Beta: Phong Lưu Quân
Yên Thu Sơn vốn không ngẩng đầu, đột nhiên, sau cổ hắn có cảm giác lành lạnh như kim đâm, hắn choàng mở mắt, đoạn ấn bả vai tài xế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng bốn phía ngâm dưới ánh mặt trời nóng rực của thành phố Du Dương chỉ có thanh thiếu niên líu ríu, đám trai gái chen chúc ở cửa quán đang hot trên mạng đều chạy theo một mốt, không biết có phải trung học mặc đồng phục học sinh chưa đủ hay không mà các thanh niên tốt nghiệp rất nhiều năm lại tự phát mua “hàng hiệu”, “giày hiệu” và “trang sức hiệu” na ná nhau, thiếu điều cả kiểu tóc cũng nhất trí thống nhất, thoạt nhìn đầu người lúc nhúc, không phân biệt được ai với ai.
“Đội trưởng Yên, sao vậy?” Phía sau có người hỏi.
Đây là xe việt dã năm chỗ, tài xế và Yên Thu Sơn ngồi phía trước, ghế sau ba người chen chúc, hai nam một “nữ”.
Nữ chính là thị nữ rối gỗ bên cạnh Ngọc bà bà, để che dây nối mất tự nhiên trên mặt, ả mặc quần áo dân tộc thiểu số mang khăn che mặt, che hết những chỗ có thể che, chỉ lộ ra một đôi mắt rất thật.
Hai bên ả là hai người đàn ông, một người mù trung niên, trong đôi mắt mở ra toàn là sắc trắng đùng đục. Một kẻ khác thì mặt chằng chịt sẹo bỏng, đặc biệt là nửa khuôn mặt phải, từ huyệt thái dương đến cổ không một chỗ lành lặn, da thịt như vỏ cây xoắn vào nhau.
Hình tượng hai người nam này đều không thể nhìn kỹ, nhìn kỹ quá đến đêm sẽ gặp ác mộng, tài xế lái xe không cẩn thận theo tiếng liếc một cái, lại nổi da gà đầy người, quả thực muốn bịt luôn kính chiếu hậu.
“Không có gì.” Yên Thu Sơn thả chiếc kính râm vừa đẩy lên trán xuống, “Còn bao xa?”
“Ngay phía trước.” Tài xế vội vàng nói, “Đã sắp xếp xong xuôi rồi, hai ngày này chỉ tiếp đãi chúng ta, không có khách khác, ông chủ là người mình, kín miệng.”
Trong khi nói chuyện, tài xế cuối cùng đã lái xe vòng qua quán ăn đang hot trên mạng, đi tới trước một khách sạn nhỏ cách đó ba trăm mét, nhấn còi. Theo tiếng còi vang, cửa sân mở ra, họ vào thẳng trong sân. Sau khi xe lái vào, một nhân viên phục vụ thò đầu ra, nhìn trái ngó phải như ăn trộm, thấy không ai chú ý, bấy giờ mới nhanh chóng treo tấm bảng “hết phòng” trước cổng, tiếp đó lại rụt về.
“Hành lý tôi giúp anh…”
“Không cần,” Yên Thu Sơn ngăn tay nhân viên phục vụ, “chúng tôi tự xách. Da Rắn, giúp một tay.”
Kẻ mặt đầy sẹo “ừ” một tiếng, hắn và Yên Thu Sơn cùng nhau khuân mấy vali hành lý to từ cốp sau ra. Cũng không biết bên trong đựng những gì, vali kia dường như hơi khó kéo, nhân viên phục vụ không khỏi nhìn nhiều một chút, thầm cằn nhằn trong bụng. Lúc này, hắn vô tình ngẩng đầu lên, đối thẳng với cặp mắt trắng dã đáng sợ của kẻ mù.
Kẻ mù như thể đang “nhìn” hắn, nhân viên phục vụ hơi giật mình, lông tơ dựng ngược.
“Hồi nhỏ người lớn trong nhà không dạy chú mày à,” kẻ mù cười ha hả, hạ thấp giọng, “thứ không nên nhìn, thì đừng nhìn.”
Chưa dứt lời, không hiểu thế nào mà bóng kẻ mù ấy chợt lóe lên, đã đến trước mặt nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngồi phịch mông xuống đất.
Kẻ mù giơ gậy ấn cổ hắn, cất bước đi vào trong, “Đứng cho vững.”
Mấy người khiêng vali hành lý vào phòng Yên Thu Sơn rồi đều đi nghỉ ngơi, đến khi màn đêm buông xuống mới tụ tập trong phòng Yên Thu Sơn, đóng kín cửa nẻo.
Yên Thu Sơn gật đầu với Da Rắn – chính là kẻ mặt sẹo kia.
Da Rắn mở một vali hành lý ra, bên trong có một loạt lọ sứ kỳ dị, chắc là trên đường xóc nảy, một lọ hơi bung nắp, một ít bột phấn màu đỏ sậm vãi ra ngoài.
“Vãi một chút, không sao chứ?” Da Rắn vừa nói vừa lấy trong túi ra một gói khăn giấy.
Yên Thu Sơn nói: “Cẩn thận đừng chạm vào, trong đó có…”
Hắn chưa dứt lời, Da Rắn đã kêu lên một tiếng thảm thiết, rụt tay về như một tia chớp. Hắn cho rằng “đừng chạm vào” là không thể dùng tay chạm, nên mới lấy khăn giấy ra, muốn lau bột phấn rơi trong vali và trên các lọ khác, ai biết bột phấn kia giống như loại dầu nào đó có tính thẩm thấu cực mạnh, nháy mắt tiếp xúc liền xuyên qua khăn giấy, bám lên tay Da Rắn, lập tức muốn chui vào da thịt, trên da lộ ra màu hồng như hoa đào.
“Trong đó có máu giao nhân, đừng chạm vào hắn!” Yên Thu Sơn quát tên mù bên cạnh muốn tiến lên xem xét, “Cho tôi mượn bật lửa.”
Vết sẹo trên người Da Rắn rất rõ ràng là bị bỏng hoặc cháy để lại, hắn vừa nhìn thấy ngọn lửa lập tức lui về sau theo phản xạ, lại bị Yên Thu Sơn giữ cổ tay, “Không cần tay nữa?”
Nói xong, hắn dùng ngọn lửa nhỏ của bật lửa đốt tới chỗ da màu hồng trên tay Da Rắn, mớ bột phấn chui vào xương thịt đó dường như cũng sợ lửa, lập tức co về trốn ngọn lửa. Không biết là sợ bị bỏng hay là đau mà Da Rắn giãy giụa thê thảm, tay Yên Thu Sơn lại giống như kìm sắt, không chút nhúc nhích, ngọn lửa trong tay hắn cực ổn, chính xác lướt qua, không làm bỏng Da Rắn, lại vừa vặn có thể ép lui dấu đỏ trên tay Da Rắn.
Da Rắn kêu to một tiếng, bột phấn màu đỏ sậm phun ra từ đầu ngón tay hắn, rối gỗ nữ lập tức cầm một cái ly thủy tinh hứng lấy chúng.
“Cao sơn nhân cổ đại chỉ lấy máu giao sống, chết rồi sẽ không thể dùng nữa. Họ treo giao nhân biển sâu chúi đầu xuống, cắt một vết nhỏ trên cổ, để máu chảy tới khi tắt thở mới thôi.” Rối gỗ nữ cẩn thận thu gom bột phấn màu đỏ sậm, một lần nữa đổ vào lọ, dán kỹ. Âm điệu ả nói chuyện giống ghi âm trả lời điện thoại, “Khi giao nhân sợ hãi cực độ, nội tạng sẽ tan ra, cho nên trong máu chảy ra có độc giao nhân đặc thù ngấm vào. Máu giao nhân tốt nhất màu đỏ sậm đều, pha thêm dầu giao nhân, chu sa và một số khoáng vật rồi nghiền thành bột, có thể làm thành một loại phẩm màu đặc biệt, thời cổ gọi là ‘trậm’, là một loại nguyên liệu không thể thiếu khi cao sơn nhân luyện đao linh kiếm linh.”
Yên Thu Sơn vô thức nắm mảnh kim loại trên cổ.
Rối gỗ nữ tiếp tục nói: “Linh hồn của binh khí, ngay cả đối với cao sơn nhân, cũng là kiệt tác khả ngộ bất khả cầu. Họ cho rằng linh hồn của binh khí là kết tinh từ hai phương diện: một mặt chúng giống người, biết hỉ nộ ai lạc, phải có tình, có tình mới có thể có linh; một mặt chúng lại là hung khí, còn phải có lệ khí, có phong nhuệ, kiến huyết phong hầu. Hồi xưa chẳng phải từng có chuyện đại sư tự mình nhảy vào lò đúc lúc đao kiếm sắp thành hay sao? Thật ra đây không phải tin đồn vô căn cứ, mà có nguyên cớ cả, cao sơn nhân quả thật sẽ dùng vật sống luyện khí tế lò, tế văn tế lò được viết chính bằng loại ‘trậm’ này.”
Da Rắn hỏi: “Bọn tôi sống trên biển, từ nhỏ đã nghe nói về tộc giao nhân, nhưng chưa ai từng gặp, rốt cuộc là thật hay giả vậy?”
“Tộc giao nhân chỉ là giống người mà thôi, bản chất vẫn là một loài cá, trí thông minh chắc chỉ xấp xỉ loài vẹt, rất dễ bắt giết.” Rối gỗ nữ nói, “Thời kỳ hỗn chiến, nhằm tự bảo vệ mình, tộc cao sơn cần luyện chế rất nhiều vũ khí, lỡ tay đánh bắt quá độ, dẫn đến tộc giao nhân diệt tộc. Bà bà nhà tôi nói, Ty Thanh bình bọn họ có một số người phỏng đoán, rất có thể tộc cao sơn chính là bởi vì hết đường nối nghiệp, mới muốn dựa vào nhân tộc. Đội trưởng Yên, quý chủ thật là thần thông quảng đại, lại tìm được cả ‘trậm’ để viết âm trầm tế văn.”
Da Rắn nghe xong, hết sức bảo vệ môi trường mà hỏi: “Tức là tộc cao sơn lụn bại, là bởi vì không chú ý phát triển lâu dài? Bọn họ dùng nhiều dầu và máu như vậy, tại sao không thử nuôi?”
“Không nuôi được.” Rối gỗ nữ nói, “Giao nhân không sống nổi trong thủy vực đóng kín trên đất liền. Tộc cao sơn đã thử rất nhiều phương pháp, đặc biệt vận chuyển nước biển từ xa về cũng không được, nghe đâu chỉ có một giao nhân sống sót. Cao sơn vương lúc bấy giờ nghe chuyện, đặc biệt phái người đến hỏi, người nuôi cá nói, giao nhân cảm xúc tinh tế, cần phải cẩn thận an ủi mỗi ngày, xây dựng tình cảm với nó, để nó cảm thấy thủy vực đất liền là nhà mình mới được.”
Da Rắn: “Vậy thì nuôi như thế đi, càng khó nuôi càng có lợi nhuận mà.”
“Cao sơn vương ra giá cao mua giao nhân nuôi này, nhưng về sau, khi lấy máu theo cách cũ thì phát hiện máu có màu đỏ tươi, trong máu giao nhân nuôi này không có độc giao nhân. Không biết là nguyên nhân gì, lúc ấy cũng chưa có kỹ thuật giải phẫu sinh hóa,” rối gỗ nữ nói, “nhưng theo như ghi lại, lúc lấy máu giao nhân này không giãy giụa gào thét, cảm xúc luôn rất bình tĩnh, thế nên có người suy đoán, giao nhân này biết mình chết vì chủ nhân, chết cam tâm tình nguyện, không sinh ra được độc giao nhân then chốt nhất.”
Da Rắn chưa từng nghe nói sinh vật thánh mẫu như vậy, kinh ngạc nói: “Chủ nhân bán nó rồi, mà nó còn cam tâm tình nguyện? Không có đầu óc à?”
“Thế mới nói giao nhân chỉ là một loài cá lớn,” rối gỗ nữ mở nốt mấy vali hành lý khác, kiểm tra hết lượt, không chút để ý mà trả lời, “với trí thông minh của nó, căn bản không hiểu cái gì là ‘bán’…”
Đúng vậy, ngay cả “mua bán” cũng không hiểu, sống trong mơ hồ, lại chết trong mơ hồ, động vật ngu như thế chỉ xứng làm cá.
Dẫu rằng những thứ ngu xuẩn này lại cũng khốn khổ vì tình.
Yên Thu Sơn siết chặt các ngón tay nắm mảnh kim loại, đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của họ bằng giọng điệu rất gượng gạo, “Đừng nói những chuyện vô dụng đó nữa, hãy cho tôi biết lộ trình hành động ngày mai.”
Rối gỗ nữ cất kỹ “trậm”, lấy ra một tấm bản đồ, “Đây là bản sao chép, bản gốc đã quá cũ, chạm vào là rách, không mang ra được. Cao sơn vương tử tên Vi Vân, nơi táng thân cuối cùng là thánh thành Nam Châu của cao sơn nhân. Nơi này đã bị mặt biển dâng lên nhấn chìm, chúng ta phải ra biển, Đội trưởng Yên, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”
Yên Thu Sơn kiệm lời như vàng, gật đầu một cái.
Da Rắn nói: “Yên tâm, hoàn cảnh thay đổi nhiều nữa cũng chẳng sợ, ở dưới nước, chỉ cần có bản đồ, Titanic tôi cũng có thể dẫn các vị đi vớt.”
“Âm trầm tế văn trọn vẹn đều nằm trong đầu tôi, đến nơi rồi tôi sẽ giúp anh viết hết.” Tên mù chỉ huyệt thái dương mình, chậm rãi mở miệng, “Nhưng mà Đội trưởng Yên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, âm trầm tế văn tương đương với một ống loa, một cái chuông cửa, mang âm thanh của anh đến tai người chết, nhưng anh gọi điện thoại, người ta cũng có thể không bắt máy, anh hiểu điều này chứ?”
Yên Thu Sơn nhíu mày, “Nhưng âm trầm tế đã thành công hai lần rồi.”
“Một lần.” Tên mù sửa lại, “Lần đầu tiên thất bại, mục tiêu của Tất Xuân Sinh vốn là Đại tướng quân yêu tộc chết trận tại Xích Uyên trong cuộc chiến Bình Uyên lần thứ nhất, nhưng hưởng ứng âm trầm tế… nghe chủ nhân nhà tôi nói, rất có khả năng là nhân hoàng.”
“Nhân hoàng Thịnh Tiêu?” Ba người khác đồng thời kinh hãi.
“Khả năng là chính chủ không lớn, giống thứ gì đó năm xưa nhân hoàng mang bên người hơn, có thể năm dài tháng rộng có linh chăng? Nhưng không quan trọng, dù sao ngỗ nghịch tế văn, đã bị thiên hình rồi.” Tên mù khoát tay, “Thật ra theo lý thuyết không nên thế, ma hưởng ứng tế văn nếu có thể nghe thấy tiếng của người viết văn, vậy nhất định là tán đồng điều người viết văn cầu. Nói cách khác, ma đầu ấy lẽ ra cũng phải trăm phần trăm khát khao lửa Xích Uyên cháy lại mới đúng. Cũng không biết Tất Xuân Sinh kia điên điên khùng khùng, lúc làm tế văn đã xảy ra sai lầm gì. Nhưng qua đó, chúng ta có thể tổng kết một số kinh nghiệm giáo huấn. Ma đầu thứ nhất ra từ Xích Uyên, mọi người đều nhìn thấy rồi, điên chẳng khác gì Tất Xuân Sinh, thiên lôi đánh cũng không để ý, bởi vì chết quá nhanh, chúng ta trước mắt không biết hắn và Tất Xuân Sinh còn có điểm cộng minh khác hay không. Tộc trưởng vu nhân thứ hai trong mộ vu nhân, là bị tham lam đánh thức, lịch sử tộc vu nhân thì chủ nhân đã kể cho các vị rồi, có thể nói từ đầu đến cuối chính là chết vì sự tham lam và thèm thuồng của nhân tộc. Nói cách khác, ngoại trừ cộng minh, oán hận mãnh liệt cũng hữu dụng, đây là hai con đường, đều có thể tham khảo. Đội trưởng Yên, anh nghĩ xem cao sơn vương tử kia sẽ hưởng ứng cái gì.”
Yên Thu Sơn nhíu mày.
Rối gỗ nữ không nhịn được hỏi: “Cái gọi là tộc vu nhân, ngay cả bà bà nhà tôi cũng mới nghe lần đầu, các anh rốt cuộc từ đâu biết được?”
Tên mù ra vẻ cao thâm khó lường, chỉ cười mà không trả lời. Mấy người lại bàn bạc tỉ mỉ nhật trình xuất phát, bấy giờ mới tan đi.
Để tránh tai vách mạch dừng, khi nói chuyện, họ kéo cả hai lớp màn, còn dán phù chú cách âm tại cửa sổ. Nhưng không ai chú ý, lúc họ nói chuyện, trên phù chú có vài luồng hắc khí lởn vởn bay lên, xen kẽ trong câu chữ, như là thêm vài nét bút cho nó, âm thanh nhỏ nhoi để lộ ra ngoài từ mấy nét dư thừa kia.
Nơi cửa sổ, một bóng người bị ánh trăng sáng ngời đổ xuống thật dài, tóc dài, chính là người ban ngày khắc tượng gỗ trong quán cà phê.
Khi nghe thấy “ma đầu ấy trăm phần trăm cũng khát khao lửa Xích Uyên cháy lại”, hắn như bị quất một roi vào mặt, đau đớn nheo mắt lại, vết sẹo như giọt lệ nơi khóe mắt phút chốc hiện rõ.
Thì ra “hotboy mạng mới nổi” này chính là Thịnh Linh Uyên không từ mà biệt ở Đông Xuyên.
Trên mặt bệ hạ thoáng qua sự đau đớn, lại nhanh chóng tập trung vào việc nghe lén chuyên nghiệp, khi nghe thấy “cao sơn vương tử Vi Vân”, hắn hơi nhíu mày, trên mặt thoáng qua nét nghi hoặc.
Truyền rằng, Vi Vân vương tử tộc cao sơn là một kẻ xúi quẩy cha không thương mẹ không yêu, từ khi còn rất nhỏ đã bị cha nuôi đưa đến bên cạnh Vũ Đế. Nếu không phải lúc ấy chưa phổ biến dùng hoạn quan, không khéo đã bị “phập” một phát rồi.
Cuộc đời vị tiểu vương tử này có thể nói là sống trong bất lực – nhẫn nhục gánh vác trách nhiệm, đáng tiếc chẳng nhẫn ra thành tựu gì, đến cuối cùng tộc cao sơn vẫn bị nhân hoàng tiêu diệt. Về phần bản thân hắn, tương truyền cũng bị truy sát đến chết.
Lời đồn và sự thật có chút sai lệch, nhưng trên tổng thể đúng đến tám, chín phần mười.
Thịnh Linh Uyên dựa vào góc tường, khoanh tay trước ngực, hồi tưởng một lát. Hắn nhớ Vi Vân trầm lặng kiệm lời, là người chất phác, tối ngày chỉ biết rèn sắt… hơn nữa không phải chết vì bị truy sát.
Đúng là hắn đã cho người đuổi theo, nhưng không bảo giết, thật ra là Vi Vân tự sát.
Thịnh Linh Uyên cũng không cảm thấy một người nhu nhược như thế có tư chất thành ma, sở dĩ hắn ôm cây đợi thỏ ở Du Dương, là bởi vì tộc cao sơn có ma đầu khác.
Như vậy mấy vị trong phòng này… rốt cuộc đã hiểu sai điều gì, hay là có người nói dối?