Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ giật mình, thầm kêu không ổn, trong tòa nhà này lại còn có một Liệt Nô Cung Phục trận khác!
Nhưng… làm sao có thể?
Công việc của Cục Dị khống chính là “theo dõi năng lượng”, thiếu điều lắp thiết bị cảm ứng năng lượng vào mỗi một kẽ gạch trong trụ sở chính. Dẫu có là Thịnh Linh Uyên, lần đầu đến Cục Dị khống cũng dọa con rồng vàng “đón khách” sợ tới mức suýt chút nữa cảnh báo, huống gì người khác.
Đại trận giống như vậy có thể đánh thức toàn bộ thiết bị theo dõi năng lượng dậy hòa tấu một bản giao hưởng, sao có thể ẩn nấp trong tòa nhà trụ sở chính một cách im hơi lặng tiếng được?
Nhưng không đợi hắn suy nghĩ kỹ càng, một âm thanh trầm nặng quái lạ men theo kiến trúc lan đến đây, cả tòa nhà như chứa đầy nước sôi, “ùng ục” sắp sủi bọt.
“Tiếng gì vậy?” Vương Trạch vô thức nhìn lên trời, “Sao sét đánh lại có tiếng này? Đám mây dông nào tiêu chảy thế?”
Tiêu Chinh lại thì thào: “Không… không phải sấm sét.”
Mọi người cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy gạch lát nền sân bay run rẩy, khe nứt rất nhỏ lan ra bốn phương tám hướng hệt như hoa băng nở rộ trong nước đông đá tức thì[1] – âm thanh trầm nặng ấy vang lên từ dưới chân họ!
Trong cùng một tòa nhà, hai Liệt Nô Cung Phục đại trận chung nguồn hút lẫn nhau, lại bài xích lẫn nhau một cách khéo léo, hình thành một đôi nguồn lực hút có sức phá hoại kinh người.
Mỗi một yêu đan giả đều kèm theo một mạng người, chúng ùa đến đây từ bốn phương tám hướng, khiến bầu trời đêm vừa đục ngầu vừa hỗn độn. Xung quanh Tây Sơn cúp điện hàng loạt, ánh sáng nhân tạo cướp đi quang huy của trăng sao dần dần bị sự vẩn đục bao phủ.
Cùng lúc đó, năng lượng thật lớn từ bộ rễ cây cổ thụ dưới nền Cục Dị khống tràn lên, chạy qua tòa nhà, lao thẳng lên trên!
Sân bay của Cục Dị khống nằm ở tầng ba mươi sáu, là một ban công khổng lồ vươn ra từ tòa nhà, máy bay trực thăng đậu chính giữa, vòng ngoài là đường băng của máy bay chở khách. Sân bay trên không rộng rãi này ít nhất trái với một đống nguyên tắc kiến trúc, đương nhiên không thể là kết quả thuần sắt thép xi-măng – vòng ngoài tòa nhà chồng chất vô số trận pháp to nhỏ, trong đó có gia cố, giữ ấm, ẩn hình, thậm chí gấp không gian. Thường ngày chúng bám trên tường, im lặng bảo vệ mọi vận hành của tòa nhà, giống như không tồn tại, giờ đây lại lần lượt hiện hình, lần lượt sụp đổ, như bảng mạch điện dính nước, nổ từ dưới lên trên.
Chỉ trong vài câu nói, vết nứt nhỏ trên mặt đất sân bay mau chóng mở rộng, cả tòa nhà bắt đầu lắc lư.
Mọi người trên sân bay cùng nhau co cẳng chạy như điên, lao đến máy bay trực thăng gần nhất.
Tuyên Cơ quay phắt đầu lại: “Lên máy bay trực thăng! Mau!”
Uỳnh một tiếng, mặt đất nứt ra.
Gạch đá xi-măng bay tứ tung, bị dòng khí hất văng khắp trời. Trong đất cát khói bụi, mọi loạt sinh vật trên sân bay đều bị cuốn lên toàn bộ, pháp trận trên mặt nền nứt nẻ của nhóm Thịnh Linh Uyên vốn được hoàn thành trong thời gian quá gấp, cùng tan xương nát thịt với sân bay.
Dưới chân trống không, hai người đồng thời hành động.
Nhưng do sự việc xảy ra đột nhiên, không có thời gian bàn bạc, hai vị này có thể nói là không hề ăn ý. Phản ứng đầu tiên của Tuyên Cơ là cứu người, rất nhiều người trên sân bay là hậu cần, khả năng đặc biệt bằng không, ngã xuống từ tầng ba mươi sáu thì chắc cú không còn chút đường sống nào. Mà phản ứng đầu tiên của Thịnh Linh Uyên thì là bắt giặc trước hết bắt vua, nhảy lên đuổi theo mùi của một pháp trận khác.
Hai người họ một lao vào trong, một lao ra ngoài, vừa khéo đi ngược đường, vốn đứng chung một chỗ, lần này quỷ xui thần khiến lại tách ra.
Hai người đều quay đầu lại, nhìn nhau một cái từ khoảng cách mấy mét, đồng thanh hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
… Xem ra cũng không thể nói là không có ăn ý, chỉ là “ăn ý” rất không đúng chỗ.
Tuyên Cơ: “Ta…”
Hắn vừa mới mở miệng, kế bên truyền đến tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan. Một nhân viên của sân bay lúc bấy giờ không đứng trên đất bằng, pháp trận chống đỡ đột nhiên biến mất, anh ta phát hiện mình đang lơ lửng bên cạnh tầng ba mươi sáu!
Tuyên Cơ không kịp nói gì khác, sải cánh bay vút qua, vừa may túm được người bị hất đến giữa không trung trở về, khi quay đầu nhìn lại đã không thấy Thịnh Linh Uyên đâu nữa.
“Thông báo các ban ngành chú ý,” Tiêu Chinh quay người lại hô một người bên cạnh, “lập tức rút khỏi tòa nhà, tầng thấp đi lối thoát hiểm khẩn cấp, tầng cao – tầng ba mươi sáu trở lên xuống lầu không kịp nữa, tập hợp hết đến sân bay, nhanh!”
Các pháp trận bị phá hỏng, cả sân bay bắt đầu sập, máy bay đậu ở vòng ngoài rào rào lăn xuống như thả sủi cảo. Máy bay đã không kịp chờ, chỉ có thể giành giật được chiếc nào hay chiếc ấy, khởi động bay lên trước, lên không rồi thả thang dây xuống sau.
Thế nhưng tình cảnh không hề hỗn loạn.
Lúc xảy ra sự cố bất ngờ, mọi người chỉ luống cuống chốc lát, sau đó không cần chỉ huy, đội chạy việc bên ngoài đã tự hành động một cách hệ thống – từ tổng điều hành Tiêu Chinh đến nhân viên tiền tuyến, ngoại trừ nhóm đầu tiên đi cứu máy bay, những người còn lại đều không nhúc nhích, canh trên sân bay lắc lư sắp sập.
“Hệ thủy và hệ băng qua bên này tập hợp!” Vương Trạch gào lên một tiếng, “Đi theo tôi!”
Hắn nói, hai tay chập lại trước ngực, hình thành một quả cầu, hơi nước trong không khí bắt đầu tụ lại giữa bàn tay hắn. Hai ống tay áo khoác của Vương Trạch đã rách, để lộ cánh tay nổi đầy gân xanh bên dưới, đoạn hắn đẩy mạnh xuống, hơi nước nén ngấm vào khe nứt, lập tức bị khả năng đặc biệt hệ băng bên cạnh đóng băng.
Vô số phù chú thuộc các phái khác nhau bay ra từ tay mọi người, trong thời gian cực ngắn, những người chạy việc bên ngoài này đều vận dụng pháp thuật của mình, đắp một đống “mảnh vá” cho sân bay đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Sân bay đã sập một nửa, giờ phút này đang treo giữa trời một cách quái dị.
Lúc này, tất cả nhân viên trực ban trong tòa nhà đều đã nhận được thông báo, rút khỏi một cách trật tự và nhanh chóng. Những người từ tầng ba mươi sáu đổ lên tự động chia làm hai nhóm: không phải nhân viên chiến đấu thì mau chóng lên máy bay trực thăng cứu viện; nhóm chạy việc bên ngoài thì tự động ở lại, gia nhập những người khác cùng nhau bọc hậu.
Máy bay trực thăng lượn vòng chiếu ra ánh sáng mạnh, rọi lên phù chú chồng chất nhiều tầng trên sân bay, tỏa ra một vầng sáng nhạt. Khí vị mỏng manh đến từ các tộc viễn cổ hỗn tạp lại, trong đó có cả những loài thuộc tính tương xích tương khắc, thời thượng cổ từng là kẻ thù truyền kiếp, giờ đây lại hòa vào nhau vừa mâu thuẫn vừa hài hòa, giống như dáng vẻ ban đầu khi trời đất chưa phân trong đục thuở hồng hoang.
Tuyên Cơ ở giữa không trung hỗ trợ tiếp ứng, vô tình liếc thấy, trong lòng bỗng nhiên rung động, chợt có cảm giác.
Lúc này, một mùi hôi gay mũi thốc đến, xung quanh tòa nhà Cục Dị khống tựa hồ xuất hiện một lốc xoáy đường kính mấy trăm mét đang tham lam hút lấy thứ gì đó. Không khí trở nên dính nhớp, mùi máu tươi bốc lên càng lúc càng nồng nặc, khiến người ta không khỏi hoài nghi mình đã chảy máu mũi. Phía chân trời vốn chỉ vẩn đục nổi lên màu gỉ sắt, mang đến cảm giác áp lực không nói thành lời. Trong mây dông bùng ra một tiếng vang giòn như lụa rách toác, dường như một lời cảnh cáo.
“Còn một người!” Trên sân bay, Vương Trạch nắm lấy gáy và thắt lưng đồng phục của một đồng nghiệp hậu cần bằng cả hai tay, nhấc lên ném ra ngoài, còn áng cân báo số, “Chủ nhiệm Tuyên, đón lấy! Năm mươi kí!”
Nữ đồng nghiệp bình thường đều tự nhận bốn mươi bảy kí rưỡi nghẹn ngào gào ra con số thật: “Em năm mươi lăm kí!”
Tuyên Cơ định thần lại, đón lấy người, nhảy lên nhét vào cửa cabin máy bay trực thăng đang mở. Một cái bóng lướt qua khóe mắt hắn – một tảng đá điêu khắc rớt do rung lắc bay xuống từ trên lầu, giương nanh múa vuốt đập tới máy bay trực thăng.
Tuyên Cơ giơ tay ấn một cái lên thân máy bay trực thăng, đẩy nó ra mấy mét, ném ra một đoạn dây xích, tông văng tảng đá điêu khắc trong tiếng thét chói tai chọc xuyên mây xanh. Tảng đá lớn ấy lao vụt xuống. Tuyên Cơ ngẩng đầu lên, thấy tòa nhà bình thường sáng rực ánh đèn đã tối từ lâu, một tia chớp giáng xuống, khe nứt lớn nhìn mà ghê người trên thân tòa nhà trực tiếp xông vào mây đen, không thấy rõ bên trên thế nào rồi.
Tòa nhà này… có thể gánh được đòn giáng ấy không?
Tạm thời không nhắc đến các tài liệu và hồ sơ quý giá, hiện giờ còn mấy trăm nhân viên công tác bị nhốt ở bên trong, và trí mạng hơn – những thứ thuộc khu vực dưới lòng đất như vật nguy hiểm bị niêm phong, giống loài nguy hiểm đang giam giữ, cũng như vũ khí có tính sát thương đối với khả năng đặc biệt trong viện nghiên cứu, lỡ như tòa nhà sập…
“Rắc” một tiếng giòn vang lên bên tai hắn, có thứ gì đó nứt ra. Tuyên Cơ giật mình, thấy cành cây chi chít chui ra từ trong khe nứt của tòa nhà, cả mặt tường ấy đều run rẩy theo, giống như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào – đám Tiêu Chinh còn ở bên dưới!
Hai tay Tuyên Cơ kết ấn, một phù chú màu ngọn lửa vỗ lên tường từ xa.
Trong tường có thứ gì đó phát ra tiếng gầm thét kiểu dã thú, trên mặt tường xuất hiện vết rách như mạng nhện. Thì ra bức tường ấy đã bị đục rỗng, chỉ còn lại mỗi một lớp vỏ ngoài, cành cây bên trong cảm thấy người bên ngoài không dễ chọc, lập tức lại muốn co về, thò ra co vào như vậy, bức tường đã bị hỏng lập tức mất đi vật chống đỡ.
Tuyên Cơ lao xuống, để lại một cái bóng như ráng đỏ ở trên không: “Đội chạy việc bên ngoài mau rút đi!”
Chưa dứt lời, bức tường bị đục rỗng đã chực vỡ nát, sân bay sắp sạt lở tới nơi. Tuyên Cơ xòe cánh, một vai đỡ một cốt thép lớn lung lay sắp đổ, đồng thời ném ra một mớ tiền xu. Từ tiền xu, xiềng xích bắn ra bốn phương tám hướng, “cắn” đúng vào cành cây, giữ chặt những cành cây co về ở tại chỗ, chống đỡ bức tường.
Pháp trận ác độc và cây khô um tùm rốt cuộc gọi thiên kiếp đến, tia chớp thứ nhất giáng xuống, bốn bề sáng rực lên.
Vương Trạch đang bận gần chết còn huýt sáo: “Ngầu vãi!”
Tiêu Chinh hệ lôi điện quát: “Ngầu ông nội anh! Xiềng xích cùi này của ông có cách điện không?”
Tuyên Cơ: “…”
Vị này đã bắt được điểm mù rồi.
Chưa dứt lời, sấm sét đã đổ ập xuống. Cột thu lôi và hệ thống chống sét đã bãi công gần hết do tòa nhà bị phá hoại, sét đánh lên cành cây, kế đó bò lên xiềng xích dẫn điện. Xiềng xích và dây leo bị kẹt cứng quấn vào nhau thành một đống cuộn dây Tesla, chớp mắt dẫn đến hiệu ứng “sét tím sương xanh”.
Chẳng rõ họ Tuyên đang giang hồ cứu cấp, hay là đổ dầu vào lửa nữa.
“Vãi cả hoành tráng!” Vương Trạch “lạc quan” tán thưởng, “Nếu không phải sắp chết tới nơi, tôi nhất định phải quay lại, chắc chắn có thể xưng bá WeChat… Vậy chúng ta qua như thế nào?”
Chủ nhiệm Tiêu rốt cuộc gào rách cổ họng mình: “Kỹ năng của ông toàn rác rưởi gì vậy!”
“Hớ… sorry.” Lúc này, tường sập lại đè Tuyên Cơ xuống, hắn suýt nữa không thở được: “Lão Tiêu, ông không phải hệ lôi điện à! Nghĩ chút biện pháp đi!”
Tiêu Chinh: “Nhìn đầu tôi đi, yêu cầu vô lý này của ông là tiếng người à!”
Nếu bản thân hệ lôi điện có thể cách điện, trai đẹp theo phong cách lịch thiệp cấm dục như hắn nào đến nông nỗi đầu trọc lốc như bây giờ?
Bỗng nhiên, một giọng nói hơi yếu ớt xen vào khoảng gián đoạn của tiếng sấm: “Có… khụ khụ… có thứ gì là kim loại không? Tôi cần đủ nhiều…”
Vương Trạch quay đầu lại, thấy người lên tiếng lại chính là Yên Thu Sơn.
Thang máy đã chết từ lâu, lối thoát khẩn cấp chỉ có cầu thang dốc đứng, không biết một người chống gậy thở không ra hơi như Đội trưởng Yên làm sao trèo lên được.
Vương Trạch: “Anh lên đây làm gì? Anh…”
Yên Thu Sơn khoát tay, ngắt lời hắn với giọng yếu ớt mà kiên quyết: “Đừng phí lời!”
“Có,” Tuyên Cơ gian nan nhúc nhích bả vai, rút ra một tay, ném mớ tiền xu tới hắn, “đủ chưa?”
Cựu chạy việc bên ngoài dày dặn kinh nghiệm như Yên Thu Sơn, mặc dù bị thương nhẹ không rời chiến tuyến, nhưng khi bản thân mình vẫn còn là một gánh nặng chống gậy, hắn cũng sẽ không cố chấp xông lên phía trước. Lúc này, tòa nhà Tổng cục bị cái cây yêu quái trong Liệt Nô Cung Phục trận kia xô tan tành, không ít cửa ra vào đều đã sập, một người què chống gậy như hắn rốt cuộc làm sao tìm được lối đi an toàn, kịp thời chạy tới?
Tuyên Cơ cau mày, nghĩ thầm, chắc chắn là Yên Thu Sơn và Tri Xuân đã gặp bệ hạ nhà mình rồi.
Thịnh Linh Uyên sẽ không phái một người bị thương và thông tâm thảo tới “hỗ trợ”, chỉ họ lên đây chắc chắn là bởi vì biết Tuyên Cơ ở chỗ này, cảm thấy trên đây an toàn, thuận miệng bảo người bị thương đến lánh nạn.
Vậy… tình hình trong tòa nhà hiện giờ rốt cuộc thế nào, mà khiến Thịnh Linh Uyên cho rằng nhảy xuống từ tầng ba mươi sáu cũng an toàn hơn ở bên trong?
Trong thời gian mấy ý nghĩ, đám tiền xu của Tuyên Cơ mang theo ánh lửa, bay đến trước mặt người chạy việc bên ngoài bị vây lại, khi rơi xuống tay Yên Thu Sơn, các đồng tiền xu đã dính vào nhau. Yên Thu Sơn đưa tay sờ, phát hiện số tiền xu ấy còn có thể tùy ý biến hình, đã biến thành một tấm kim loại mỏng sau khi hắn chạm nhẹ vào.
Tuyên Cơ biết dụng ý hắn cần kim loại.
Yên Thu Sơn kinh ngạc nhìn Tuyên Cơ chặn miệng vỡ giúp họ ở đằng xa, Tri Xuân trên vai hắn cũng “ồ” khẽ một tiếng. Là đao linh và khả năng đặc biệt hệ kim loại, hai người họ đồng thời cảm nhận được khí vị giết chóc cổ xưa cực nồng trên những đồng tiền xu chế tạo sơ sài ấy.
Vương Trạch bực dọc: “Ê rốt cuộc ông kiếm đâu ra lắm tiền thế, nhà ông không phải cũng có quặng mỏ chứ?”
Nhưng còn không kịp nói rõ ràng, tòa nhà đã bắt đầu kêu “rắc rắc”.
Yên Thu Sơn: “Qua hết đây, mau!”
Màng kim loại do tiền xu hóa thành kéo dài ra trong tay Yên Thu Sơn, vây mọi người lẫn gạch dưới chân họ vào, sau đó tứ phương khép kín, hình thành một khối cầu, ngăn cách tầm nhìn.
Vương Trạch há hốc miệng nhìn: “Đây là skill gì vậy?”
Hắn chưa dứt lời, Tuyên Cơ đã dành một tay làm động tác kéo ra bên ngoài. Quả cầu kim loại vốn là một phần của hắn, bị hắn nhẹ nhàng hút ra, chui vào giữa ánh chớp.
Vương Trạch hét toáng lên, sóng âm đổ hết vào tai Chủ nhiệm Tiêu không lãng phí một chút nào: “Thế ý nghĩa của thứ này là để chúng ta bịt mắt rồi chết à? Các ông giàu tinh thần chủ nghĩa nhân đạo ghê!”
Tiêu Chinh từ khi không còn tóc bảo vệ thì đặc biệt không chịu nổi tạp âm, óc suýt nữa bị sóng âm của hắn va phọt ra lỗ tai: “Quả cầu kim loại là thể đẳng thế, không giật chết anh, anh làm gì suốt thời trung học vậy!”
“Thì xem tiểu thuyết huyền ảo nâng cao trình độ nghiệp vụ mà!” Vương Trạch gào lên: “Tôi nào biết sau khi lớn lên trốn được thi đại học không trốn được sét đánh! A!”
Một tiếng sấm vang cắt ngang lời nói của Vương Trạch. Quả cầu kim loại lăn vào lưới điện, màng kim loại mỏng ngăn cách đường nhìn, nhưng không ngăn được âm thanh, các anh hùng chạy việc bên ngoài thực hiện xong chức trách bọc hậu một cách mỹ mãn lại lần nữa biến về nhục thể phàm thai, đồng thanh gào to như đọ giọng với sấm.
Ngay sau đó, quả cầu kim loại dường như bị tiếng la của bọn họ đập vỡ nát, gió đêm cuốn theo mùi máu tanh chợt ùa vào. Tiếng gào của nhóm người chạy việc bên ngoài bay ra ba trăm mét, họ ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện mình đã sống sót xuyên qua lưới điện kia!
Vương Trạch chưa kịp cảm khái khoa học và công nghệ là lực lượng sản xuất hàng đầu, đã cảm thấy dưới chân bất thường. Hắn quét ánh mắt xuống, phát hiện họ đã rời khỏi tòa nhà, đang lơ lửng giữa không trung bên ngoài tầng ba mươi sáu!
“Từ từ,” Tiêu Chinh định thần lại trước, “khoan hãy la, chúng ta chưa rơi xuống!”
Dưới chân có người lên tiếng: “Đừng… nhúc nhích lộn xộn!”
Nhóm chạy việc bên ngoài bấy giờ mới phát hiện, nền gạch dưới chân họ đã được Tuyên Cơ xòe cánh ra gánh lấy.
Vương Trạch kinh hồn bạt vía nhìn xuống một cái: “Chủ nhiệm Tuyên, tải trọng lớn nhất của ông là bao nhiêu vậy?”
Tuyên Cơ gằn từ kẽ răng ra một câu: “Ông đây không phải thang máy, cảm ơn!”
Lúc này, tiếng cánh quạt vang lên, mấy máy bay trực thăng mạo hiểm bị sét đánh, lại bay trở về.
Tuyên Cơ: “Chuẩn bị!”
Nhóm chạy việc bên ngoài ở lại bọc hậu đương nhiên đều là tinh anh trong tinh anh, ngay chớp mắt Tuyên Cơ và thang dây của máy bay trực thăng giao nhau, họ nhanh chóng trèo lên thang dây theo thứ tự.
Đương khi Tiêu Chinh và Vương Trạch mỗi người một bên kéo Yên Thu Sơn, vừa mới nắm thang dây, một tia chớp như đao thép chợt xẹt qua. Ngoại trừ đồng chí trọc đầu nào đó, tóc mọi người đều dựng thẳng lên. Tuyên Cơ và máy bay trực thăng đồng thời né ra hai hướng, sét đánh trúng vào tảng đá rơi xuống và cây gậy vừa tuột khỏi tay Yên Thu Sơn.
Trong tiếng ồn vang vọng không dứt, có người hô to: “Tòa nhà sắp sập rồi!”
Có thứ gì đó nứt ra, bóng tối khổng lồ lướt qua khoảng không trên đầu họ. Từ tầng ba mươi sáu trở lên, tòa nhà Tổng cục vốn đã vượt quá sức chịu đựng đổ sập từ khúc miệng vết thương, hệt như chiếc bút chì bị bẻ gãy. Phần đỉnh bấp bênh đã cháy đen, trên vẫn còn bám băng!
Máy bay trực thăng bay bạt mạng ra ngoài. Mấy người chạy việc bên ngoài đang treo lơ lửng không mở nổi mắt, chỉ có thể gắng sức nắm chặt thang dây. Tri Xuân được Yên Thu Sơn che chở chặt chẽ trong lòng bỗng nhiên lên tiếng: “Khoan đã, Chủ nhiệm Tuyên… anh ta muốn làm gì?”
Yên Thu Sơn trầy trật mở mắt ra, thấy Tuyên Cơ bay đến tòa nhà gãy đôi kia như tìm đường chết!
“Không đúng lắm.” Thịnh Linh Uyên xuyên qua lối thoát khẩn cấp như một cái bóng. Cát sỏi đá vụn không ngừng rơi xuống, đều bị sương đen quanh thân hắn bắn văng.
Không chỉ thiết bị theo dõi năng lượng trong tòa nhà Cục Dị khống không nhạy, ngay cả bản thân hắn cũng không hề có cảm giác. Công trình đồ sộ như Liệt Nô Cung Phục trận sao có thể tránh được ánh mắt hắn?
Và còn gốc cây khô quái dị kia.
Cả tòa nhà Cục Dị khống được xây dựa vào chính cây cổ thụ ấy. Lai lịch nó không rõ, không biết là người trồng hay là tự mọc, ghi chú trên hàng rào xung quanh nói nó là thực vật sở hữu thể tích lớn nhất hiện nay, do quá cao mà từng nhiều lần bị sét đánh. Khí hậu Vĩnh An khô hanh, sấm sét rất dễ dẫn đến hỏa hoạn, nhưng không rõ vì lý do gì, đỉnh núi xung quanh bị sét đánh bốc cháy mấy đợt, mà chỉ có cây này còn bảo tồn. Người xưa mê tín, cho rằng cây này có thần tính, còn từng xây thần miếu cho nó.
Năm dài tháng rộng, cái cây này vốn đã chết héo từ lâu, Thịnh Linh Uyên trước đây lui tới vài lần, không cảm nhận được một chút sức sống nào. Vậy mà giờ đây, nó lại sinh trưởng tốt một cách kỳ quặc, lá cây bé tí phủ đầy thân cây khô, mùi thơm cỏ cây thấm vào ruột gan tỏa ra bốn phía. Thiết bị cảm ứng năng lượng câm điếc cả buổi trong tòa nhà lúc này mới bắt đầu gào rú điên cuồng.
Cái cây ấy không ngừng bành trướng, những nơi quét qua, cây xanh và hoa tươi dùng để trang trí cũng bị đập văng khắp nơi.
Thực vật khác vừa tiếp xúc với cành cây bành trướng, lập tức sẽ bị hút thành một mớ cây khô, mà đồng thời, trên cành cây bành trướng kia sẽ mọc ra cành tương tự.
Thịnh Linh Uyên phất tay hất văng một cành cây quét tới mặt hắn, thấy trên cùng cành cây ấy trổ ra bốn loại hoa gồm sơn trà, nhài, hồng môn và lan quân tử, đua nhau khoe sắc, nom rất quái dị. Những đóa hoa tươi non ấy đập vào sương đen trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một làn khói nhẹ, nồng nặc yêu khí bay đi. Trong khói nhẹ lởn vởn, Thịnh Linh Uyên thuấn di đến đại sảnh lầu một.
Đại sảnh mấy chục ngàn người ra vào không chen chúc nay đã hỗn độn, bị rễ cây đáng sợ chiếm hết, gần như không còn chỗ đặt chân.
Đồng thời, hắn nghe thấy một tiếng cười nhẹ quen thuộc.
“Nhân hoàng bệ hạ,” âm thanh ấy quanh quẩn trong tòa nhà lắc lư giữa mưa gió, “lâu quá không gặp.”
Trong chớp mắt, Thịnh Linh Uyên cảm thấy máu toàn thân đều đã bị đóng băng.
Đó là âm thanh ba ngàn năm trước hắn từng nghe ở cuối cung yêu vương nhuốm máu.
Không…
Tuyệt đối không thể.
“Nhiều năm không gặp, vật đổi sao dời, nhân hoàng bệ hạ năm ấy vung tay nhất hô thiên hạ ứng, phong thái uy nghi dường nào? Các bộ lạc nhân tộc, tộc giống người… à đúng rồi, còn có đám yêu tộc ăn cây táo rào cây sung kia, đều răm rắp nghe ngươi. Tứ hải phục tòng, đều là tay sai sơn hô vạn tuế.” Âm thanh ấy nghe xa thẳm, “Ấy thế mà giờ đây, lại cũng sa sút như ta… Chậc, Thịnh Tiêu à, đám đông ùa đến, nâng ngươi lên cao, chính là để một ngày kia ném thật mạnh xuống. Ngươi rơi xuống Xích Uyên có đau không hả?”
Âm thanh ấy truyền đến từ bốn phương tám hướng, đông một chữ tây một chữ, như là tiếng một người, nhưng phương hướng của từng chữ lại không thống nhất, giống nhiều cái miệng cùng nói.
Trong tòa nhà, các thiết bị báo động kêu như điên, tiếng người hỗn độn, tiếng sấm cùng với tiếng đổ vỡ của các chỗ sập… tất cả tạp âm đều là quấy nhiễu. Thịnh Linh Uyên cắn nhẹ đầu lưỡi, ép buộc thần trí xao động bình tĩnh lại, tập trung vào tai, truy tìm hơi thở của đối phương.
Một bóng trắng nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn. Thoạt nhìn, bóng trắng giống bút laser chiếu lung tung quét bừa trên tường, tuyến đường hành động lộn xộn, khi thì tới gần, khi thì ra xa, một giây cũng không dừng lại, ánh mắt cũng không theo kịp.
Nhưng trực giác của Thịnh Linh Uyên mách bảo rằng đối phương không chạy lung tung. Một làn gió nhẹ thổi qua thái dương hắn, hắn cảm nhận được hơi thở mơ hồ đi xung quanh.
Bóng trắng ấy dường như đang ngấm ngầm vẽ ra hình dạng một trận pháp trong lúc đi lại, vô cùng kín đáo, còn có một chút quen thuộc.
Trận pháp?
Là trận gì?
Thịnh Linh Uyên bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”
Bóng trắng cười nói: “Ngươi bị chôn ba ngàn năm dưới dung nham, già cả hồ đồ rồi à? Ngay cả cố nhân cũng không nhận ra.”
Thịnh Linh Uyên vừa truy tìm dấu vết để lại, vừa khẽ cong mày: “Thật là kỳ lạ, trẫm cô độc một mình ba ngàn năm, mà gần đây tự dưng có thêm không ít bạn cũ, mèo chó đẩu đâu chui ra cũng đến bắt quàng làm họ với trẫm…”
“Thế nào,” hắn nói, một luồng khí đen bất chợt bay ra từ lòng bàn tay hắn, “đến xin tiền mừng tuổi à?”
Nhưng bóng trắng ấy quá nhanh, khí đen chui vào trong tường, không đánh trúng mục tiêu, mà còn tông cho bức tường không thể chịu lực sập một mặt.
“Câu Nguyệt lâu từ biệt ba ngàn năm,” bóng trắng than một tiếng, “nhân hoàng bệ hạ thật sự không còn nhớ ư? Vậy ngươi nhìn kỹ lại xem.”
Ba chữ “Câu Nguyệt lâu” khiến khóe mắt Thịnh Linh Uyên giật nhẹ, hắn không kịp nghĩ kỹ lại, đã thuấn di đến hơn mười mét theo bản năng. Cùng lúc đó, chỗ hắn vừa đứng đột nhiên cuốn lên một luồng gió xoáy, trong gió hiện lên vô số bóng đao kiếm, bay vòng vòng ra ngoài như máy xay thịt, lướt “vù” qua trước mặt Thịnh Linh Uyên, cắt đứt một lọn tóc dài bay lên của hắn, kế đó lại tan biến vào hư không.
Một rễ cây to bằng hai cánh tay ôm chọc thủng gạch lát nền, trực tiếp nâng Thịnh Linh Uyên từ trên mặt đất lên lưng chừng trời. Ngay cả trên rễ cây ấy cũng mọc đầy lá, nở đầy hoa!
Đám hoa lá quái dị ấy gặp không khí thì tự động bong ra, phóng về phía Thịnh Linh Uyên như mười ngàn mũi tên cùng bắn. Quanh thân Thịnh Linh Uyên bốc lên sương đen dày đặc, chặn đứng đám hoa và lá đó ở bên ngoài.
Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra, đám hoa lá ấy như ảnh nhân trong trấn Thanh Bình, chẳng những không sợ ma khí của hắn, mà lại coi sương đen thành chất dinh dưỡng, nuốt vào từng ngụm. Rễ giơ lên cao phát ra một tiếng than nhẹ như thở dài, to lên mấy thước.
Thịnh Linh Uyên nhíu mày. Lúc này, hắn đã thấy rõ trận pháp trên mặt đất. Hắn bỗng chốc giật mình, ký ức xa xưa chợt quay lại…
Đó là…
Trận cuối cùng đại quân nhân tộc gặp phải trước khi đánh vào cung yêu vương ba ngàn năm trước.
Cửu Châu hỗn chiến bắt đầu, sau khi yêu vương phá Xích Uyên xông ra, lão tiến thẳng một mạch về phương bắc, thế như chẻ tre, nhân gian thành vùng đất yêu ma, tân yêu đô năm đó được gọi là “thánh thành”. Nơi ấy bây giờ cách Vĩnh An khoảng một trăm năm mươi cây số về hướng tây nam, trong thành có “Phi Thần điện”, chính là cung yêu vương.
Khác với phong cách cung điện tứ bình bát ổn chiếm đất cực rộng của nhân tộc, trong cung yêu vương hầu như đều là rừng rậm, ba trăm sáu mươi đại trận đan nhau, ôm một tòa lầu cao chính giữa. Lầu ấy cao vút tầng mây, mái nhọn sắc bén cong lên, trong đêm trăng nhìn từ ngoài trận, thấy trăng non như móc vào mái cong, bởi vậy còn gọi là “Câu Nguyệt lâu”.
Đám trận ngoài Câu Nguyệt lâu bước nào cũng đầy sát khí, mỗi bước đi về phía trước của đại quân nhân tộc đều phải đánh đổi bằng vô số sinh mạng, mà mọi người khi ấy đều giống lũ kiến không có ý thức, không sợ sống chết, chỉ biết xông lên từng đợt.
Như đều đã điên rồi.
Mọi người đều bị thứ nhiệt huyết đáng sợ ấy chi phối, bao gồm bản thân Thịnh Linh Uyên.
Phá trận ngoài Câu Nguyệt lâu ba ngày, nhân tộc đã có trăm ngàn người bỏ mạng. Một thánh thành rộng lớn là vậy mà cũng không đủ chỗ đặt xác chết, phải chất chồng lên nhau. Lúc ấy đương tầm Đoan Ngọ, mùa hè ùa đến, rắn rết côn trùng hoạt động mạnh, nhưng trong vòng hơn trăm dặm xung quanh thánh thành, ngay cả chim cũng không dám đậu. Mùi chết chóc quanh quẩn không tiêu tan bám lên cả thiên ma kiếm, chỉ về hướng kẻ thù truyền kiếp cuối cùng.
Kiếm như con rối, người cầm kiếm cũng là con rối.
Hai mươi năm không dám nhìn lại ấy, từ nhân hoàng đến tiểu tốt trước ngựa, không ai biết mình làm sao sống sót được.
Ròng rã ba ngày, đại quân nhân tộc mới phá được đám trận ngoài Câu Nguyệt lâu, đánh giáp lá cà với thủ vệ yêu tộc ngoan cố chống cự cuối cùng.
Thịnh Linh Uyên nhớ, bản thân yêu vương áo mũ đường hoàng, đứng ở cuối đài cao bằng đá tảng, bên cạnh trống không, trông có vẻ tịch mịch.
Thân yêu dở ngô dở khoai của yêu vương vừa điên cuồng vừa hoang đường, hỗn tạp đến mức hơi buồn cười, đáng sợ, mà thân người lại thanh tú bất ngờ.
Sắc mặt lão nhợt nhạt, mang vẻ bệnh nhược nhã nhặn, vừa không hung ác dữ tợn, cũng không diễm lệ lóa mắt như đại yêu khác. Ánh mắt lão xám xịt như có sương mù, thoạt nhìn không có tinh thần gì, dáng vẻ dường như hơi phiền chán.
Đó là lần đầu tiên Thịnh Linh Uyên nhìn thấy yêu vương. Nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sương mù ấy, máu sôi trào trong đầu hắn đột nhiên lạnh đi. Lúc ấy, hắn không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy trên người yêu vương có thứ gì đó khiến hắn hãi hùng, khiếp vía.
Trận chiến cuối cùng ngoài Câu Nguyệt lâu, đến nay Thịnh Linh Uyên còn nhớ rõ.
Người sa vào trong trận ấy dường như bị nhốt trong thế giới vô cùng lớn, vô số linh vật tiên thiên hiện hình trong trận: côn và bằng của biển rộng không bờ bến, hống[2] râu tóc tung bay, ác thú mặt người thân hổ, long tộc hô mưa gọi gió… đều là chân linh từng bị yêu vương nuốt, thân xác đã chết, phẫn nộ và pháp lực của chúng vẫn ở lại trong trận, bị yêu vương tận dụng.
Trận ấy tên là Quy Nhất trận, trận chủ là chính bản thân yêu vương.
Trên thế gian chỉ mình lão có thể sử dụng, bởi vì người khác không có cái bụng to như vậy!
“Ngươi đang nghĩ, trẫm đã chết rồi.” Âm thanh trong Quy Nhất trận nhẹ nhàng nói, “Phàm là đã quyết ý không muốn thừa nhận, thì cho dù trẫm đứng trước mặt ngươi, cho ngươi nhìn rõ từng tấc, ngươi cũng sẽ nói đây chỉ là chướng nhãn pháp. Bởi vì ngươi không dám…”
“Ồ,” sương đen trong lòng bàn tay Thịnh Linh Uyên ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, tiếng hắn càng nhẹ nhàng hơn, nét cười trên mặt lại biến mất, “không dám cái gì?”
“Ngươi không dám thừa nhận, trẫm lại có thể hồi sinh.” Âm thanh trong Quy Nhất trận nói, “Trẫm biết ngươi đã nhận ra trận pháp này – nhân tộc các ngươi trước nay luôn phi phàm trên phương diện pháp trận và phù chú, nhưng ngươi cứ bưng tai bịt mắt.”
Quy Nhất trận đang hút thiên ma khí trên người Thịnh Linh Uyên, đồng thời nhanh chóng bò lên từ dưới đáy tòa nhà Cục Dị khống, từ phía trên đã không nhìn thấy tận cùng bên dưới.
Khi Tuyên Cơ xuống dưới, hắn trông thấy con rồng vàng đã bò đến tầng mười một, thoi thóp nằm đó như một con thằn lằn. Mùi máu tanh nồng nặc và quen thuộc khiến ấn đường hắn giần giật. Hắn không thấy rõ gì bên dưới cả.
Hắn theo mối liên hệ của Thề Non Hẹn Biển, tung người nhảy xuống, lao đầu vào trong trận pháp, đúng lúc nghe thấy một câu như vậy:
“Ba ngàn năm trước, ngươi được mọi người đưa lên Câu Nguyệt lâu.
“Bước lên đỉnh cao, lại tổn thất thiên ma kiếm.
“Từ đó về sau, ngàn vạn ngày đêm, trong lòng ngươi vẫn nghĩ, giá như ngày ấy mình buông bỏ cơ nghiệp trăm năm của nhân tộc, lâm trận bỏ chạy thì tốt rồi. Cho dù nhân tộc chết sạch, cũng có liên quan gì với ngươi… đúng không?
“À… ngươi không dám nhớ lại, không dám nhìn kỹ. Ngươi sợ cả cuộc đời này của ngươi đều là trò cười uổng công.”
[1] Hiện tượng khi cho chai nước tinh khiết vào ngăn đá trong thời gian ngắn, nước đã rất lạnh mà vẫn chưa đông, nhưng chỉ cần gõ nhẹ vào thành chai là nước bắt đầu đông lại từ vị trí gõ.
[2] Một loại thú dữ giống chó.