Mục lục
TRỌNG SINH CHI PHẾ TÀI ĐỘT KÍCH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TSCPTĐK - Chương 97



Chương 97: Động tĩnh lớn của cửa hàng mỹ phẩm



Dịch gia.



Dương Mạn nhìn Dịch Sơ Tuyết đần đần độn độn, trong lòng cảm thấy mệt mỏi khó có thể che dấu được.



"Dịch Băng, ngươi đã đến rồi."



"Mẫu thân, tam muội có khỏe không?" Dịch Băng hỏi.



Dương Mạn thở dài một hơi: "Không biết tiểu tử Dịch Phàm kia làm cái gì với muội muội ngươi, cư nhiên dọa muội muội ngươi thành như vậy."



Dịch Sơ Tuyết ôm đầu gối ngồi trong góc tường, miệng lẩm bẩm lầm bầm gì đó, một bộ chấn kinh quá độ.



Dịch Băng thăm dò nhìn Dương Mạn: "Mẫu thân, Sơ Tuyết là nhi nữ của phụ thân sao?"



Dương Mạn đột nhiên quay đầu nhìn Dịch Băng, "Dịch Băng, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Sơ Tuyết đương nhiên là nhi nữ của phụ thân ngươi."



Dịch Băng gật đầu: "Tên Dịch Phàm kia nói Sơ Tuyết là ngươi tư thông cùng người khác sinh ra, còn nói Lý An Nhã là bởi vì nhìn thấy mẫu thân yêu đương vụng trộm cùng những người khác nên mới bị hại chết."



"Tiểu tử Dịch Phàm này...... Thật đáng chết! Khó trách, khó trách phụ thân ngươi nhìn ta như vậy." Dương Mạn không khỏi rối lòng lên.



Dương Mạn nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: Trước đây nàng nói với Dịch Tầm mời một người tới xem bệnh cho Sơ Tuyết, Dịch Tầm đẩy đi nói tình huống của Dịch Sơ Tuyết giống Dịch Hỏa, Dịch Băng, không cứu trợ được, có tới xem cũng vô dụng, một y sư cũng không mời tới. Dương Mạn nguyên bản còn cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại lập tức minh bạch, cho dù Dịch Tầm không tin tưởng lời Dịch Phàm nói, nhưng nhất định cũng đã hoài nghi.



Dịch Băng nhìn Dương Mạn: "Mẫu thân, không phải là thật chứ?"



"Đương nhiên không có! Dịch Phàm rõ ràng là đang ghi hận ta khinh mạn hắn cho nên mới ba hoa chích choè, đáng giận phụ thân ngươi lại...... hắn coi ta là ai chứ!" Dương Mạn chém đinh chặt sắt nói.



Dịch Băng thở dài một hơi: "Nhìn thái độ của phụ thân, ta thấy hắn tin rồi."



Dương Mạn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, sớm biết vậy, lúc trước nàng không nên thủ hạ lưu tình, hiện tại Dịch Phàm đã trở nên cường đại, nàng muốn làm cái gì cũng hữu tâm vô lực.



......



Thánh Hoàng học viện.



Trang Khiêm hưng phấn đuổi theo Trang Hạo, "Đại ca, gần đây ngươi cùng Kỳ Thiếu Vinh quan hệ thế nào?"



Trang Hạo hít sâu một hơi: "Không tốt cũng không xấu."



"Đại ca, ngươi đừng nhụt chí, chỉ cần ngươi phát huy tinh thần lì lợm la liếm, không thuận theo không buông tha dây dưa Kỳ tứ thiếu, đồng thời cũng xử lý hết sạch mấy người có ý đồ không an phận với hắn, ta tin tưởng đại ca cùng Kỳ tứ thiếu sớm muộn gì cũng sẽ tu thành chính quả." Trang Khiêm nói.



Trang Hạo: "......"



"Trang Hạo, đã lâu không gặp, lâu lắm không thấy A Hạo ngươi tới học viện." Đường Thiên Anh đi về phía Trang Hạo chào hỏi.



Trang Hạo gật đầu với Đường Thiên Anh: "Đã lâu không gặp."



Trang Khiêm có chút chột dạ rụt rụt cổ, hình như Đường Thiên Anh cũng có ý tưởng không an phận với Kỳ Thiếu Vinh.



Đường Thiên Anh nhìn Trang Hạo: "A Hạo, gần đây ngươi cùng Kỳ tứ thiếu quan hệ thế nào?"



Trang Khiêm nhìn Đường Thiên Anh, nửa đùa nửa thật hỏi: "Tứ hoàng tử, không phải là ngươi tới tìm hiểu tình địch đi?"



Đường Thiên Anh: "......"



"A Khiêm, tứ hoàng tử nói giỡn mà thôi, trước đây tứ hoàng tử nói thích Kỳ Thiếu Vinh cũng là nói giỡn đi?" Trang Hạo nhìn chằm chằm Đường Thiên Anh hỏi.



Trang Khiêm: "......" Đại ca đây là nghe xong kiến nghị của mình nên bắt đầu xuống tay với những người có ý tưởng không an phận với Kỳ Thiếu Vinh sao?



Đường Thiên Anh xấu hổ gật đầu, miễn cưỡng cười đáp: "Đúng vậy!"



Đường Thiên Anh cúi đầu, thầm nghĩ: Hắn vốn còn cho rằng tiểu tử Trang Hạo này quạnh quẽ, không dính khói lửa phàm tục, kết quả thì sao, tâm ghen ghét của tiểu tử này nặng như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.



Đường Thiên Anh nhìn Trang Hạo: "A Hạo, ta nghe nói gần đây quan hệ giữa ngươi cùng



Thẩm Nguyên rất căng thẳng, các ngươi là bằng hữu lâu năm, có hiểu lầm gì mà không giải được đâu."



Trang Hạo hít sâu một hơi: "Ai bảo hắn...... Bỏ đi, không nói."



Đường Thiên Anh: "......"



"Đúng rồi, A Hạo, ngươi biết không, gần đây cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành có động tác lớn." Đường Thiên Anh đổi đề tài nói.



Trang Khiêm tràn đầy ngoài ý muốn hỏi: "Tứ hoàng tử, ngươi cũng quan tâm loại chuyện này sao? Ta tưởng chỉ có mấy nữ nhân không còn chỗ tiêu tiền mới để ý chứ?"



Đường Thiên Anh nhún vai: "Thật ra ta cũng không quá quan tâm, nhưng mà, mấy nữ nhân bên cạnh lải nhải suốt ngày, ta muốn không quan tâm cũng không được a!"



Trang Khiêm nhìn Đường Thiên Anh: "Cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành có động tác gì vậy?"



"Ngươi xem cái này đi, đây là đơn tuyên truyền được cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành truyền ra gần đây."



"Trên đơn nói để cảm tạ các khách hàng lớn đã ủng hộ cửa hàng bấy lâu nay, bổn tiệm cố ý đưa ra sản phẩm mới, "Nước mắt nữ thần"."



""Nước mắt nữ thần" là nước thuốc thần kỳ do thủ tịch dược tề sư của bổn tiệm tiêu phí thời gian hơn 60 năm, nghiên cứu hơn ba ngàn năm trăm loại linh hoa, trải qua hơn ngàn lần thực nghiệm, dốc hết tâm huyết mới nghiên cứu chế tạo thành công."



"Loại nước thuốc này có thể trì hoãn già cả, khôi phục thanh xuân, đạm đốm khư sẹo, mỹ dung dưỡng nhan...... Công hiệu của nó tương đương với mười lần công hiệu của tuyết nghiên hoa."



"Sản phẩm sẽ tiến hành tiêu thụ sau một tháng nữa ở hoàng đô, số lượng bán ra chỉ một trăm bình, một bình hai mươi vạn đồng vàng."



......



"Hai mươi vạn đồng vàng một bình! Cửa hành mỹ phẩm Khuynh Thành quả nhiên đã bắt đầu từ mịt mờ giựt tiền tới trắng trợn táo bạo giựt tiền rồi, ta thấy hơn phân nửa là một bình cũng không bán được đi." Trang Khiêm nói.



Đường Thiên Anh lắc đầu: "Một bình không bán được thì không chắc, đã có mấy cửa hàng chi nhánh đưa ra cho khách hàng dùng thử, nghe nói hiệu quả phi thường rõ ràng, mấy phi tử của phụ thân ta đều tỏ vẻ đến lúc đó nhất định phải mua, chỉ sợ không mua được."



Trang Khiêm: "...... Có phải bọn họ ngốc hết rồi không?"



Đường Thiên Anh: "Cũng không phải chỉ có bọn họ, Thánh Hoàng học viện chúng ta cũng có rất nhiều đạo sư cảm thấy hứng thú."



"Hai mươi vạn đồng vàng tuy rằng không ít, nhưng đối với kẻ có tiền ở hoàng đô mà nói, hai mươi vạn cũng không đáng bao nhiêu." Trang Hạo nói.



"Đại ca, ngươi có tiền a! Không thì ngươi mua một lọ cho Kỳ tứ thiếu đi!"



Trang Hạo nhìn Trang Khiêm: "Cái này đến lúc đó rồi nói sau." Kỳ Thiếu Vinh cần hắn đưa sao?



Trang Khiêm: "......"



......



Phòng thí nghiệm của Kỳ Thiếu Vinh.



Kỳ Hằng nhìn đơn tuyên truyền trên tay: "Thiếu gia, có phải khẩu hiệu trên đơn tuyên truyền này quá khoa trương rồi không?"



Kỳ Thiếu Vinh không cho là đúng lắc đầu: "Không có! A Hằng, ta nói cho ngươi a, muốn kiếm được nhiều tiền thì phải biết ba hoa chích choè, nếu ngươi không đề cao giá trị sản phẩm thì sao có thể bán đi được! Huống chi đồ của chúng ta đều là thứ tốt, khoa trương một chút cũng không có gì ghê gớm."



"Đầu năm nay có ai không khoác lác đâu, một quán mỳ nhỏ ở một góc xó xỉnh trong hoàng đô này cũng dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất, so với mấy người đó, chúng ta đã quá khiêm tốn rồi."



"Chỉ là, thiếu gia, trên đơn tuyên truyền nói "Nước mắt nữ thần" là được thủ tịch dược tề sư của bổn tiệm tiêu phí thời gian hơn 60 năm, nghiên cứu hơn ba ngàn năm trăm loại linh hoa, trải qua hơn ngàn lần thực nghiệm, dốc hết tâm huyết mới nghiên cứu chế tạo thành công, nhưng trên thực tế, ngươi qua năm ngày liền nghiên cứu ra được, hơn nữa, linh hoa dùng để nghiên cứu cũng chỉ khoảng một trăm loại." Kỳ Hằng nói.



"Tục ngữ có câu nói là, trên đài một phút đồng hồ dưới đài mười năm công, tuy ta chỉ tốn năm ngày để nghiên cứu ra "Nước mắt nữ thần", nhưng nỗ lực của ta những ngày này cũng tương đương với mấy chục năm."



Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi mới mười sáu tuổi a, nỗ lực mấy chục năm hình như có chút miễn cưỡng."



"Ta sắp mười bảy rồi." Kỳ Thiếu Vinh không cho là đúng lắc đầu.



"Mới mười bảy mà thôi, vẫn nhỏ hơn ta!" Trang Hạo đi vào nói.



Kỳ Thiếu Vinh quay đầu, không vui nhìn Trang Hạo: "Trang Hạo, ngươi vào bằng cách nào?"



"Tránh mấy bẫy rập ngươi thiết trí tiến vào." Trang Hạo đáp.



Kỳ Thiếu Vinh: "...... Trang Hạo, tự tiện xông vào nhà người khác là thói quen không tốt lắm đâu."



Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, ta chỉ là vào xem một chút mà thôi."



"Chúng ta có thể thân thiết đến đâu chứ!" Kỳ Thiếu Vinh không vui nói.



"Thời điểm ở trong bí cảnh không phải là ngươi muốn cởi quần của ta sao? Chẳng lẽ như vậy còn không tính là thân thiết?"



Kỳ Thiếu Vinh: "...... Trang Hạo, có phải ngươi có bệnh hay không?"



"Ngươi mới có bệnh, rõ ràng là ta lớn hơn ngươi, ngươi lại luôn miệng chê ta nhỏ." Trang Hạo tức giận nói.



Kỳ Thiếu Vinh: "...... Ta và ngươi không giống nhau."



"Không giống chỗ nào?"



Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đầu óc nhanh chóng chuyển động: Đại thiếu gia đây chính là trọng sinh lại, tiểu tử thối Trang Hạo ngươi còn muốn so với ta.



"Trang Hạo, ngươi phải biết rằng chiều dài của sinh mệnh được quyết định bởi tuổi tác, nhưng độ rộng sinh mệnh a, nó quyết định bởi những gì ngươi đã làm trong chiều dài của sinh mệnh, ta nói cho ngươi biết, thời gian ngươi ngủ nướng, ta đều dùng để học tập, vậy nên tuy rằng ta chỉ có mười sáu tuổi, nhưng cũng tương đương với người đã sống hơn bảy mươi tuổi, ngươi hiểu không?"



Kỳ Hằng để sát vào tai Kỳ Thiếu Vinh hỏi nhỏ: "Thiếu gia, hình như ngươi cũng ngủ nướng không ít lần."



Kỳ Thiếu Vinh: "......" Ai nha, đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!



"A Hằng, có phải ngươi ăn tiền boa của tiểu tử này không? Ngươi quên mất tiền lương của ngươi là ai phát rồi sao?" Kỳ Thiếu Vinh không vui nói.



Kỳ Hằng: "......"



"Kỳ Thiếu Vinh, ngươi có biết hiện tại bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành không, sở dĩ bọn họ chưa hành động là bởi vì còn chưa tìm hiểu được chi tiết của cửa hàng, thế lực khắp các nơi đều đang quan vọng, một khi có người nhịn không được ra tay, ngươi sẽ rất nguy hiểm!" Trang Hạo nhíu mày nói.



Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại: "Đã có người nhịn không được ra tay rồi."



"Cho nên dưới tình huống như vậy, ngươi còn muốn đi ra ngoài ánh sáng sao?"



"Đúng vậy! Bọn họ muốn biết, ta để cho bọn họ biết là được."



"Ngươi đang đi bên cạnh huyền nhai biết không?"



Kỳ Thiếu Vinh quay đầu nhìn Trang Hạo: "Ta biết, chỉ là ta có thể làm thế nào nữa, ta muốn kiếm nhiều tiền, ta không muốn sống tầm thường, ta không muốn bị người khác hạ thấp, nếu không mạo hiểm, sao ta có thể thành công, sao có thể làm người ở trên được!"




Méoo: Thật ra tối qua tui làm được 1/2 rồi, mà thi về mệt quá nên nghỉ, giờ tranh thủ làm nốt đăng luôn cho các tình yêu, cảm ơn lời chúc của các tình yêu (人◕ω◕)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK