Chương 125: Lần đầu tiên làm trộm
Phong phủ.
"Phong Nguyên tiền bối, ngươi nói thiếu gia cùng Trang thiếu gia không thấy đâu là có ý tứ gì?" Mộ Đình Hiên kích động hỏi.
"Vốn dĩ hôm nay Kỳ thiếu hẳn là phải đến vườn linh dược bên kia thị sát, nhưng quản sự vườn linh dược nói không nhìn thấy người." Phong Nguyên thở dài nói.
Mộ Đình Hiên cau mày lại: "Sao lại như vậy?"
Phong Nguyên nhìn Mộ Đình Hiên cùng Dịch Phàm: "Ta đã phái người đi xem xét tình huống, nếu có tin tức, ta sẽ lập tức thông tri cho các ngươi."
Dịch Phàm nhíu lại mày đáp: "Làm phiền tiền bối."
"Hai người các ngươi cũng không cần quá lo lắng, có lẽ là bọn họ yêu thích phong cảnh ven đường, cho nên đi đường lâu hơn một chút."
Mộ Đình Hiên miễn cưỡng cười cười: "Hy vọng là như thế."
Mộ Đình Hiên cùng Dịch Phàm lo lắng sốt ruột đi ra.
"Ngươi cảm thấy chuyện này là thế nào?" Mộ Đình Hiên hỏi Dịch Phàm.
Dịch Phàm lắc đầu: "Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá, ta cảm thấy Phong Nguyên có khả năng đang che giấu chúng ta chuyện gì đó, việc này chỉ sợ phải để chúng ta tự mình tra."
Mộ Đình Hiên có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ta cảm thấy thiếu gia đã bị cuốn vào nội đấu của Thương Minh."
......
Bên trong Phong phủ.
Phong Nguyên hai tay chống lưng, sắc mặt âm trầm nhìn hắc y nhân: "Ngươi nói hiện trường có dấu vết sử dụng Cấm Thần Hoàn?"
"Đúng vậy, nếu Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh bị hạn chế ma pháp, vậy hai người kia có khả năng đã lành ít dữ nhiều."
"Tên Phong Cùng này quả thực điên rồi, trộm Cấm Thần Hoàn không nói thì thôi, còn dám dùng trên người Trang Hạo!" Phong Nguyên tức giận mắng. Bên trên Trang Hạo có cao thủ thánh cấp che chở, Phong Nguyên không thể không kiêng kị.
"Gia chủ, nếu Kỳ Thiếu Vinh thật sự đã xảy ra chuyện, vậy chuyện ngài đã hứa hẹn với hắn?"
"Cho dù Kỳ Thiếu Vinh thật sự xảy ra chuyện, chuyện của Mộ Đình Hiên, ta cũng không có biện pháp buông tay, Kỳ Thiếu Vinh vì cứu ta mới bị cuốn vào nội đấu của Thương Minh, nếu ta bởi vì hắn xảy ra chuyện liền thất tín bội nghĩa, sau này người khác sẽ nhìn ta như thế nào chứ."
"Chủ nhân nói phải, kỳ thật, giúp Mộ Đình Hiên đối phó với Mộ gia cũng không phí bao nhiêu sức lực."
"Tăng nhân thủ tìm kiếm Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, trên người Trang Hạo hẳn là có đồ bảo mệnh, ta không cảm thấy hai người kia sẽ xảy ra chuyện dễ dàng như thế."
............
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo ghé vào trên nóc nhà nhìn xuống sân phơi đồ trong viện.
"Ngươi nói, chúng ta rốt cuộc đã bị truyền tống đến nơi nào rồi?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Trang Hạo lắc đầu: "Không biết."
"Nơi này cũng thật lạc hậu." Kỳ Thiếu Vinh ghét bỏ oán trách.
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy."
"Quyển trục truyền tống kia là quyển trục truyền tống tùy cơ sao? Chẳng lẽ gia gia ngươi không sợ ngươi bị truyền tống đến tuyệt địa?"
"Quyển trục kia vốn định vị ở đại trạch Trang gia, nhưng hiện tại chúng ta cách Trang gia quá xa, quyển trục truyền tống không duy trì được, trên đường truyền tống xảy ra vấn đề, ta cũng không biết hiện tại là ở nơi nào."
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Được rồi, cái này đợi về sau rồi nói, hiện tại việc cấp bách nhất của chúng ta là ngươi đi xuống, trộm hai bộ quần áo, sau đó nhanh chóng chạy."
Trang Hạo cau mày lại: "Chúng ta có thể nghĩ lại biện pháp khác không, quá mất mặt."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Không cần lo lắng, ngươi yên tâm về thuật dịch dung của ta đi, cho dù ngươi bị phát hiện, đối phương cũng không nhận ra ngươi, nhiều nhất là bị đánh một trận thôi, không có gì ghê gớm."
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà...... Ngươi quên rồi sao, trong hiệp nghị trước đính hôn có viết, khi ra bên ngoài, ngươi phải phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của ta! Hiện tại ta không có quần áo mặc, ngươi đương nhiên phải nghĩ cách.".
Trang Hạo tức giận nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Không thể không nói, hiệp nghị ngươi viết ra kia đúng là chu đáo mọi mặt."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Có câu nói là, trời có thể mưa gió thất thường, người có thể sớm họa tối phúc, vì ứng phó với mọi tình huống, cái gì cũng phải suy xét chu đáo mọi mặt a! Giờ lâm vào tình huống này, ta có thể cảm nhận được chỗ tốt của phòng ngừa chu đáo mọi mặt rồi."
Trang Hạo: "......"
"Được rồi, đừng ồn, ngươi mau xuống mượn quần áo đi, hai bộ là đủ, không cần nhiều."
Trang Hạo nhíu mày, từ trên nóc nhà nhảy xuống. Trang Hạo vừa nhảy xuống, tiếng chó sủa liền vang lên.
"Gia gia, gia gia, có trộm a! Trong nhà có trộm vào!"
Kỳ Thiếu Vinh đỡ trán, thầm nghĩ: Không nghĩ tới chó ở thế giới này cũng biết giữ nhà! "
Hình như Trang Hạo không thích hợp làm trộm lắm a! Kỳ Thiếu Vinh vô cùng do dự giữa ở lại tùy thời cứu viện hay rút lui tự thân bảo toàn trước.
"Đệ đệ, bên kia còn có một tên." Một thiếu nữ chạy tới nói.
Thiếu niên đột nhiên bắn một mũi tên về phía Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh từ trên nóc nhà rớt xuống.
Da mặt Kỳ Thiếu Vinh nóng lên, quá mất mặt, hắn đã lâu không có mất mặt như vậy.
"Gia gia, ta bắt được trộm, ta bắt được trộm, ta bắt được hai tên trộm!" Thiếu niên cao hứng phấn chấn reo lên.
Kỳ Thiếu Vinh cắn môi, thiếu niên vừa ra tay, Kỳ Thiếu Vinh liền nhìn ra, đấu khí sư cấp hai, lấy bản lĩnh của hắn, vung tay lên là có thể giết được một đám, bất quá hiện tại......
Một lão nhân chậm rì rì đi ra: "Ta đến xem." Lão nhân đánh giá Trang Hạo vài lần, lại nhìn nhìn Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh nhận thấy một cỗ thần thức du tẩu trên người mình một vòng, "Thật kỳ quái, hai người này đều là ma võ phế nhân, không biết một chút ma pháp cùng đấu khí nào."
Thiếu niên chống eo, thỏa thuê đắc ý nhìn lão giả: "Gia gia, ngươi còn nói ta không nên thân nữa đi, ngươi xem, hai tên tiểu tử này mới không nên thân! Lớn như vậy rồi còn không biết một chút ma pháp đấu khí nào."
Lão giả nhìn thiếu niên một cái: "Ngươi sắp mười ba tuổi rồi vẫn là đấu khí sư cấp hai, vốn dĩ đã không nên thân."
Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, mới mười ba tuổi sao? Nhưng đã cao tới 1 mét 8! Nữ hài kia mới 1 mét 5, trước đó khi nữ hài gọi tiểu tử này là đệ đệ, hắn còn kinh ngạc một chút.
"Này, hai tên tiểu tử các ngươi thực lực kém như vậy còn dám chạy ra làm trộm, có phải muốn tìm chết không?" Tên ngốc to con hung tợn hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo: "......"
Lão giả đánh thiếu niên một cái: "Được rồi, mọi người ra ngoài kiếm sống đều không dễ dàng gì, hai tên tiểu tử này cũng đáng thương, lấy cho bọn hắn hai bộ quần áo đi."
"Gia gia, vải dệt rất quý giá! Hai bộ quần áo không ít tiền đâu." Thiếu niên bất mãn nói.
"Vậy để cho bọn họ ở lại làm việc, thẳng đến khi trả hết tiền nợ mới thôi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tục ngữ có câu, phượng hoàng xuống núi không bằng gà, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, quả nhiên không phải giả!
"Gia gia, hai tên tiểu tử này đều là ma võ phế nhân, có thể làm được cái gì chứ?"
Lão nhân thong thả ung dung nói: "Có còn hơn không!"
Vân Hổ khẽ đảo mắt: "Nói cũng đúng!"
Vân Hổ chống eo nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Này, ta nói cho hai người các ngươi, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải làm hết các việc vặt vãnh trong nhà, ta...... sẽ giám sát các ngươi, nếu các ngươi dám lười biếng, ta liền đánh các ngươi!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Vân Hổ, thầm nghĩ: Tiểu tử thối giả bộ sói đuôi to a! Mới mười ba tuổi, chỉ là một tiểu thí hài mà thôi! Bất quá, tráng đến không khác gì một con gấu, cũng không biết ăn cái gì lớn lên.
Kỳ Thiếu Vinh nhăn mày nhìn Vân Hổ: "Buổi tối chúng ta ở chỗ nào?"
Vân Hổ sửng sốt một chút, nhìn về phía lão nhân, "Đúng vậy! Gia gia, buổi tối bọn họ ở chỗ nào bây giờ? Nhà chúng ta cũng không có dư phòng ở a."
Vân Bằng chậm chạp hít mây nhả khói, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này, buổi tối bọn họ liền ở cùng ngươi đi."
Vân Hổ đại kinh thất sắc: "Ở cùng ta? Gia gia, giường của ta có mỗi một mẩu, chỉ đủ cho mình ta nằm thôi!"
Vân Bình nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Vậy để cho bọn họ ngủ dưới đất là được."
Vân Hổ gật đầu: "Nói cũng đúng! Hai tên tiểu tử này là trộm, ở đây chỉ để trả nợ, không cần thiết phải đối xử với bọn họ quá tốt."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
...........
Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh đi theo Vân Hổ vào phòng ngủ, phòng Vân Hổ lung tung rối loạn, góc tường còn có mấy mảnh ấm chén vỡ vụn, Trang Hạo nhìn đến nhíu chặt mày.
"À, cho các ngươi." Vân Hổ ném hai tấm chăn cho Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo.
Trang Hạo nghi hoặc nhìn chăn trên tay, "Vì sao cái chăn này nhiều động vậy?"
Vân Hổ gãi gãi đầu: "Đại khái là bị chuột gặm đi."
Trang Hạo nháy mắt liền có loại cảm giác da đầu tê dại, "Bị chuột gặm? Vì sao chuột lại gặm chăn?"
"Ta làm sao biết được?" Vân Hổ thầm nghĩ: Có thể là bởi vì khi hắn còn nhỏ thích giấu đồ ăn trong chăn, khiến cho chăn dấy mùi, dụ chuột tới đi.
"Cái chăn này thật có mùi a!" Kỳ Thiếu Vinh bóp mũi lại.
Vân Hổ trừng mắt nhìn hai người một cái: "Thích thì dùng, nếu không, ta tự lấy lại."
"Cho ta đi." Trang Hạo nói.
"Gần đây trời lạnh, chăn không đủ, hai người các ngươi dùng chung chăn đi, như vậy có thể ấm hơn một chút."
Tinh thần Trang Hạo chấn động lên, thầm nghĩ: Nhiều ngày như vậy, có mỗi câu này có thể khiến hắn trấn an một chút.
Vân Hổ nằm xuống không bao lâu liền bắt đầu ngáy ngủ.
Kỳ Thiếu Vinh nằm cùng Trang Hạo, Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Chúng ta nên làm sao bây giờ? "
"Trước cứ xem tình huống đã." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Thiếu Vinh cau mày lại, thời gian bọn họ bị phong ấn mới qua không lâu, chưa thể giải được, nếu tin tức bọn họ ở chỗ này truyền ra, bị người của mình tìm được còn tốt, nhưng nếu dừng trong tay địch nhân, vậy chết chắc rồi.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi có lạnh không? Nếu lạnh, ngươi có thể ôm ta."
"Không lạnh, ta sắp bị nóng chết rồi."
Trang Hạo: "......"
"Tên tiểu tử ngu ngốc kia nhất định là giấu đồ ăn trong chăn ăn vụng." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Tiếng ngáy của Vân Hổ càng lúc càng lớn, chọc cho màng tai Kỳ Thiếu Vinh phát đau, "Tên nhóc chết tiệt này đúng là ồn chết người."