Mục lục
TRỌNG SINH CHI PHẾ TÀI ĐỘT KÍCH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TSCPTĐK - Chương 124



Chương 124: Cấm Thần Hoàn



Một chiếc xe ngựa yên lặng đi trên đường nhỏ, không ngừng phi nhanh về phía trước.



Kỳ Thiếu Vinh xốc màn xe lên, chọc Trang Hạo một cái, nhíu mày lại: "Trang Hạo, ngươi có đi nhầm đường không, chỗ này quá hẻo lánh rồi."



Trang Hạo cười cười: "Ta làm việc, ngươi yên tâm đi! Không sai được, vườn linh dược Phong Nguyên sáng lập ra không nhỏ, đương nhiên sẽ hẻo lánh một chút, nếu không hẻo lánh sẽ phải trả rất nhiều tiền đất."



Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Nói cũng đúng!" Đất trong thành thị tấc đất tấc vàng, tuy rằng tài lực của Thương Minh hùng hậu, nhưng cũng sẽ không làm sinh ý lỗ vốn như vậy.



Kỳ Thiếu Vinh lùi vào trong xe ngựa, không lâu sau, xe ngựa dừng lại.



Kỳ Thiếu Vinh xốc màn xe lên: "Tới rồi sao? Không phải còn một lúc lâu nữa à?"



"Chưa tới." Trang Hạo nói.



Kỳ Thiếu Vinh muốn hỏi vì sao dừng lại, bất quá, nhìn thấy người trước mặt Trang Hạo, lời muốn nói lập tức dừng lại trong cổ.



"Phong Cùng tiền bối, sao ngươi lại ở đây?" Kỳ Thiếu Vinh cười hỏi.



Phong Cùng hai tay chống lưng, sắc mặt đen kịt, "Vì sao ta lại ở đây? Ta đặc biệt ở đây chờ ngươi."



Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Cùng, thầm nghĩ: Lai giả bất thiện
(người tới không có ý tốt) a!



"Nếu tiền bối muốn gặp ta, cần gì phải gặp ở loại địa phương này chứu! Ngươi xem rừng núi hoang vắng, ngay cả chỗ ngồi cũng không có."



Phong Cùng nghiến răng nghiến lợi nhìn Kỳ Thiếu Vinh, hung tợn nói: "Kỳ Thiếu Vinh, ngươi làm hỏng đại sự của ta, ngươi biết không?"



Kỳ Thiếu Vinh vô tội nói: "Tiền bối, sao lại nói như vậy?"



Phong Cùng trừng mắt nhìn Kỳ Thiếu Vinh, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Kỳ Thiếu Vinh, ngươi biết ta làm phó thủ cho Phong Nguyên bao lâu không, 173 năm làm trợ thủ......"



Kỳ Thiếu Vinh: "......" 173 năm, thời gian này đúng là đủ lâu! Có thể đủ để hắn sống hai đời ở kiếp trước luôn. Tuy rằng thọ mệnh của người ở thế giới này lâu hơn người địa cầu rất nhiều, nhưng hơn một trăm năm cũng không phải thời gian ngắn.



"Tiền bối, ngươi nhớ rõ thật rõ ràng" Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.



Phong Cùng nghiến răng nghiến lợi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Từ một trăm ba mươi năm trước, Phong Nguyên đã nói, nếu hắn xảy ra chuyện, vị trí đại trưởng lão Thương Minh chính là của ta. Ta chờ a, chờ a, chờ một trăm ba mươi năm, vất vả lắm mới có một cơ hội, cuối cùng lại bị tên hỗn đản ngươi làm hỏng!"



Phong Cùng hỗn độn chỉ tay vào Kỳ Thiếu Vinh, trong mắt tràn đầy hung quang.



Kỳ Thiếu Vinh: "......"



Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ mà cười cười, nói: "Tiền bối a, ngươi hơn một trăm năm cũng đợi, cứ kiên nhẫn chờ thêm mấy năm nữa đi, kiểu gì cũng đến phiên ngươi, ngươi biết đấy, nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng, thành công thuộc về người có tính kiên nhẫn."



"Đánh rắm! Phong Nguyên đã tới thánh cấp, ta mới chỉ cấp chính, hắn không chết, ta đã chết trước rồi, ta có chờ thêm một trăm năm nữa cũng không có cơ hội này!"



Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Người này có chút giống nhi tử Khang Hi, Dận Nhưng a! Dận Nhưng vừa sinh ra đã được phong làm Hoàng thái tử, sau đó tiểu tử này chỉ chờ Khang Hi qua đời, đáng tiếc, Khang Hi quá biết cách dưỡng sinh, sống rất tốt, chọc cho Dận Nhưng nguyên bản thiên tư thông minh thành bệnh tâm thần.



Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Cùng: "Tiền bối, kỳ thật làm phó thủ cũng không có gì không tốt, có câu nói là cao xứ bất thắng hàn, người ở bên trên phải chịu rất nhiều chuyện phiền lòng, như vậy rất chóng già."




*Cao xứ bất thắng hàn: nghĩa đen là ở trên vị trí cao không chịu nổi phong hàn lạnh lẽo, còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, trình độ đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn...



"Ngươi câm miệng cho ta! Nếu không phải do ngươi, Phong Nguyên đã sớm đã chết!" Phong Cùng nóng nảy mắng.



Kỳ Thiếu Vinh: "...... Hiện tại Phong Nguyên tiền bối đã khỏe hẳn, ngươi có chặn đường chúng ta cũng không để làm gì."



Trang Hạo bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu Vinh, ngươi bớt tranh cãi đi."



Kỳ Thiếu Vinh nào phải đang an ủi chứ, quả thực chính là đang khiêu khích. Tuy rằng Phong Cùng này chưa tiến vào thánh cấp nhưng so với các cao thủ cấp chín khác vẫn mạnh hơn nhiều, hắn chưa chắc đã đối phó được.



Kỳ Thiếu Vinh: "......"



"Hai tiểu tử thối các ngươi, làm hỏng đại sự của ta, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi!"



Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Tiền bối, ngươi đừng xúc động như vậy, tục ngữ có câu, xúc động biến người thành ma quỷ, oan gia nên giải không nên kết!"



"Ngươi câm miệng cho ta!" Phong Cùng tung ra một chồng quyển trục, ném về phía Kỳ Thiếu Vinh.



Trang Hạo mang Kỳ Thiếu Vinh né đi.



Kỳ Thiếu Vinh phồng quai hàm, trong lòng hiện lên vài phần khác thường, trước giờ đều là hắn lấy quyển trục đánh người, kết quả, hiện tại cư nhiên vật đổi sao dời, thật là......



Trang Hạo mang theo Kỳ Thiếu Vinh liên tục trốn tránh.



"Đi tìm chết đi, đi tìm chết đi."



Phong Cùng nháy mắt đã ném ra gần trăm quyển trục, Kỳ Thiếu Vinh oán giận cau mày lại: "Lão già này đúng là lãng phí!"



Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Thì ra bị người khác lấy tiền đập chính là loại cảm giác này sao? Đúng là nghẹn khuất! Lão già Phong Cùng này còn xa xỉ hơn hắn, cấp bậc quyển trục cũng cao hơn hắn nhiều!



Trang Hạo vung pháp trượng lên, bảy loại ma pháp đan chéo bên nhau, hối thành lốc xoáy ma pháp, nện lên người Phong Cùng, Phong Cùng bị đánh lùi hai bước.



Kỳ Thiếu Vinh nhân cơ hội phát động ma pháp, Phong Cùng đối mặt với Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh bị ăn chút thiệt.



Phong Cùng trầm mặt nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, "Hai tên nhãi ranh các ngươi, các ngươi cho rằng hôm nay sẽ trốn thoát được sao? Hôm nay ta nhất định phải xử lý các ngươi!"



Một vòng tròn cửu sắc bị Phong Cùng lấy ra, nhìn thấy vòng tròn trong tay Phong Cùng, Trang Hạo dâng lên vài phần dự cảm không tốt.



Trang Hạo đột nhiên lấy ra mấy chục quyển trục, "Đi!"



Trang Hạo ném quyển trục ra, đồng thời, vòng tròn cửu sắc cũng nở rộ ánh sáng lóa mắt, bao phủ khắp người Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, Kỳ Thiếu Vinh nháy mắt liền có loại cảm giác cả người đều bị ma lực cắt xé.



Phong Cùng nhìn mấy chục quyển trục bay tới, phất tay dùng ma pháp phản xạ, đánh lại về phía Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo.



Trang Hạo trở tay ôm lấy Kỳ Thiếu Vinh, mấy chục quyển trục sôi nổi nổ mạnh, quang mang từ một quyển trục chói lọi phát ra, thời điểm ánh sáng tan đi, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo cũng biến mất.



Phong Cùng không nhìn thấy bóng dáng Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh, sắc mặt trở lên vô cùng dữ tợn.



...........



Trang Hạo vững chắc rơi xuống trên mặt đất, Kỳ Thiếu Vinh ngã trên người Trang Hạo.



Đối mặt với phản phệ của mấy chục quyển trục ma pháp, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo nhìn qua đều vô cùng chật vật, quần áo hai người rách tung tóe.



Kỳ Thiếu Vinh gian nan khởi động thân thể, quay sang nhìn Trang Hạo: "Chuyện gì xảy ra? Hình như ta không sử dụng được ma pháp."



"Ngươi còn nhớ vòng tròn cửu sắc Phong Cùng đã lấy ra không?"



Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Nhớ, đó là thứ gì?"



"Đó là Cấm Thần Hoàn, có thể giam cầm ma pháp cùng đấu khí của một người."



Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Sao ta lại chưa từng nghe qua về thứ này?"



"Thứ này giá trị liên thành, số lượng cực nhỏ, cũng rất có hạn chế, tỷ như, Cấm Thần Hoàn chỉ có hiệu quả khi người sử dụng đã đến cấp chín, hơn nữa, chỉ dùng được một lần, vậy nên rất nhiều người đều không biết về nó."



Kỳ Thiếu Vinh cau mày lại: "Cấm Thần Hoàn, tên này cũng quá khí phách!"



"Kỳ thật, Cấm Thần Hoàn Phong Cùng sử dụng chỉ là phỏng phẩm, không chỉ Cấm Thần Hoàn của Phong Cùng là phỏng phẩm, các Cấm Thần Hoàn còn lại trên hậu thế đều là phỏng phẩm, nghe nói, Cấm Thần Hoàn chân chính thời thượng cổ có thể giam cầm thần, bất quá, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, Cấm Thần Hoàn ngày nay tuy chỉ là phỏng phẩm, nhưng vậy cũng rất trân quý."



Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng là rất trân quý. Phong Cùng dùng bảo vật trân quý như Cấm Thần Hoàn lên người chúng ta hình như có chút đại tài tiểu dụng. Ta mới cấp bảy, ngươi cũng chỉ cấp tám mà thôi, Cấm Thần Hoàn lợi hại như vậy, nên dùng trên người tu sĩ cấp chín mới không làm nhục uy danh của Cấm Thần Hoàn này chứ!"



Trang Hạo gật đầu: "Nói không sai!"



Kỳ Thiếu Vinh nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đang ở chỗ nào?"



"Ta vừa thấy hắn lấy ra Cấm Thần Hoàn liền biết sẽ xảy ra chuyện, cho nên liền tung ra mấy chục quyển trục ma pháp, trong đám quyển trục đó có một quyển trục truyền tống, thời điểm quyển trục ma pháp bị bắn ngược trở về, quyển trục truyền tống bị khởi động, chúng ta bị truyền tống đến chỗ khác."



Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ ngực: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Hiện tại ta không sử dụng được ma pháp, ở lại đó cũng chỉ có thể chờ chết, chẳng lẽ tất cả đều nằm trong tính toán của ngươi?"



Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy."



"May mắn vận khí không tồi, nếu ngươi tính toán sai, hai người chúng ta có lẽ đều chết hết."



"Cấm Thần Hoàn có khả năng thuộc về sở hữu của Thương Minh, ta hoài nghi là Phong Cùng trộm ra, vì xử lý chúng ta, Phong Cùng cũng coi như là liều mạng."



Kỳ Thiếu Vinh gãi đầu, không khỏi có chút buồn bực, có câu nói, cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, hắn đã làm việc thiện a, vì sao lại gặp phải loạn vận mệnh này không biết? Hình như Phong Nguyên sống sót ảnh hướng rất lớn tới Phong Cùng a!



Bất quá, cái này cũng khó trách, nghe nói năm đó Hoàng thái tử Dận Nhưng ban đầu cũng là người thông minh chăm học, hiếu thuận săn sóc, bất quá, Khang Hi sống quá lâu, Dận Nhưng chờ a, chờ a, chờ đến điên luôn. Có thể thấy được chờ đợi thật sự là một chuyện khiến người khác phải điên cuồng.



Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"



"Không có gì, hiện tại chúng ta đang ở đây? Khi nào thì hiệu quả của Cấm Thần Hoàn hết hạn?"



"Một tháng."



Kỳ Thiếu Vinh kích động trừng lớn mắt: "Lâu như vậy?"



Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"



Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa trán: "Ta nghĩ chúng ta nên tìm một chỗ trốn đã, chúng ta bị truyền tống đi, lão già Phong Cùng kia có lẽ đang tìm kiếm chúng ta."



Trang Hạo gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."



"Ta cảm thấy hiện tại chúng ta tốt nhất là đi kiếm hai bộ y phục trước đã." Kỳ Thiếu Vinh kéo quần áo rách tung tóe trên người.



Lúc trước Trang Hạo ném mấy chục quyển trục ra, khi bắn ngược trở lại không chỉ có quyển trục truyền tống, còn có cả quyền trục hỏa hệ, quần áo trên người Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đều bị thiêu sạch sẽ. Kỳ Thiếu Vinh từng thử, ma pháp không thể vận dụng, trang bị không gian không thể mở, tình huống bên Trang Hạo hẳn là cũng giống như vậy.



Trang Hạo buồn bực đứng lên: "Tiền của ta đều đặt trong trang bị không gian, hiện tại không thể mở, y phục đại khái không thể mua được."



Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có một con đường."



"Con đường gì?"



"Trộm!"



Trang Hạo cau mày lại: "Ai đi trộm?"



"Đương nhiên là ngươi!"



Trang Hạo: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK