Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ nhìn chằm chằm người trong clip, người thổi huyên hơi thở ổn định lâu dài, tiếng nhạc giống như đất sét đốt thành gốm, bình tĩnh và khoáng đạt. Nghe một lát, lòng cũng yên tĩnh theo.
Tuyên Cơ mở đi mở lại đoạn clip mấy phút, ngọn lửa sôi trào trong lòng lắng xuống một cách lạ lùng.
Hắn lấy một điếu thuốc trong túi áo khoác, không mấy tôn trọng mà tìm một chỗ ngồi giữa ba mươi lăm tấm bia đá, trầm tư một lúc trong tiếng huyên lặp lại, sau đó quay đầu nhìn về phía tấm bia đá bị hắn đập nứt, “Nếu thật sự là hắn phong chúng ta vào Xích Uyên, biến thành cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như này, ngươi còn dùng thân thể bảo vệ hài cốt cho hắn?”
Tấm bia đá lặng thinh không một tiếng động.
“Năm Khải Chính thứ sáu, người lẻn vào Độ Lăng cung giở trò lưu manh cũng là ngươi à? Có phải não ngươi có vấn đề gì hay không?” Tuyên Cơ phun khói tới tấm bia đá kia, “Không giấu gì vị tổ tông này, ta đã xem hết ba trăm bộ ‘tra tiện’, vẫn chưa từng gặp hội chứng Stockholm cực phẩm như ngài.”
Các kỵ sĩ âm linh bên cạnh tò mò nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói vớ vẩn gì.
Tuyên Cơ quay đầu lại hỏi kỵ sĩ dẫn đầu kia: “Nhà mình có một quyển Thiên yêu đồ giám phải không?”
Kỵ sĩ giơ tay, sương đen tạo thành đôi tay tan ra, một lát sau cuốn về một quyển sách cổ rách tả tơi, bày trước mặt hắn.
“Đây là bản vẽ tay của đế sư Đan Ly trong truyền thuyết.” Tuyên Cơ ghé sát vào nhìn một cái, tập tranh này đã lâu năm quá rồi, nhiều lần dập vùi tu bổ, mùi sót lại của chủ cũ đã không còn. Hắn lướt ngón tay qua những dòng chữ loang lổ, thuận miệng hỏi, “Các ngươi nghe nói về người này bao giờ chưa?”
Các kỵ sĩ không trả lời, nhưng tập thể phát ra âm thanh kỳ quái.
Tuyên Cơ kinh ngạc phát hiện bọn họ lại đang run rẩy. Các kỵ sĩ âm linh này đều đội mũ giáp, khuôn mặt ở sau mặt nạ bảo hộ, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng hắn có thể cảm thấy được bọn họ nghiến răng “ken két”, trên người tản ra sự sợ hãi và căm hận nồng nặc.
Một người đã chết ba ngàn năm, mà khi nhắc tới tên còn có thể gợi lên sóng ở vực sâu.
Tuyên Cơ đột nhiên nhớ tới, lúc ở cửa khách sạn Đông Xuyên, A Lạc Tân từng nói với hắn một câu: “Trên người ngươi và lão, có mùi chu tước.”
“Lão” này, hẳn không phải là chỉ Thịnh Linh Uyên, rất có khả năng là Đan Ly.
Cho nên ở trong tố hồi, Thịnh Linh Uyên tiện tay ụp tội lên đầu hắn, A Lạc Tân mới dễ dàng mắc bẫy như vậy.
Tuyên Cơ chửi tục một câu: “Đừng bảo tổ tiên nhà mình thật sự có dây mơ rễ má gì với loại phải gió này nhé?”
Thế thì Tết âm lịch năm nay, hoạt động dân mạng tụ tập chửi họ hàng cực phẩm, chẳng phải hắn có thể siêu quần xuất chúng?
Những suy diễn về Đan Ly trong chính sử, dã sử, thậm chí truyện hư cấu đều rất nhiều, cho đến nay, cách nói được nhiều người chấp nhận nhất trong ngành khả năng đặc biệt là, lần đầu tiên Đan Ly này đi lên vũ đài lịch sử là tại một thần miếu chu tước.
Tuyên Cơ tìm kiếm từ mấu chốt “chu tước” trong tư liệu tải về di động, nhanh chóng tìm ra một bài viết rất dài. Hắn nhanh chóng xem lướt qua, nghi hoặc ngẩng đầu lên, thô lố mắt nhìn các kỵ sĩ âm linh.
“Thật kỳ lạ,” Tuyên Cơ nói, “trong tư liệu lịch sử uy tín nhất của Cục ghi lại, Xích Uyên vốn tên là Nam Minh cốc, là tổ của thần điểu chu tước. Do lúc ấy khí hậu thay đổi, nhân tộc và yêu tộc nảy sinh xung đột lãnh địa, thần điểu đã dùng Nam Minh hỏa đốt cháy Xích Uyên để ngăn tách… Nhưng A Lạc Tân kia lại nói khác.”
A Lạc Tân một mực nhấn mạnh “Xích Uyên cháy lại”, thế nên Tuyên Cơ một dạo cũng cho rằng, “trạng thái mặc nhiên” của Xích Uyên chính là cháy, Vũ Đế là một kẻ điên suy nghĩ viển vông, phong ấn Xích Uyên, mới khiến các chủng tộc có khả năng đặc biệt đều tuyệt hậu.
Nhưng xét trên tư liệu lịch sử, việc này dường như không phải vậy, mà là thế này: đầu tiên, thần điểu chu tước bị hoàn cảnh lịch sử ép buộc, đốt cháy Xích Uyên, lập tức diệt tộc, hỗn chiến Cửu Châu mở màn; sau đó mới có Thịnh Linh Uyên mất cả đời dập lửa – dập lửa chiến tranh, cũng dập lửa Xích Uyên.
“Khuôn mẫu của chuyện này nghe thật quen tai,” Tuyên Cơ lẩm bẩm một câu, “sao giống công việc bình thường của Phòng Khắc phục hậu quả của mình thế. Kẻ đi trước gây họa, kẻ đi sau chùi đít?”
Trên tư liệu lịch sử còn nói, để tách hai tộc nhân yêu chinh chiến không ngừng ra, thần điểu chu tước đã “đốt lửa Xích Uyên”, ý trên mặt chữ hình như là chu tước đã xây dựng một chướng ngại vật, ép buộc hai bên tách ra.
Nhưng chướng ngại vật này có tác dụng gì không?
Không hề – sau đó lửa Xích Uyên chẳng phải cũng mãi không tắt sao, chẳng ảnh hưởng gì đến việc nhân tộc và yêu tộc đánh nhau một mất một còn suốt mấy chục năm, chứng minh cao thủ nhân tộc và yêu tộc đều biết “nhảy vòng lửa”.
Thế nên cái gọi là “đốt lửa Xích Uyên” của chu tước, nhất định có hàm nghĩa khác.
Tuyên Cơ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng lật lại phía trước, “Tại sao nhân tộc và yêu tộc lại nảy sinh xung đột… phải rồi, là bởi vì khí hậu biến đổi, yêu tộc ‘trôi mất linh khí’, bọn họ không sống nổi ở quê nhà nữa, phải đi làm ăn xa.”
Chiến tranh cổ đại thường đều liên quan đến tài nguyên khan hiếm, lý do này đại khái đáng tin cậy.
“Chỗ này còn nói, Nam Minh cốc – chính là tiền thân của Xích Uyên, cũng bởi vì trận thiên tai này mà giảm nhiệt độ, cách nói này thật vi diệu.”
A Lạc Tân cho rằng, trong Xích Uyên phong ấn “năng lượng dị thường”, chỉ có đốt lửa Xích Uyên một lần nữa, Đông Xuyên mới dựng dục ra tộc vu nhân mới.
Thời điểm lãnh địa yêu tộc cổ “trôi mất linh khí”, dân chúng lầm than, thần điểu chu tước cũng lựa chọn đốt lửa Xích Uyên…
“Ngươi nói xem liệu có khả năng như thế này không,” Tuyên Cơ cũng mặc kệ các kỵ sĩ âm linh nghe có hiểu hay không, coi họ thành một loạt hốc cây, lẩm bẩm, “tộc thần điểu chu tước sống ở Nam Minh cốc, không phải bởi vì nơi này phong thủy tốt, mà là vì trông coi Xích Uyên. Xích Uyên giống như một… ừm… động cơ không thân thiện với môi trường, mặc dù hữu dụng nhưng tính phá hoại lớn hơn, cùng một nguyên lý với vũ khí hạt nhân, không thể tùy tiện sử dụng. Thế nhưng, thời điểm yêu tộc gặp thiên tai, chu tước nhất thời mềm lòng, vẫn mở hũ tro cốt Pandora này ra.”
“Đúng,” Tuyên Cơ nhảy bật lên, “điều này cũng có thể giải thích, tại sao yêu vương ‘đồ sát thần’. Năm đó, nhân tộc và yêu tộc đều thờ chu tước, coi họ thành thần điểu. Chỉ bởi vì chu tước cản đường mà vứt bỏ tín ngưỡng trước kia, đồ sát thần, cho dù yêu vương là một kẻ ‘thuyết vô thần’, làm được việc này thì cũng quá là không có chướng ngại tâm lý.”
Trừ phi lão bị sự cám dỗ không thể chống cự sai khiến!
Và trên tư liệu lịch sử còn tiết lộ một điểm rất quan trọng – hai tộc nhân yêu ban đầu chỉ là xung đột quy mô nhỏ, chưa hoàn toàn khai chiến, mà tại giai đoạn này, thực lực hai bên hẳn không chênh lệch quá nhiều.
Bởi vì nếu có một bên thực lực mạnh áp đảo bên còn lại, như vậy sẽ không là “xung đột”, mà là “xâm lược” đơn phương rồi. Dẫu cho Bình Đế là một kẻ não tàn – lịch sử đánh giá ông ta quả thật là não tàn – nhưng cất công chạy thật xa tới khiêu khích một đối thủ căn bản đánh không lại, tuyển thủ não liệt cũng chẳng làm chuyện kiểu này. Vả lại, cho dù là ở xã hội cũ vạn ác, chuyện lớn như Hoàng đế ngự giá thân chinh, mọi người lẽ nào lại để ông ta tự tìm đường chết chơi? Các đại thần bên cạnh đều không khuyên nhủ ông ta?
Trước khi hỗn chiến bắt đầu, ý kiến số đông của nhân tộc là tích cực chủ chiến, điều này đủ để thấy lúc ấy bọn họ đã đánh giá thực lực song phương, cho rằng mình có phần thắng rất lớn.
Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra sau khi yêu vương đồ sát tộc chu tước, hỗn chiến vừa bắt đầu, yêu tộc đột nhiên như hack game, mọi người hoàn toàn không có đường đánh trả, còn chưa chớp mắt xong đã bị người ta diệt quốc một cách gió cuốn mây tan rồi.
Cho đến khi… Vũ Đế Thịnh Tiêu hoành không xuất thế.
Trong máy vạn niên, khi chém yêu vương, Thịnh Tiêu đã chính miệng thừa nhận bản thân không phải là người. Điều này khiến Tuyên Cơ nhớ tới khi mình lần đầu tiên gặp Vũ Đế tự xưng Thịnh Linh Uyên ở Xích Uyên, hắn từng hỏi đối phương, rốt cuộc lai lịch của đối phương gì.
Vị bệ hạ kia đã nói một câu, hắn nói rằng: “Thần linh là ký thác của con người, mà ta là vọng niệm của con người.”
Vọng niệm của con người… tức là sao?
Ánh mắt Tuyên Cơ nhìn xuống điện thoại di động – từ Đông Xuyên đến Du Dương, gần như qua nửa lãnh thổ một nước, Thịnh Linh Uyên lạ nước lạ cái ở xã hội hiện đại, hắn chạy đến nơi xa như thế làm gì?
Trong nhóm đang xếp hàng gửi: Nhược bằng phú quý, chớ hoài oẳng nhau[1], Tuyên Cơ phát một bao lì xì năm hào hai, để bọn họ câm miệng, hỏi: “Ở Du Dương đấy có cơ sở ngầm nào đáng tin cậy không?”
Đội trưởng Vương rõ ràng là người đầu tiên ra tay, kết quả chỉ cướp được một xu, rất mệt tim nên không muốn lo chuyện bao đồng chút nào, chỉ nói: “Làm gì hả, kiếm của ông không phải là trốn nhà đi bụi chứ? Hai người lại choảng nhau rồi? Tôi nói này Chủ nhiệm Tuyên, ông đủ chưa vậy, có sức không chỗ dùng, suốt ngày đánh nhau với kiếm của mình. Nếu đây là kiếm sắt, ông đánh thì cũng đành, nhưng đây là kiếm vàng đấy, kiên nhẫn chút đi người anh em!”
Hai thành viên đội hắn rất biết cổ động, lại bắt đầu gõ một loạt: Kiên nhẫn chút.
Tuyên Cơ: “…”
Thủy tộc ấy à, huyết thống rất cát tường như ý, chỉ là đôi khi hơi sặc mùi con buôn quá.
“Tìm hắn không cần dùng cơ sở ngầm, một clip thôi mà đã truyền khắp cả thế giới rồi, đó là một món đồ cổ, không có một chút khái niệm đối với mạng internet. Nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy xa như vậy, có khả năng là phát hiện chuyện gì rồi. Tôi muốn nhờ các ông hỗ trợ chú ý một chút, xem mấy ngày này ở Du Dương có nhân vật khả nghi khác hay không. Từng vào danh sách truy nã trong Cục, hoặc là mất tích không rõ nguyên nhân…” Tuyên Cơ dừng lại, “Tối hôm kia Tri Xuân bị mất trộm rồi, các ông biết chưa?”
Tuyên Cơ và Tiêu Chinh chạy về Tổng cục sớm, Phong Thần I và những người khác của Phòng Khắc phục hậu quả nán lại Đông Xuyên một thời gian, xử lý các việc còn lại, không tham gia vào vụ “động đất” lớn của Cục Dị khống.
Tuyên Cơ gửi tin nhắn âm thanh xong, đám Phong Thần I đam mê chiếm màn hình tập thể im lặng.
Tuyên Cơ lại giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: “Cũng không nhất định có liên quan, có thể là hai việc khác nhau, hơn nữa việc Tri Xuân bị mất trộm còn đang điều tra nội bộ, đừng nói với người khác là tôi nói cho mọi người biết nhé.”
“Cụ nhà nó,” Đội trưởng Vương vốn sở hữu cả một tàu hỏa lời nhảm nói, lời ít ý nhiều, “chôn nó.”
“Ta ra ngoài một chuyến,” Tuyên Cơ nhét Thiên yêu đồ giám vào trước ngực, nói với các kỵ sĩ âm linh, “sắp tới không chắc sẽ trở về, các ngươi giữ nhà cho cẩn thận.”
Hắn vừa nói vừa cất kỹ di động, đi ra ngoài. Phía sau, một làn khói trắng tựa tơ mảnh bay ra từ tấm bia đá bị hắn vỗ nứt một khe, yên ắng đi theo hắn, như sông đổ ra biển, chui vào giữa lưng Tuyên Cơ.
Trên tấm bia đá vốn có hai ngày là ngày sinh và ngày mất, trước ánh nhìn chăm chú đầy căng thẳng của các kỵ sĩ âm linh, ngày mất khắc trên tảng đá ấy đột nhiên mờ đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Sau đó, như thể bị truyền nhiễm, tấm bia đá thứ hai bên cạnh rung nhè nhẹ, chưa bị ai chạm vào mà cũng nứt ra từ cùng một chỗ.
Khi Yên Thu Sơn tỉnh lại ở khách sạn thành phố Du Dương, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ mảnh kim loại trên ngực. Mảnh vỡ còn đây, vương nhiệt độ cơ thể hắn, ấm áp dễ chịu.
Bấy giờ, hắn mới thả lỏng cổ, nằm ngửa trên gối, phun ra một hơi khí bẩn.
Lúc này là bốn giờ đúng rạng sáng, bình minh còn chưa lên.
Đêm hôm trước, sau khi tiễn mấy người kia đi, Yên Thu Sơn cứ cảm thấy trong phòng có mùi máu giao nhân, bèn mở cửa sổ thông khí. Có thể là do tầng khá thấp, ngoài đường có tạp âm, hắn cảm dường như có người thổi huyên bên tai hắn suốt một đêm, khiến hắn mộng mị lung tung.
Yên Thu Sơn xuống giường, rửa mặt qua loa. Hắn thoáng nhìn gương – không ngủ ngon, vành mắt thâm quầng, trong tròng trắng vằn vện tia máu, râu cũng rất lâu không cạo gọn gàng, tự mọc lung tung, sợi dài sợi ngắn.
Yên Thu Sơn nhìn kỹ hình tượng của mình, cảm thấy kẻ trong gương như một tên tội phạm truy nã chạy trốn đến chân trời, bèn lấy một con dao đa năng trong túi ra cạo mặt.
Lúc này, có người gõ cửa phòng hắn, tiếng tên mù kia vọng vào: “Đội trưởng Yên, có thể chuẩn bị rồi, dưới lầu có bữa sáng.”
Yên Thu Sơn không biết đang thất thần gì, tay run run, không chú ý cứa một đường nhỏ, vết máu rướm ra.
Hắn vô thức buột miệng nói: “Không sao.”
Nói xong, Yên Thu Sơn ngẩn người. Tự hắn cạo rách da, hắn nói không sao với ai đây?
Tình cảnh thoáng qua trong giấc mơ ban đêm bỗng nhiên trở nên rõ nét…
Đội trưởng Yên là một người sinh hoạt không có quy luật gì, trước kia dẫn dắt Phong Thần I, luôn bị nhiệm vụ khẩn cấp đánh thức, lấy nước lạnh giội ập xuống đầu, mặc đại một bộ quần áo rồi chạy; nếu không có việc, hắn có thể ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi dậy vẫn như bị chó vặt, xối nước lạnh, mặc bộ quần áo lên người rồi chạy.
Bao nhiêu năm nay, việc giữ hình tượng bảnh bao ở bên ngoài đều là do Tri Xuân xử lý. Hằng ngày, Tri Xuân sẽ lộn phải quần áo sắp mặc và xếp gọn, đặt ở đầu giường cho hắn, như vậy dù hắn nhắm mắt cũng không đến mức mặc trái, còn cạo râu sạch sẽ cho hắn. Ban đầu, Tri Xuân tay chân vụng về, hồi ấy chưa phổ biến dùng dao cạo râu điện, Yên Thu Sơn ngủ lại không đàng hoàng, lúc hai người mới ở bên nhau, đôi khi Tri Xuân sẽ nhìn mặt hắn chằm chằm mà thất thần, không cẩn thận cạo rách cằm hắn, sau đó cả ngày đều không bỏ qua cho mình. Yên Thu Sơn đã quen, nửa ngủ nửa tỉnh thấy cằm đau, hắn sẽ thuận miệng nói một câu “Không sao”.
Tên mù ngoài cửa nghi hoặc hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Ánh mắt Yên Thu Sơn lạnh đi, tiện tay tạt ít nước lau vết máu, “Đến ngay.”
Hai mươi phút sau, xe việt dã lén lút lái ra từ sân sau khách sạn, cả thành phố Du Dương uể oải đều đang ngủ say.
Dưới bóng của nhà lầu, Thịnh Linh Uyên thong thả bước ra, giơ tay đặt chiếc huyên gốm lên cành cây. Bóng người lóe lên, hắn bám theo không xa không gần.
“Tìm được mộ cao sơn vương tử rồi, Đội trưởng Yên phải chép tế văn lên đó trước, chú ý để lại nét cuối cùng, âm trầm tế văn phải viết xong nét cuối cùng vào lúc giao giữa đêm.” Trên xe, tên mù nói với Yên Thu Sơn, “Thời gian của chúng ta coi như dư dả, chỉ cần Da Rắn đừng dẫn đường sai.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tế phẩm hoạt tế của Tất Xuân Sinh là hoàn thành vào lúc giao giữa đêm.” Tên mù nói, “Tế phẩm đã dâng, chuyện chúng ta yêu cầu vẫn không thành, thì giao dịch này vẫn chưa kết thúc. Đều phải theo thời gian tế văn lần đầu tiên của chị ta.”
Yên Thu Sơn đẩy kính râm, như cố ý như vô tình hỏi: “Xác định tôi có thể thành? Lỡ như không thành, máu giao nhân quý giá như vậy, việc này quy cho ai?”
“Người viết tế văn đều đã được chọn lựa tỉ mỉ,” tên mù nói, giọng ôn hòa, “chủ nhân đã chọn anh, chứng tỏ ngài tín nhiệm anh, anh không thành công, những người khác càng không được… Tôi nghe thấy tiếng sóng biển rồi, Da Rắn, nhìn của ông đi.”
[1] Nguyên văn: Cẩu phú quý, vật tương uông. Nhại từ câu: Cẩu phú quý, vật tương vong (Nhược bằng phú quý, chớ hoài quên nhau). “Cẩu” ở đây nghĩa là “nhược bằng”, nhưng cách phát âm giống hệt từ “chó”; “vong” phát âm giống tiếng sủa oăng oẳng.