Beta: Phong Lưu Quân
Tín hiệu quả thật không tệ, Cốc Nguyệt Tịch vừa dứt lời, bên phía Tuyên Cơ đã nghe thấy trong âm nền ồn ào có một chuỗi dài tiếng trẻ con ào qua, chúng vừa cười khanh khách vẻ ma mãnh, vừa đua nhau nhại lời Cốc Nguyệt Tịch.
Bản thân Cốc Nguyệt Tịch chẳng nghe thấy gì, Vương Trạch đã la toáng lên thay cô.
Đội trưởng Vương thật sự là một hảo hán, giọng cũng to hơn người bình thường, suýt nữa rung đứt mạng không dây trên chuyên cơ của Phòng Khắc phục hậu quả.
Tuyên Cơ đỡ lấy máy tính trượt xuống, quyết định lần sau xem phim kinh dị tuyệt đối không thể gọi con cá chép này.
“Chủ nhiệm Tuyên, ông ông ông ông cũng nghe thấy chứ? Đây không phải là ảo thính của tôi!”
Bình Thiến Như vội hỏi: “Đội trưởng Vương, anh không sao chứ!”
La Thúy Thúy nghe tiếng hò la trong điện thoại, gan mật run rẩy, đỉnh đầu dựng lên một chiếc lá lù lù như dây anten, cố gắng làm bộ làm tịch nói: “Lãnh đạo, hay là tôi không đến hiện trường nữa? Tôi thấy việc người dân địa phương vừa lập từ đường vừa gì đó, ờm… tư tưởng phong kiến rất nghiêm trọng, phải tổ chức tuyên truyền giảng dạy, xây dựng cho bọn họ thế giới quan chủ nghĩa duy vật vững chắc, tôi có thể giảng chính…”
Chuẩn nghiên cứu sinh khoa lịch sử nghiêm trang đẩy kính, “Đội trưởng Vương, thuyết quỷ thần đều là công cụ thống trị của giai cấp thống trị phong kiến cổ đại, sao anh còn tin? Đúng không?”
Thằng nhóc này thật biết chọn người, câu sau vừa hay dành cho “giai cấp thống trị phong kiến” về hưu bên cạnh.
Giai cấp thống trị phong kiến rất thành khẩn trả lời: “Không đúng, thần do người tạo nên, quỷ là thiên tính của người – khó có thể quy vào những việc chưa biết trong quá khứ. Sự việc đáng sợ do tâm lý không thể dung thứ gây nên, đều là quỷ, cho dù không gọi là ‘quỷ’, cũng sẽ có tên gọi khác.”
“Các anh có thể giữ chút thể diện cho tôi không?” Tuyên Cơ đập Lão La qua một bên, lại quay sang Dương Triều, “Nói bao nhiêu lần rồi, học sách photo của chú em đi, chứ ghi lại những lời hắn nói thì thi viết chắc chắn rớt. Linh Uyên, sao ta nghe cái này giống…”
Thịnh Linh Uyên cau mày, “Quả thật, nhưng về lý không thể thế được.”
“Rốt cuộc là cái quái gì vậy hả hai vị?” Bắp chân Vương Trạch sắp quéo lại, trong lòng thành kính niệm hết lượt thánh thần các đạo cổ kim nội ngoại, còn chưa kịp kể hết, đã nghe bên tai lại có tiếng trẻ con non nớt học theo: “A di đà Phật Thái Thượng Lão Quân lạy Chúa lòng lành…”
Vương Trạch: “…”
Không phải, cầu nguyện trừ tà đâu? Sao còn bị đối phương miễn dịch rồi?
“Ồ?” Lúc này, một người chạy việc bên ngoài nói, “Máy đo năng lượng dị thường của tôi vừa báo động một chút.”
“Lão Vương,” Tuyên Cơ nói, “các ông hãy tạm rút khỏi, trước khi bọn tôi đến, đừng cho bất cứ sinh vật nào tới gần từ đường và rừng cây.”
“Rút bao xa?”
“Rút đến khi ông không nghe thấy những âm thanh đó thì thôi.”
Vương Trạch run rẩy hỏi: “Sao, đây là ‘địa phược linh’ à? Ông xác định chứ Chủ nhiệm Tuyên, chẩn bệnh từ xa có đáng tin không, ông đảm bảo họ không ra được vòng này chứ?”
“Địa phược linh gì chứ, đó là trẻ con ảnh tộc.”
“Tôi từng thấy ảnh tộc trong tài liệu lịch sử,” nghiên cứu sinh nói xen vào, “các nhà sử học cho rằng là truyền thuyết thần thoại nào đó, nhưng không thể tìm được văn bản tương ứng, vậy nên lại có một ý kiến, nói ‘ảnh’ là tiếng lóng đặc thù thời đại ấy, văn nhân dùng để phúng dụ chính trị, dưới nền bạo chính tàn khốc của ngôn luận không tự do…”
Tuyên Cơ lạnh mặt, “Câm miệng.”
Dương Triều vất vả lắm mới hơi thân với lãnh đạo mới, tự dưng bị nạt, cũng không hiểu tại sao, bèn rụt lại, không dám nói tiếp nữa.
“Ảnh tộc là một loài sinh linh.” Thịnh Linh Uyên không để bụng, thong thả nói, “Người của ảnh tộc ‘không dòng dõi, không cha mẹ, không cương thường, cũng không tên họ’. Do có thể xuyên qua nước, qua đá giống ảo ảnh, cho nên được gọi là ‘ảnh tộc’, sau khi thành niên mới có được hình người.”
“‘Không dòng dõi, không cương thường’, tức là chủng tộc này không có hình thái xã hội ổn định, tương đối lạc hậu à?” Vương Trạch đầu kia điện thoại hỏi, “Vậy ‘không cha mẹ’ là thế nào, bọn họ không phải sinh sản hữu tính?”
“Ý của ‘không cha mẹ’ tức là người trong ảnh tộc chỉ đẻ không nuôi, con vừa sinh ra đã ném ở đó, tự mình tùy ý lớn lên, có thể lớn lên thì sống, không lớn lên được thì chết.” Tuyên Cơ tiếp lời, “Tôi nhớ năm đó họ tụ cư ở Nam Minh cốc… chính là vùng gần Xích Uyên, tìm được ‘chủ nhân’ thì sẽ đi theo chủ nhân, chủ nhân chết rồi mới quay về nơi tụ cư sinh đẻ.”
“Chủ nhiệm, mặc dù chỉ khác một chữ, nhưng không thể viết hai chữ ‘chủ nhân’ này vào báo cáo đâu,” La Thúy Thúy chắc là để tỏ vẻ mình có chút tác dụng, cần cần cù cù bới bệnh vặt cho Tuyên Cơ, “quá là không thấm nhuần tư tưởng chủ nghĩa xã hội.”
“Nhận chủ là thiên tính của ảnh nhân, ‘chủ nhân’ cũng rất cần thiết đối với ảnh tộc. Sau khi tìm được chủ nhân thích hợp, nhân cách và tam quan của ảnh tộc sẽ được hình thành một cách tự nhiên. Tam quan chính là tam quan của chủ nhân, sở thích sở ghét sẽ theo qua cùng, nhân cách và diện mạo cũng đều là theo ý thích của chủ nhân, chủ nhân thuộc chủng tộc nào, họ sẽ coi mình là chủng tộc đó.” Tuyên Cơ nói, “Ảnh tộc không tìm được chủ nhân tương đương với chưa hoàn toàn phát triển, gọi chung là ‘kỳ ấu niên’. Ảnh nhân lúc nhỏ không phân chia nam nữ, cũng không có hình người, nếu mãi không tìm được chủ nhân thì sẽ giữ nguyên hình thái này, sống không lâu, hai ba mươi tuổi là tự tiêu tán.”
“Thế ảnh tộc có chủ nhân có thể sống bao lâu?”
“Phải xem chủ nhân muốn thế nào.” Tuyên Cơ nói, “Ảnh nhân đôi khi như một món đồ, chủ nhân có quyền chi phối hoàn toàn, muốn hắn tuẫn táng, tuổi thọ của ảnh nhân là đến ngày chủ nhân chết; muốn để lại ảnh nhân này làm di sản cho gia tộc, thì ảnh nhân có thể sống rất lâu, đôi khi có thể kéo dài đến khi gia tộc này lụi tàn.”
“Cái quái gì vậy?” Bên phía Vương Trạch hẳn đã rút khỏi từ đường và rừng cây, không nghe thấy tạp âm trong cảnh nền nữa. Đội trưởng Vương thở phào nhẹ nhõm, lá gan anh hùng lại lần nữa được trang bị vũ trang, “Ngay cả nhân cách cá nhân cũng không có, cũng có thể được coi là sinh linh? Chủ nhiệm Tuyên à, có phải ảnh tộc này còn có tên tục là ‘la liếm’ hay không?”
“Ảnh tộc quả thật còn được gọi là ảnh nô.” Thịnh Linh Uyên nói, “Thời kỳ hỗn chiến, vùng tụ cư bị yêu tộc san bằng, ảnh nhân trôi giạt khắp nơi, bỏ chạy tứ tán, thành thú cưng được các tộc ưa thích; sau đó, dần dần có người kiếm sống bằng việc nuôi ảnh nhân rồi buôn bán khắp nơi, gọi là ‘dân buôn ảnh’. Ảnh nhân hoang dã có gần một nửa không sống nổi đến khi tìm được chủ nhân, tan rã mà chết, cho nên dân buôn ảnh thường cảm thấy mình đang làm việc thiện – khiến bọn họ không tuyệt chủng, còn tìm được bến đỗ cho bọn họ. Ảnh nhân khi còn nhỏ thường sẽ ẩn hình, trừ phi là đại năng dùng thuật pháp đặc thù mới có thể nhìn thấy, hoặc chính là bọn họ tự mình có ý đối với ngươi, cố ý cho ngươi nghe thấy. Đội trưởng Vương, xem ra duyên của ngươi với ảnh nhân không tệ đâu.”
Vương Trạch vội vàng lau mồ hôi, “Thôi khỏi, cảm ơn, thời đại chúng ta đã không còn là xã hội nô lệ từ lâu rồi, buôn người là trái pháp luật.”
“Ảnh nhân cũng không thảm như các ông nghĩ đâu, có một số người… đặc biệt là người địa vị cao, không buông được ham muốn quyền lực sau khi chết, sẽ gửi gắm ảnh nô tiếp nhận vị trí của mình. Những ảnh nhân đó trăm phần trăm trung thành, có thể kế thừa trăm phần trăm ý nguyện của hắn; sau nhiều năm tu luyện, bản lĩnh và thủ đoạn có thể còn mạnh hơn chủ nhân. Hơn nữa, họ đại diện cho người chết, địa vị không kém gì như bài vị – tuy rằng mọi người đều thấy hắn xúi quẩy, nhưng chẳng ai dám bất kính. Vì điều này, ngoài ra còn do ảnh nhân lúc nhỏ thích sống nhờ trên bia đá và bia gỗ trong bãi tha ma, có lời đồn nói họ có thể ‘kết nối với âm dương’. Trước khi thành nhân, họ không thể rời thứ mình sống nhờ quá xa, sẽ không đuổi theo ra đâu, Lão Vương ông yên tâm đi, dù đuổi theo ra cũng không cắn người, trẻ nhỏ không có tính công kích. Thiết bị đo năng lượng của các ông hẳn là không có phản ứng gì nhỉ?”
Vương Trạch nói: “Có, vừa rồi đã rung một chút!”
“Thế hẳn là có tiểu ảnh nhân muốn thành lập mối liên hệ với ông.”
Mọi người nghe xong, lũ lượt im lặng.
“Ôi,” giọng nói do dự của Vương Trạch vang lên từ trong điện thoại, “vừa nghĩ như vậy, tôi có một ý tưởng không phù hợp với tư tưởng của Đảng, không biết có nên nói hay không.”
Bên cạnh hắn, Trương Chiêu thở dài, “So với liều chết liều sống mua nhà kết hôn sinh con… sinh ra còn không biết là thứ mắc dịch gì, đây mới là kéo dài sinh mạng thật sự nhỉ?”
Vương Trạch: “Nói thế làm tôi nhất thời hơi động lòng rồi.”
“Trật tự nào, đừng nhúc nhích,” Tuyên Cơ nói, “chưa kể ông chỉ có một căn nhà lụp xụp, cho dù đóng gói bán hết mấy người các ông cũng không mua nổi một ảnh nhân đâu.”
Thịnh Linh Uyên giải thích: “Ảnh nô trước khi thành hình người không thể sinh sản thế hệ sau, sau khi thành người, nếu có con với ngoại tộc, đứa trẻ sinh ra hoàn toàn chính là ngoại tộc, con của hai ảnh nhân cùng chủ thì từ khi sinh ra đã nhận chủ, cũng không tiện đem bán. Lửa Xích Uyên bùng cháy, ảnh nhân mất đi nơi tụ cư, không còn chỗ nảy nở. Về sau, muốn ảnh nhân thuần huyết thống đều chỉ có thể do con người tìm huyết thống lai giống, chủ nhân bình thường đều không chịu, phải trả giá cao mới được, vậy nên giá dân buôn ảnh đưa ra cũng là giá trên trời.”
Ảnh nhân không giống thú cưng khác, một khi có được thân thể, họ không có gì khác biệt với người và yêu.
Mà chủng tộc này vốn được sinh ra theo ý thích của chủ nhân, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều theo lý tưởng của chủ nhân, quả thực chính là tình nhân hoàn mỹ. Vả lại, dạng “đối xử thật lòng” tự nhiên này hiển nhiên thuần túy hơn sự lấy lòng của những đồng tộc ôm ý đồ xấu, trong buổi loạn lạc lòng người khó lường, chỉ có ảnh nô sẽ không bao giờ phản bội, là thật sự “tâm đầu ý hợp”.
“Đúng, lúc ấy, chuyện ly hôn vì ảnh nhân là rất bình thường, kẻ có ảnh nhân đều tự mình giấu riêng, ai chịu cho ngươi lai giống? Về sau, một ảnh nhân thuần huyết ngàn vàng khó cầu,” nói đến đây, Tuyên Cơ bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn Thịnh Linh Uyên một cái với vẻ mặt không biểu cảm, “dùng làm đồ tiến cống cũng chẳng bị coi là keo kiệt, nhỉ?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Thân là nhân hoàng, dạng tiến cống đặc thù này, hắn đương nhiên từng nhận được: thời điểm cao sơn vương quy thuận, “cống phẩm” được dâng lên ban đầu không phải Vi Vân, mà là một ảnh nhân chưa thành hình.
Ảnh nhân chưa trưởng thành kia sống nhờ trong một con trai to, Vi Dục vương có ý khoe giàu, nhồi các loại bảo châu to bằng nắm tay vào vỏ trai, mở ra suýt nữa lóa mù mắt. Giữa sắc màu sặc sỡ, ảnh mảnh khảnh lững lờ bay ra, đi quanh nhân hoàng vài vòng như mây mù, sau đó bỗng chốc dừng trước mặt hắn, thành kính quỳ xuống dưới chân hắn. Kế đó, cả thân thể ảnh bùng ra ánh sáng màu ngọn lửa, ảnh duỗi thân trong đó, suýt nữa hình thành một cơ thể người.
Thịnh Linh Uyên ho khan một tiếng, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Nắm trong tay thứ tài nguyên hiếm có là ảnh nhân này, dân buôn ảnh rất dễ được thời; hơn nữa, khi tìm kiếm huyết thống lai giống, họ không chỉ phải trả vàng bạc, mà còn cần nghĩ cách thỏa mãn vô vàn yêu cầu kỳ quặc của chủ nhân ảnh nhân, cho nên cũng buộc họ mở rộng nanh vuốt, dần dà đều thành nhân vật xưng bá một phương. Sau khi hỗn chiến kết thúc, thiên hạ thống nhất, dĩ nhiên không chấp nhận được những ‘ông vua không ngai’ này, về sau đều bị… ừm… bị người cầm quyền khi ấy diệt trừ, tộc ảnh nhân đương nhiên cũng không có đường sinh sôi nảy nở. Họ bẩm sinh chỉ trung với chủ nhân, không có bất cứ tình cảm gì với cha mẹ đồng tộc, không biết kết đoàn, ta cứ tưởng họ diệt chủng từ lâu rồi.”
“Đúng vậy,” Tuyên Cơ nở nụ cười giả, “quá đáng tiếc.”
Thịnh Linh Uyên đang định nói gì đó, phi công chợt lên tiếng nhắc nhở họ đã đến trấn Thanh Bình, chuẩn bị đáp xuống. Không đợi hắn mở miệng, Tuyên Cơ đã kéo dây an toàn cài chặt Thịnh Linh Uyên vào ghế, “Chú ý an toàn khi bay.”
Nói xong, hắn giật gậy năng lượng trong tay Bình Thiến Như, chạy lên ghế trước ngồi.
“Đúng thế.” Dương Triều nói – lãnh đạo hung dữ đi rồi, nghiên cứu sinh lại dám lên tiếng. Phái khảo chứng này đẩy kính, nhỏ giọng hỏi Thịnh Linh Uyên: “Trong lịch sử nhân tộc chắc chắn cũng có ảnh tộc nhỉ? Ai vậy? Trong hoàng cung có không?”
“Trong cung không có,” Thịnh Linh Uyên nói đơn giản, “người làm vua không tiện cho người ta nhìn thấu thích ghét.”
Năm đó, ảnh nhân mà Vi Dục vương tiến cống còn chưa kịp hoàn toàn thành hình, nhân hoàng và Đan Ly có mặt ở đó đã đồng thời ra tay. Đan Ly phát tám phù chú liền, phong ảnh nhân kia; Thịnh Linh Uyên một nhát kiếm chém vỡ vỏ trai, gạch lót nền cũng bị chém vỡ nát ba viên. Hắn nổi cơn tam bành, nếu không phải Tả, Hữu ngăn cản, hắn đã suýt nữa chém luôn cả sứ thần cao sơn nhân rồi.
Vi Dục vương không ngờ mình bợ sai chỗ, cuống quýt cứu vãn, không biết từ đâu nghe ngóng được nhân hoàng thích đao kiếm, bấy giờ mới lại lần nữa đưa thiên nhĩ Vi Vân tới.
“À, phải rồi!” Dương Triều choàng tỉnh ngộ, ghi chú trên sổ, “Lòng dạ đế vương, thần quỷ bất ngôn, là ý này đúng không?”
Thịnh Linh Uyên chỉ cười mà không trả lời, học theo Tuyên Cơ nói: “Khi thi mà viết cái này sẽ bị trừ điểm.”
Dù rằng hắn vẫn chưa hiểu là cuộc thi gì.
Chuyên cơ kêu “ù ù” đáp xuống gần trấn nhỏ ma quái.
Dương Triều thấy Thịnh Linh Uyên không nhúc nhích, cho rằng hắn không biết cách tháo dây an toàn, lo chuyện bao đồng dạy hắn: “nâng chốt kia lên là dây an toàn bật ra.”
Thịnh Linh Uyên gật đầu, vẫn không nhúc nhích.
Tên ngốc Dương Triều này có mắt như mù, cho rằng hắn nghe không hiểu, “Chính là cái vuông kia…”
“Vuông tròn cái gì!” La Thúy Thúy lôi nghiên cứu sinh đi, “Đi, đi chuẩn bị bản thảo tuyên truyền giảng dạy với chú… Ngài ngồi thong thả, ngồi thong thả.”
Thịnh Linh Uyên vẫn ngồi vững vàng đến khi mọi người xuống máy bay hết. Tuyên Cơ thấy hắn rất có tư thế không ai hầu hạ là sẽ không đi, đành phải đi tới, khom lưng tháo dây an toàn giúp hắn, thở dài, “Di giá đi, bệ hạ, giải quyết xong chuyện từ đường có ma, chúng ta còn phải chạy về trụ sở chính trước khi trời tối nữa, đừng tốn thời gian ở chỗ này.”
Thịnh Linh Uyên nắm cổ tay hắn.
Tuyên Cơ nhướng mày, “Làm gì đó?”
“Là ngươi khóa ta ở đây,” Thịnh Linh Uyên nói, vẻ như cười như không, “ngươi không đến tháo, ta sẽ không đi đâu hết.”