ, một con rối cầm súng đứng trên cái đầu dựng lên, mấy cái bóng lần lượt đáp xuống xung quanh, đám người truy sát đã bao vây hắn!
“Chủ nhiệm Tiêu, mặt đất ở chỗ nhóm chạy việc bên ngoài bị sương mù chặn, từ phản ứng năng lượng dị thường, có thể khoanh vùng đại khái vị trí của họ, nhưng quanh đó không có điều kiện đáp!”
Tiêu Chinh đang định nói thì một bàn tay giơ tới trước mắt, Tuyên Cơ không khách sáo nhấc kính râm của hắn, đặt lên mũi mình, “Cục chúng ta chi trả tiền trang phục chứ?”
Tiêu Chinh lập tức nhớ tới cánh của hắn, “Trả trả trả, tôi chi trả cho ông, đặt may cũng được!”
“Có tiền thì giỏi lắm à?” Tuyên Cơ trực tiếp kéo cửa cabin nhảy xuống, đôi cánh rực rỡ xòe ra như ánh hào quang, suýt nữa quét máy bay trực thăng ngã lộn cổ trong tiếng kêu la của đội chạy việc bên ngoài.
Thịnh Linh Uyên xua tay hất một chiếc lông vũ mang theo ánh lửa, lông vũ bay giữa không trung, chờn vờn lên xuống, giống như pháo hoa.
Hắn tự dưng có cảm giác tiểu yêu này đang khoe khoang cái gì.
Thịnh Linh Uyên hóa thành một bóng đen, đáp lên cánh Tuyên Cơ như một đám mây đen. Ngay khi hắn đáp xuống, lửa mạnh lóa mắt trên đôi cánh ấy ngoan ngoãn tắt ngấm, để lộ hình dạng vốn có của cánh – một đôi cánh đỏ rực khổng lồ.
Trước mắt Thịnh Linh Uyên đột nhiên lóe lên một đôi cánh chưa mọc đủ lông, không kinh tâm động phách như vậy, vẫn còn mềm mại và non nớt… Hình ảnh ấy chợt lướt qua trước mắt, hắn có dự cảm không tốt, ép buộc mình thả thần thức ra, để lượng lớn tin tức trên trời dưới đất ùa hết vào, ngăn chặn suy nghĩ ấy.
“Quá phiền phức.” Thịnh Linh Uyên ấn tay lên huyệt thái dương, một luồng sương đen biến thành hình dạng kim dài, đâm vào ngón tay hắn. Không biết là đau đớn thành nghiện, hay là muốn lấy độc trị độc, hắn dùng “kim dài” kia khuấy huyệt thái dương, mượn đau buốt rõ ràng che lấp khói mù trong đầu.
Lúc này, thần thức quét qua mặt đất bỗng nhiên bắt được một chút mùi quen thuộc.
Thịnh Linh Uyên khựng lại, thì thào nói: “Khoảng mười lăm dặm phía đông nam…”
Bay tốc độ cao trên trời, hết thảy âm thanh vỡ vụn đến không thể vụn hơn, duy chỉ có lời nói của Thịnh Linh Uyên như một sợi dây mảnh ổn định, chui vào trong tai Tuyên Cơ, “Cái gì?”
Thịnh Linh Uyên: “Là người bạn cá chép kia của ngươi… xem ra ngươi đoán không sai.”
Tiêu Chinh đã nói, Vương Trạch chỉ biết đại khái Yên Thu Sơn hôm nay về trụ sở chính, không biết hành trình cụ thể. Nhưng mới sáng sớm, lúc đi khỏi nhà bọn họ, Vương Trạch đã nói là “Tôi đi đón Đội trưởng Yên”.
Lúc ấy, Tuyên Cơ cho rằng ý của hắn là về trụ sở chính chờ Yên Thu Sơn, hiện tại xem ra, ý cá chép đen kia phải là “Tôi đi tiếp ứng Đội trưởng Yên”… Vậy vấn đề đặt ra là, các tinh anh chạy việc bên ngoài đều hiểu quy tắc, thời điểm tham gia hành động phải giữ bí mật, bất kể là cấp trên cấp dưới hay cha mẹ ruột, đều không thể tiết lộ một chút.
Rốt cuộc là Cốc Nguyệt Tịch và Trương Chiêu to gan lớn mật báo cáo cho hắn, hay là…
Người nào đó không ngờ đến đã thông báo cho hắn từ trước đó?
Biết hành trình cụ thể của Yên Thu Sơn, ngoại trừ đội chạy việc bên ngoài bảo vệ hắn, Tiêu Chinh và Chi cục trưởng Đỗ, đương nhiên còn có bản thân Yên Thu Sơn. Nhưng mà… tại sao?
Trên mặt đất, Yên Thu Sơn chật vật tránh bọn rối giáp công, lại không né được đuôi trăn.
Con trăn dùng đuôi quét văng hắn, Yên Thu Sơn đập mạnh lên một thân cây, suýt nữa trực tiếp ngất xỉu.
Tiếng cò súng vang lên, một con rối nổ súng bắn hắn. Hắn không chỗ tránh né, đạn nổ mà khẩu súng kia bắn ra bay thẳng tới giữa trán hắn.
Đồng tử Yên Thu Sơn trong nháy mắt phóng to, đúng lúc này, một bóng trắng bỗng chốc lướt qua, chặn trước mặt Yên Thu Sơn. Cùng lúc đó, một đồng tiền xu mang theo ánh lửa từ trên trời rơi xuống, một mũi tên nước cũng từ một hướng khác bắn tới, ba thứ tông vào nhau.
Tiếng phanh xe mô-tô vang lên, Vương Trạch nhảy xuống, Tuyên Cơ cũng vừa lúc bay đến trên đầu họ.
Hai người đồng thời giận dữ nói: “Sao ông lại kéo chân tôi!”
Yên Thu Sơn thì sững sờ nhìn thứ che cho hắn – đó là một con búp bê nhựa làm ẩu.
Môi hắn hơi run run, không thể phát ra âm thanh, nhưng mang khẩu hình “Tri Xuân”.
Búp bê chợt hiểu được điều gì, giật mình, chui vào lùm cây bên cạnh. Yên Thu Sơn bất chấp tất cả lao tới.